TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Vì trời còn khá lạnh nên Thẩm Mặc ăn mặc khá kín đáo, khăn len chùm kín che đi nửa khuôn mặt, cậu phải đi bộ từ cổng nhà ra tới quốc lộ mới bắt được tắc xi.

Thẩm Mặc vốn dĩ trước nay không bị say xe nhưng có lẽ do ảnh hưởng từ việc vừa nãy cậu nôn tới đau thắt cả bụng, hơn nữa vẫn còn chưa ăn được gì, bụng còn rất đói, thế nên lúc này vậy mà lại bị say xe.
Vừa lên tới xe cậu đã không chịu được mà lại muốn nôn ra nhưng trong dạ dày đã chẳng còn thứ gì nữa rồi, cho nên mặc dù rất khó chịu lại chẳng thể nôn ra được, Thẩm Mặc đành phải bảo tài xế đi chậm lại, sau đó mặc cho trời bên ngoài còn rất lạnh, cậu mở toang cửa sổ xe ra để hít khí trời cho thoải mái một chút.
Cũng may là bệnh viện cách đây cũng không quá xa cho nên qua tới 15-20 phút thì đã có thể xuống xe rồi, Thẩm Mặc cảm tạ trời đất mà lết thân từ trong chiếc xe ra.
Khi nãy Thẩm Mặc đã nghĩ kỹ rồi, cậu không giống như là bị cảm gió, lại càng không giống như bị mắc bệnh gì cả, tuy nhiên cái triệu chứng buồn nôn kia lại cứ bám theo cậu mỗi khi cậu muốn gắp thức ăn lên để ăn cho giảm bớt cơn đói trong bụng, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có thể là kết quả rằng cậu bị bệnh dạ dày nào đó, cho nên Thẩm Mặc đi thẳng tới khoa tiêu hóa xếp hàng chờ được khám.
Người đi khám khoa này tương đối nhiều cho nên xếp hàng rất lâu cũng vẫn chưa đến lượt, sau khi vào bệnh viện, bên trong có máy sưởi cho nên không còn lạnh như ở bên ngoài nữa, Thẩm Mặc liền cởi bớt áo khoác và khăn quàng trên người mình ra cho đỡ nóng.


Trong lúc cậu đang buồn chán thì đột nhiên phát hiện có hai cô y tá đứng từ xa cứ liên tục chỉ trỏ về phía này.

Vốn dĩ cậu cũng không suy nghĩ nhiều nhưng lại cảm giác rằng dường như hai người họ đang nói tới cậu.
Qua một lúc thì một trong hai cô y tá đó ngại ngùng tiến lại gần đây, sau đó dừng lại ngay trước mặt cậu, Thẩm Mặc hoang mang không hiểu chuyện gì, không lẽ là trong khoảng ký ức mà cậu bị mất lại có quen biết với hai người này chăng.
Nữ y tá kia thẹn thùng lấy ra một quyển sổ và một cây bút đưa cho Thẩm Mặc rồi nói thầm với cậu " Cậu là Mặc Mặc có phải không? Tôi là fan của cậu, cậu có thể ký tên giúp tôi được không?", Thẩm Mặc có thể nhìn ra cô ấy đang cố nên cơn phần khích trong người lại, chính là cái trạng thái khi fan vô tình gặp được thần tượng của mình.
Thẩm Mặc đơ luôn, đây lại là cái chuyện gì " Không...không phải đâu! các cô nhận nhầm người rồi, tôi không phải là...".
Không đợi cậu nói xong cô y tá kia đã cười đùa đáp lại ngay lập tức " Cậu yên tâm tôi sẽ không nói với ai chuyện này đâu, tôi là một trong những fan trung thành đầu tiên của cậu đấy, vừa nhìn tôi đã nhận ra cậu rồi, không cần phải chối đâu" nói xong cô ấy còn giơ ra một bức ảnh chụp hình cậu đeo tai mèo dễ thương nhảy trên sân khấu.
Thẩm Mặc ngạc nhiên tới tròn mắt, không tin nổi bản thân lại có thể không sợ đám đông mà đứng trên sân khấu nhảy múa, còn mặc đồ dễ thương như vậy, thật xấu hổ, đây không thể nào là cậu được.

Nhưng để tránh cho cô y tá cứ bám lấy nên cậu đành phải ký tên cho cô ấy, điện thoại của cậu đã bị anh cả giữ mất rồi cho nên không thể lên mạng xem chuyện gì đã xảy ra nhưng cô y tá kia trước khi đi còn nhìn cậu tủm tỉm nói " Chúc cậu cùng chồng trăm năm hạnh phúc".
" Hả!" Thầm Mặc lại tròn mắt, cái gì mà chồng với chả vợ, lại chuyện gì nữa đây, anh cả gọi cậu là vợ thì coi như là chuyện trong gia đình đi, lúc này đây tại sao người ngoài lại nói là cậu có chồng, chồng cậu chẳng lẽ chính là anh cả.

Nhưng khoan đã, tại sao cậu lại cùng anh cả kết hôn được cơ chứ, lại còn công khai ra ngoài, ai ai cũng biết là thế nào.
Linh cảm nói cho cậu biết chuyện này không đơn giản, Thẩm Mặc đành đi tới quầy mua một chiếc khẩu trang y tế đeo vào tránh những chuyện kỳ lạ xảy ra.
Rất nhanh đã tới lượt cậu vào khám, Thẩm Mặc nói cho bác sĩ nghe về triệu chứng của mình, mong rằng bản thân có ý thức phát hiện bệnh sớm, đi khám sớm, điều trị sớm thì nhỡ như cậu bị bệnh gì đó nặng thật thì còn có thể chữa trị kịp thời.


Bác sĩ nghe xong thì nhíu mày suy nghĩ mãi, sau đó đưa cho cậu mấy tờ xét nghiệm, kêu Thẩm Mặc đi tới các phòng ban khác để kiểm tra và lấy mẫu.
Mỗi một mục kiểm tra đều có rất nhiều người cùng chờ nhưng hiệu suất làm việc của bệnh viện rất tốt, cũng không lâu lắm là Thẩm Mặc đã hoàn thành xong rồi.

Lúc này chỉ còn phải chờ được gọi vào để chẩn đoán.
" Xin mời bệnh nhân số 309 vào phóng khám số 3! tôi xin nhắc lại...".
Thẩm Mặc nhanh chân đi vào phòng khám, vừa hay lại vẫn chính là vị bác sĩ lúc đầu cậu gặp.

Ông ấy nhìn các con số kết quả trên tờ giấy đó rồi khó hiểu nhăn trán.

Thẩm Mặc có chút sợ hãi, không lẽ cậu bị bệnh gì đó rất khó chữa hay sao, hay là bệnh nan y không còn sống được mấy năm nữa.
Trong lúc Thẩm Mặc đang nghĩ tới việc bản thân sắp tèo thì bác sĩ liền mở lời " Cái này...!kết quả này biểu thị rằng cậu hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì cả, chiệu trứng buồn nôn kia vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân".

Thẩm Mặc nghe câu đầu thì thở phào nhẹ nhõm, nghe tới câu sau thì tâm trạng lại nặng nề, nghe như thể bệnh của cậu rất nặng vậy " Vậy phải làm sao ạ?".
Bác sĩ lấy ra một tờ giấy rồi ghi liến thoắng vài nét chữ " Trường hợp của cậu làm tôi liên tưởng tới một việc nhưng không phải chuyên ngành của tôi, tôi không có cách nào giúp cậu chẩn đoán được, không bằng thế này, tôi viết giúp cậu một tờ giấy hẹn, khi nào có thời gian rảnh thì cậu quay lại đây, tới tầng 3, phòng A305 gặp vị bác sĩ ở đó, cầm theo giấy hẹn mà tôi viết thì ông ấy sẽ cho cậu vào".
Thẩm Mặc nhận lấy tờ giấy kia cẩn thận nhét vào trong túi áo " Cháu cảm ơn bác nhiều lắm ạ!", xem ra bệnh của cậu có vẻ vẫn có người chữa được, Thẩm Mặc thầm cầu nguyện trong lòng.
" Được rồi, cậu có thể ra về rồi, bệnh nhân tiếp theo...".
Thẩm Mặc nhanh chóng rời khỏi phòng khám rồi ra khỏi bệnh viện, vừa tới mặt đường thì một mùi thơm quẩn quanh mũi cậu làm Thầm Mặc thèm tới ch ảy nước miếng, cả ngày nay cậu không ăn được gì rồi.

Thẩm Mặc đi theo tiếng gọi của đồ ăn mà tới một quán bán tôm xào cay, cậu khóc không ra nước mắt, mãi mới có thể ngửi được một mùi vị không khiến cậu buồn nôn, vậy mà lại là hải sản, Thẩm Mặc bị dị ứng hải sản không thể ăn được những thứ đó, cậu buồn bã ôm bụng đói tới quặn đau bắt xe quay về nhà, khi lết được xuống xe thì Thẩm Mặc như muốn ngất ra đất ngay lập tức, suốt chặng đường cậu phải rất cố gắng nhịn lại cơn buồn nôn vào trong bụng, vô cùng khó chịu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi