TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Quay lại với hiện tại, Thẩm Hà sau tỉnh dậy vẫn hoảng hốt nhớ lại chuyện tờ xét nghiệm kia, thế giới quan của cậu ta như bị một quả bom nổ tung tan tành, sốc tới không nói lên lời, thậm chí lúc nhìn thấy dòng kết quả đỏ chót kia Thẩm Hà còn lăn ra ngất ngay lập tức.
Vincent trực chờ ở bên cạnh chờ Thẩm Hà tỉnh dậy, anh ta đang làm việc qua máy tính chưa phát hiện ra cậu ta đã tỉnh lại.

Nhìn hình ảnh người đàn ông nghiêm túc, bá đạo làm việc bên máy tính khiến Thẩm Hà nhớ lại cái hôm hai người lần đầu gặp mặt, cậu thậm chí còn sợ hãi người đàn ông này, lúc này tuy đã có mối quan hệ với nhau nhưng tính cách Thẩm Hà không thích bị trói buộc nên chưa từng nghĩ tới tương lai lâu dài sẽ vẫn tiếp tục ở bên Vincent, cậu ta nghĩ kiểu yêu đương vì thân thể của cậu và anh ta sẽ chẳng thể đi được lâu dài nên sẵn đã có ý nghĩ tới một lúc nào đó sẽ phải chia tay rồi, không ngờ là chuyện hoang đường này lại xảy ra.
Vincent bị ánh mắt Thẩm Hà nhìn chằm chằm nên quay đầu lại, phát hiện bé cáo con đã tỉnh nên vội chạy đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ tư nhân của Thẩm gia cũng chính là vị bác sĩ đã và đang giúp Thẩm Mặc định kỳ khám thai mau chóng chạy tới, Thẩm Hà đột nhiên không muốn gặp vị bác sĩ này tí nào, hễ nghĩ tới anh ta thì trong đầu cậu ta lại hiện lên cảnh tượng tờ xét nghiệm kia được đưa tới.

Thẩm Hà bất giác nắm chặt tay của Vincent, anh ta thấy vậy thì đặt một tay khác lên ủ lên tay của Thẩm Hà.
Kể từ khi Thẩm Mặc phát hiện mang thai thì để tiện cho việc kiểm tra nên Thẩm Kỳ đã đầu tư hẳn một phòng khám xịn sò cho vị bác sĩ kia ngay trong khuôn viên Thẩm gia, anh ta vì chuyện này mà làm việc với công suất rất cao.
Thẩm Hà bất đắc dĩ đi ra ngoài để tới chính nơi đó để siêu âm thử cho chắc chắn.

Lúc ra tới phòng khách đi đám người Thẩm Mặc vẫn chưa đi ngủ, vẫn cố tình ở lại để hóng chuyện, còn nhất quyết đi theo Thẩm Hà tới phòng khám, Thẩm Hà muốn một mình đi vào nên bọn họ đều chờ ở ngoài.

Cả đám đều rất hiếu kỳ, nhất là Kỳ Gia Phóng, anh ta hết lôi kéo Thẩm Kỳ xong lại lôi kéo Vincent tới hỏi han về phương pháp bí truyền nào đó mà sau đó cả ba người đều thảo luận trông có vẻ rất sôi nổi.
Thẩm Mặc ngồi trên ghế cùng Thẩm Quân, khi ngồi xuống thì bụng cậu sẽ lộ ra rõ hơn, Thẩm Quân tò mò hỏi " Anh có thể sờ thử không?".
Thẩm Mặc thoải mái nói " Được ạ!".

Thẩm Quân nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Thẩm Mặc qua một lớp áo, đột nhiên Thẩm Mặc "a" lên một tiếng, cậu xoa nhẹ bụng nói " Nó lại đá em".

Lúc này Thẩm Quân cũng cảm nhận được rung động nên thích thú vô cùng mà sờ thêm một chút " Em với anh cả đã nghĩ ra tên cho hai đứa nhỏ này chưa?".
Thẩm Mặc cười nói " Chưa ạ, còn sớm như vậy, đợi qua vài tháng nữa rồi tính".
Ở bên trong phòng khám, Thẩm Hà căng thẳng nằm lên giường siêu âm mà cảm giác như nằm lên bàn mổ vậy.
Bác sĩ bôi lên một lớp gel màu xanh nhạt rồi đặt đầu soi lên bụng Thẩm Hà, di di một hồi cuối cùng cũng tìm thấy cái hạt đậu cần tìm.

Bác sĩ chỉ cho Thẩm Hà " Đây là con của cậu".
Thẩm Hà hoài nghi nhân sinh mà làm vẻ mặt khó tin " Anh chắc chứ, sao tôi thấy nó giống cục u hơn vậy?".
Bác sĩ bất lực ấn chụp hình lại rồi in ra " Nó là con của cậu, cậu có muốn chấp nhận hay không thì nó vẫn là sự thật".
Bác sĩ đưa bức ảnh chụp cục u kia đưa cho Thẩm Hà xem, sau đó lại dùng một dụng cụ khác đặt lên bụng cậu ta.

Thẩm Hà nhìn bức ảnh kia mà thẫn thờ " Đây chắc là hạt đâu hôm qua tôi ăn bị mắc trong ruột đấy".
Bác sĩ ấn mấy cái nút rồi có âm thanh phát ra ở bên loa, là tiếng thình thịch nhẹ nhàng " Tim thai cũng có rồi, cậu còn muốn cãi?".
Thẩm Hà lắng nghe âm thanh kia, tim cậu ta cũng bất giác mà cùng đập chung một nhịp với nó nhưng già miệng nói " Chăc là tiếng hệ tiêu hóa của tôi đang hoạt động đấy".
Bác sĩ mỉm cười hiền từ, một nụ cười bất lực hoàn toàn, anh ta đi ra cửa gọi Vincent đi vào.


Ba người đàn ông đang thảo luận hăng say thì bị ngắt lại, Vincent vội đi vào hỏi " Có chuyện gì sao?".
Bác sĩ nhét vào tay anh ta mấy tờ xét nghiệm " Không có gì, xong hết rồi, anh đưa cậu ấy về nghỉ ngơi đi", bác sĩ còn không quên nói nhỏ vào tai Vincent " Nhớ chú ý một chút tinh thần của cậu ấy, cậu ấy không chịu chấp nhận việc bản thân có thai đâu".
Vincent nhìn hình ảnh siêu âm mà bác sĩ đưa cho nhìn qua rồi hỏi " Cái này là cục u à?".
Bác sĩ đang bước đi nghe được câu này xong liền vô thức khuỵu xuống suýt ngã, anh ta nhìn Thẩm Hà rồi lại nhìn nam nhân tóc trắng kia thầm đánh giá một câu " Đúng là nồi nào thì nắp vung như vậy!".
Bác sĩ lại mất thêm một lúc để phổ cập kiến thức lại cho cả hai người sau đó kê cho Thẩm Hà một ít thuốc bổ " Tình trạng cơ thể của tam thiếu gia khá yếu, là dấu hiệu của việc lao lực quá độ, cần phải tẩm bổ dưỡng thai" lúc nói câu này vị bác sĩ nhìn Vincent với anh mắt ẩn ý, sau đó anh ta nói tiếp " Trước ba tháng không được phép quan hệ".
Vincent nghe vậy thì sửng sốt sau đó ỉu xìu lại.

Thẩm Hà thầm mừng cho cái mông khốn khổ của mình.
Rất nhanh ngày tết đã tới, trong nhà đều được trang trí bằng những vật màu đỏ để lấy may.

Thẩm Mặc chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy vì cậu đã có một gia đình vô cùng tốt đẹp như hiện tại.

Ra tết thì đám cưới của Thẩm Quân và Kỳ Gia Phóng sẽ diễn ra, mọi người đều rất mong chờ ngày này.
Bởi vì đang mang thai nên Thẩm Kỳ không tổ chức đám cưới với cậu mà anh muốn đợi đến khi Thẩm Mặc sinh xong sẽ tổ chức cho cậu một đám cưới trang trọng nhất cùng hai nhóc con nên có lẽ sẽ phải đợi tới mùa đông năm này hoặc tới mùa xuân năm sau, Thẩm Mặc cũng đồng ý với quyết định này.
Vào đêm giao thừa của tết âm, cả nhà 6 người và 3 nhóc con trong bụng cùng nhau quây quần bên bàn ăn mà xem chương trình hài tết.


Thẩm Hà bị nghén nhưng lại ăn được đồ cay nên bọn họ liền làm một nồi lẩu cay, Thẩm Mặc cũng mới hết nghén một thời gian cho nên cái gì cậu cũng muốn ăn, đổi từ việc không ăn được thứ này thứ này thành tình trạng đột nhiên thèm một thứ gì đó tới mức không chịu được.
Tối nay Thẩm Mặc đột nhiên rất thèm dâu tây, vốn dĩ Thẩm Kỳ cho người mua rất nhiều nhưng Thẩm Mặc lại đem giấu hết đi, sợ người khác ăn mất của mình.

Thẩm Kỳ cảm thấy cậu đáng yêu tới không chịu nổi, âm thầm chụp lại hình dáng mèo con lén đem đồ ăn đi giấu rồi đăng lên mạng xã hội kèm dòng chữ " Em ấy quá đáng yêu".
Cư dân mạng đã quen dần với việc Thẩm Kỳ bị cuồng vợ tới dăm bữa vài hôm lại đăng ảnh của Thẩm Mặc lên rồi nên cũng không còn ngạc nhiên nữa, tuy vậy nhưng đống cơm cho này bọn họ vẫn ăn rất nhiều tình.
" Mặc Mặc vẫn luôn đáng yêu như vậy".
" Thẩm tổng thật yêu thương vợ nhỏ nha".
" Bao giờ anh mới thả cho Mặc Mặc tiếp tục viết nhạc vậy?".
" Ê, có ai để ý hình như bụng của Mặc Mặc to ra bất thường không? mấy bức lần trước tôi còn tưởng do Thẩm tổng nuôi cho cậu ấy mập lên, nhưng càng ngày thì hơi không đúng nha bà con".

Bên dưới có người trả lời " Đúng, đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy, đang định nói thì thấy bình luận này".
" Bộ truyện về CP tôi vừa viết xong rồi đó, tôi còn thêm phân đoạn Mặc Mặc mang thai con của Thẩm tổng này, chắc không phải là biến thành thật chứ?".
" Yêu cầu Thẩm tổng trả lời cho một cái công đạo!"
(+1)...
(+N)...
Tối hôm đó, sau khi Thẩm Hà siêu âm xong thì Thẩm Mặc cũng tiện thể vào đó siêu âm luôn, dù sao cũng đã mất công đi tới đó rồi.

Điều bất ngờ là lần này đã soi ra được đứa nhóc trong bụng có giới tính gì.

Không ngoài dự đoán của bác sĩ, cả hai đứa nhóc trong bụng cậu đều là nam, phát triển rất khỏe mạnh.

Thẩm Kỳ thấy cái bình luận kia thì lấy luôn ảnh chụp siêu âm đăng lên vào phần trả lời bình luận.

Bùm, cư dân mạng nổ tung.
" Aaaaaaaa!!! tôi không biết đâu, tôi phải giãy đành đạch trước đã!!!".
" Cháu tôi, mấy người tránh ra, cháu của tôi!!".
" Không ai nghĩ là bọn họ thuê người mang thai hộ sao? Thẩm Mặc là nam mà?", bình luận này chìm ngỏm trong cả nghìn bình luận chúc mừng.
" Thuyền trưởng đúng là không bao giờ làm chị em chúng ta thấy vọng".
Tới nửa đêm, Thẩm Mặc đang ngủ thì bụng lại réo lên làm cậu tỉnh lại, cậu nghĩ tới món gà rán mà ch ảy nước miếng nhưng không dám động đậy làm Thẩm Kỳ thức dậy.
Qua một lúc, Thẩm Kỳ nghe có tiếng thút thít thì giật mình tỉnh dậy với tới vợ nhỏ bên cạnh " Ngoan, ngoan, có chuyện gì mau nói với anh, không được khóc nhè nha".
Thẩm Mặc nhịn lại sự giận dỗi trong lòng " Em không khóc nhè, anh chả thương em!".

Thẩm Kỳ nghĩ một chút liền hỏi lại " Lại thèm món gì để ông xã kêu người đi mua cho em".
Thẩm Mặc được vuốt lông thì dần hòa hoãn lại, cậu nũng nịu đáp " Em muốn ăn gà rán".
Thẩm Kỳ nghe xong thì khó xử " Buổi tối ăn cái đó không tốt, đợi sáng mai rồi ăn có được không?".
Thẩm Mặc bĩu môi ra, hai mắt rưng rưng.

Thẩm Kỳ hốt hoảng lập tức lấy điện thoại gọi người đi mua gà rán cho vợ nhỏ.

Thẩm Mặc thấy anh đồng ý thì mới chịu nằm yên, tới khi gà được manh đến thì cậu lại ngủ quên mất tiêu rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi