TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Ngày hôm sau, Thẩm Kỳ giúp vợ mình làm thủ tục nhập học, còn không tiếc chi tiền ủng hộ nhà trường dưới danh nghĩa của Thẩm Mặc cho nên mấy hôm tới Thẩm Mặc đã có thể chính thức đi học được rồi.
Lịch học của cậu là vào ngày thứ 3 và ngày thứ 5 trong tuần, hôm nay vừa đúng là thứ 3.
Thẩm Mặc từ đêm hôm trước đã hồi hộp vì chuyện này, Thẩm Kỳ còn phải dỗ mãi cậu mới chịu ngủ, chính từ khi cậu mang thai thì anh luôn có thói quen đặt tay lên bụng cậu mỗi khi đi ngủ, hình như hai nhóc con cảm nhận được sự tồn tại ba lớn nên đều ngoan ngoãn không khiến cho ba nhỏ bị khó chịu.

Trải qua vài ngày bồi dưỡng và cưng chiều, Thẩm Mặc tuy rằng đã đỡ nghén hơn nhưng nếu ngửi phải mùi hương quá nồng thì vẫn sẽ nôn ra như thường.
Tuy hồi hộp, mong đợi là thế nhưng tới buổi sáng hôm nay cậu lại dính chặt trên giường không dậy nổi, Thẩm Mặc vốn không phải người rất mê ngủ, từ khi mang thai tới nay lại ngủ li bì rất nhiều như con heo vậy, vì đã quyết tâm nên Thẩm Mặc cố gắng lết ra khỏi giường, lúc cậu vệ sinh cá nhân xong thì Thẩm Kỳ đã ăn sáng gần xong rồi " Sao anh không thúc em dậy?".
Thẩm Kỳ gọi cậu lại đây ngồi lên đùi anh rồi đút cho cậu ăn " Ngủ thêm một chút cũng không sao?".
" May vẫn kịp giờ vào học, em mà bị đi muộn là tại anh đó" Thẩm Mặc hai mắt vẫn díp lại nói lời hờn dỗi.

Thẩm Kỳ hôn lên môi cậu một cái " Ừm, là tại anh hết".
Thẩm Mặc uống một ngụm canh gà, rõ ràng mọi hôm vẫn bình thường mà hôm nay vừa nuốt vào đã cảm thấy buồn nôn, cái chính là tuy buồn nôn nhưng lại không nôn ra được, nghĩ tới thứ này để bồi bổ cho hai nhóc con trong bụng thì Thẩm Mặc vẫn nhắm mắt nhắm mũi mà ừng ực uống hết, bác sĩ nói rồi, mang thai một đứa cũng đã phải tẩm bổ rất nhiều rồi mà cậu lại có tận hai đứa, nếu như không chịu ăn uống đầy đủ dinh dưỡng thì sẽ khiến chúng bị chậm phát triển.
Sau khi ăn uống xong thì Thẩm Kỳ đưa vợ nhỏ tới trường, Thẩm Mặc định mở cửa xe đi ra nhưng bị anh giữ lại.


Thẩm Kỳ tham lam hít mùi hương ngọt ngào trên người Thẩm Mặc rồi lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ thông minh đeo lên cổ tay của cậu " Đây là sản phẩm của công ty anh phát triển, có thể định vị, còn có thể kết nối nhịp tim giữa hai người, khi nào nhớ anh thì gõ ba cái lên màn hình, anh sẽ cảm nhận được nỗi nhớ của em, không được phép tháo ra, biết chưa?", nói xong anh giơ tay lên, lộ ra trên cổ tay anh cũng có một cái y hệt.
Đây là bản giới hạn do Thẩm Kỳ và Thẩm Mặc tự thiết kế ra vào hôm đi du lịch trên du thuyền mấy tháng trước, lúc đó anh hỏi cậu cảm thấy mẫu nào đẹp nhất, Thẩm Mặc nói không ưng mẫu nào cả mà tự mình chỉ cho anh chỗ nào lên sửa ra sao, chọn màu nào thì đẹp, cộng thêm những góp ý của chính mình, Thẩm Kỳ quyết định không sản xuất mẫu đó ra thị trường mà chỉ tạo ra hai cái cho riêng mình, trên thế giới chỉ có duy nhất hai chiếc này.
Thẩm Mặc không có đoạn ký ức về chuyện đó nên cậu chỉ nghĩ đó là một đôi đồng hồ đôi bình thường mà thôi " Trông đẹp quá, thiết kế này thật hợp ý của em, em sẽ không tháo ra đâu, em biết anh lo lắng cho em mà", cậu vươn người lên thơm má Thẩm Kỳ rồi thích thú ngắm nghía chiếc đồng hồ.
" Em thích là được, nếu có ai bắt nạt em thì nói với anh, anh giúp em hả giận".
" Vâng!".
Thẩm Kỳ mãi mới chịu thả cậu xuống xe, còn anh quay lại công ty để làm việc.

Có hai vệ sĩ đi theo Thẩm Mặc, trông thì như làm màu nhưng có vẻ tình trạng này xảy ra khá nhiều nên các sinh viên cùng trường cũng chỉ nhìn một lúc rồi thôi.
Đại học B là trường chuyên về nghệ thuật, có không các sinh viên tuy chưa tốt nghiệp những đã gia nhập vào giới giải trí trở thành người nổi tiếng, cho nên chuyện có vệ sĩ đi cùng để tránh chuyện fan hâm mộ cản đường cũng hay xảy ra.

Có điều những người đó vào trường đều bị fan vây quanh mới cần vệ sĩ, còn Thẩm Mặc chẳng có ai mà lại thuê vệ sĩ đi cùng trông có hơi vẻ làm màu khiến nhiều người thầm cười.
Mới hôm qua chương trình thực tế mà Thẩm Hà tham gia đã phát sóng, vô cùng hot, các thành viên nhóm nhạc cũng nhờ đó mà trở nên được công chúng công nhận nhiều hơn.


Khác với bọn họ, một người mới nổi như Thẩm Mặc sau đó biến mất một thời gian khiến cho nhiều fan không còn để ý tới cậu nữa, do cậu liên tiếp xảy ra các scandal tình ái lên hot search, tuy sự việc đều được giải quyết nhưng cái danh nổi tiếng nhờ scandal của cậu vẫn là có nhiều người treo bên miệng mà rêu rao.

Thẩm Mặc bị ba lớn của bọn nhỏ cấm dùng điện thoại quá 1 tiếng mỗi ngày nên cậu chẳng hóng được chuyện gì mấy.
Đúng lúc Thẩm Mặc đi vào cổng trường thì có một chiếc xe đậu bên đường, rất nhiều người hâm mộ ở đâu chạy tới chặn kín đường đi hô hào tên của người trong xe kia.
" Mặc Hán Lương!!!".
" Aaaa!!! chồng ơi!!!".

Đi kèm với anh ta là bốn, năm vệ sĩ bao vậy xung quanh chặn người hâm mộ lại gần.

Xung quang Thẩm Mặc nghe có tiếng thảo luận.
" Đúng là đàn anh, đến bao giờ tôi mới được nổi tiếng như anh ấy đây?".
" Anh ấy đẹp trai quá, năm nay tôi cố tình thi vào B đại vì muốn đi học có thể nhìn thấy nam thần đấy".

Thẩm Mặc thật sự là mù thông tin, cậu không biết anh ta là ai.

Mặc Hán Lương đi vào bên trong dẫn theo đám fan cũng chen chúc xô đẩy đi cùng vào, Thẩm Mặc đã cố né nhưng vẫn bị một người sắp tông vào, hai vệ sĩ của cậu lập tức đứng lên chặn lại khiến cho bạn fan kia bị đẩy ra.
Bị người khác chen ngang khiến cô ấy bị tụt lại không theo kịp được thần tượng nên mở miệng trách móc " Là ai vậy, đi đường không có mắt à?".
Thẩm Mặc thấp bé nhỏ con, hoàn toàn bị lấp sau tấm lưng của hai anh vệ sĩ siêu ngầu, ngay từ lần đầu nhìn thấy cậu đã có cảm giác rằng hai người họ không phải chỉ là vệ sĩ đơn thuần, trông cứ như đấu sĩ la mã vậy.

Cô gái kia quay lại thấy người mình đâm vào là hai gã đàn ông cao to thì hơi rén lại, không nói lời nào chạy đi theo đám đông khi nãy.

Từ đầu tới cuối cô ây không hề nhìn thấy Thẩm Mặc ở phía sau hai người kia.
Thẩm Mặc thở phào một hơi, lúc nãy cô ấy mắng một câu mà cậu đã bối rối không biết trả lời ra sao, may mà cũng không có chuyện gì.

Sau khi đám đông đi qua, những người giống như cậu bị đám người đó húc phải thì đều lên tiếng mắng mỏ.
Thẩm Mặc nhờ có sự chỉ dẫn của vệ sĩ mà rất nhanh đã tìm ra phòng học của cậu.

Các môn học cùng khóa với cậu đều đã diễn ra được một nửa chặng đường rồi nên Thẩm Mặc không thể học cùng được mà cậu được xếp cho học môn học của sinh viên năm 2, những môn khác sẽ học lại sau khi nhà trường mở khóa học mới.


Chuyên ngành mà Thẩm Mặc lựa chọn là ngành sản xuất âm nhạc, môn học cậu sẽ học hôm nay là môn thanh nhạc trung cấp, Thẩm Mặc khá tự tin vào khả năng ca hát của mình nên hẳn là không xảy ta vấn đề gì.
Ngành này tương đối ít người học nên một lớp cũng chỉ có chưa tới mười người, ngồi trong một giảng đường lớn như vậy, không biết ngồi đâu thì hợp lí, Thẩm Mặc chọn vị trí không quá xa cũng không quá gần mà ngồi xuống.
Chỉ là khi giáo sư sắp vào thì cậu nhìn thấy có một bóng người đi vào, người này chính là cái người khi nãy gây náo loạn ở cổng trường, anh ta đi vào lớp rồi tới chỗ bàn Thẩm Mặc đang ngồi rồi gõ ba nhịp ngón tay lên bàn " Này cậu kia, chỗ này mọi khi là chỗ ngồi của tôi".
Thẩm Mặc sửng sốt, khi nãy cậu có hỏi một bạn cùng lớp, lên đại học chỗ ngồi đều là tùy ý, ai đế trước ngồi trước chứ không hề có khái niệm xếp chỗ như ở cấp 3, người này là đang cố tình gây sự sao? " Nhưng tôi đến ngồi trước rồi, anh có thể qua chỗ khác...".
Thẩm Mặc chưa kịp nói xong thì Mặc Hán Lương đã xì một tiếng, vỗ lên bàn " Tôi nói cậu cút ra khỏi chỗ này".
Thẩm Mặc thầm cảm thán, rõ ràng khi nãy có fan bao quanh thì trông anh ta rất thân thiện và vui vẻ, tại sao vừa vào lớp thì lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.
Giáo sư đi vào lớp, thấy Mặc Hán Lương vẫn chưa vào chỗ ngồi nên nhắc nhở anh ta mau vào vị trí.

Mặc Hán Lương khó chịu nhìn Thẩm Mặc ý bảo cậu mau nhường chỗ nhưng Thẩm Mặc không thích thái độ của anh ta, cậu làm lơ đi không thèm để ý, cũng không có ý định nhường chỗ.

Đây là buổi học đầu tiên của môn này, lấy đâu ra cái lý thuyết chỗ này anh ta vẫn hay ngồi đây.
Mặc Hàn Lương thấy không thể làm khó dễ được Thẩm Mặc nên cắn răng ngồi vào một cái bàn khác.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi