TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Thẩm Kỳ đặc biệt hỏi han người quen để mời tới hai bảo mẫu dày dặn kinh nghiệm để cho chăm sóc cho 3 đứa trẻ Thẩm gia.

Ngay khi về tới nhà thì đã thấy hai bà dì ngồi đợi trong phòng khách, về nội dung công việc thì thư ký đã trình bày rõ ràng cho bọn họ rồi.
Thẩm Mặc bế Thẩm Lạc, còn Thẩm Kỳ bế Thẩm Đường đi vào thì hai bảo mẫu đã đi tới chào hỏi rồi làm quen với ba tiểu thiếu gia.

Người trông có vẻ già hơn một chút thân thiện giới thiệu " Bác tên là Diêu Dung, sau này phu nhân cứ gọi bác là bác Diêu là được".
Người còn lại tên là Tư San, hay còn gọi là thím Tư.

Hai người này đều đã qua sự kiểm tra kĩ càng của Thẩm Kỳ nên Thẩm Mặc cũng hạ bớt cảnh giác mà đưa con cho bọn họ bế thử.
Bác Diêu nhìn hai đứa bé bụ bẫm thì vui vẻ cười " Tiểu thiểu gia trông thật giống phu nhân, lớn lên nhất định là rất đẹp trai".
Thẩm Mặc được khen thì có chút đỏ mặt nhưng không phủ nhận điều đó.
Trong phòng của hai vợ chồng đều đã được trang bị thêm cái cũi nhỏ của hai nhóc con nhưng Thẩm Kỳ vẫn chuẩn bị riêng cho chúng một căn phòng riêng để bảo mẫu chăm sóc.

Ban ngày thì không nói làm gì, tới đêm thì bọn nhóc cũng sẽ khóc đòi ăn, còn có thay tã, mấy hôm ở viện đều có y tá làm giúp nhưng về nhà anh không nỡ để Thẩm Mặc phải làm những việc nên từ sớm đã tuyển bảo mẫu rồi.
Chuyện là ba đứa nhóc Thẩm Lạc, Thẩm Đường và Thẩm Đằng đều ở chung một căn phòng do hai bảo mẫu kia chăm sóc, cả ngày bọn chúng không ngủ thì sẽ ê a nói chuyện với nhau có vẻ rất vui nha.

Hằng ngày ba của bọn chúng sẽ qua đây đòi thơm đòi ôm bọn chúng, hít lấy mùi sữa thơm tho, ba đứa nhỏ rất vui vẻ.

Chuyện là Thẩm Lạc rất ít khi cười, Thẩm Đường thì cười rất nhiều, Thẩm Đằng cũng sẽ cười nhưng nhóc này thích ngủ hơn, nhiều khi mặc cho hai đứa kia khóc nháo thì nó vẫn ngủ bình thường.
Tới ngày đầy tháng, Thẩm gia tổ chức một bữa tiệc vô cùng lớn, tính ra từ hồi cha mẹ Thẩm qua đời, Thẩm gia chưa từng tổ chức bữa tiệc nào công khai với quần chúng cả.

Sảnh tiệc từ lâu đã hiu quạnh nay lại được trang hoàng lộng lẫy, người làm cũng đông đúc chạy ra chạy vào, so với thời huy hoàng thì Thẩm gia lúc này còn hơn cả vậy.
Lúc này Thẩm Mặc mới nhớ ra việc tại sao con đường đi về Thẩm gia lại hoang vắng như vậy, đó là bởi vì toàn bộ đoạn đường dài cả kilomet đó đều là khuôn viên của Thẩm gia, những căn nhà và kiến trúc quanh đó đều là của Thẩm gia năm xưa, bảo sao lại không thấy bóng dáng ai qua lại nơi đó.

Hiện tại thì khác, những nơi đó đều được trang hoàng lại và sử dụng, nào là sân đánh golf, còn có hồ cá, tòa nhà y tế, gara để xe siêu rộng, một nhà hàng chuyên phục vụ cho gia tộc và rất nhiều thứ khác.
Khách khứa tấp nập đi từ ngoài đường quốc lộ xếp hàng dài tới tận cổng nhà khiến Thẩm Mặc há hốc miệng kinh ngạc.

Thẩm Kỳ nhìn biểu cảm của vợ nhỏ mà sờ căm suy ngẫm nói " Có phải còn hơi ít không?".
" Vậy mà còn ít ạ?" Thẩm Mặc không tin nổi mà cao giọng.
Thẩm Kỳ cười trêu chọc cậu " Quả là hơi ít!", thật ra như vậy mới chỉ là 1/3 số khách mời mà thôi, giờ còn sớm nên họ còn chưa tới, vì bữa tiệc này mang tính quan trọng với Thẩm gia nên rất nhiều người còn muốn chen chân tới tham dự mà không được.
Không chỉ sảnh tiệc lớn được bày đầy bàn mà đến cả ngoài sân vườn cũng xếp vô số bàn tiệc cho khách mời.


100 đầu bếp có tiếng được mời tới để phục vụ cho buổi tiệc ngày hôm nay.

Khách mời đều là những người có danh vọng cao khắp cả nước.
Thẩm Kỳ xuống nhà tiếp đón khách khứa, ở trên nhà Thẩm Mặc vẫn ngồi cạnh xem bảo mẫu cho con bú sữa.

Bảo mẫu thấy Thẩm Mặc không muốn xa con đành phải nói khéo giục cậu đi thay đồ cho đẹp, chốc nữa còn phải dự tiệc nữa.
Qua một tiếng sau, khách khứa đã đến đông đủ, Thẩm Kỳ bước lên bục phát biểu về mục đích buổi tiệc này, thứ nhất là muốn tuyên bố chuyện ba đứa nhóc ra đời, thứ hai là muốn làm tiệc đầy tháng cho chúng, cũng ngầm khẳng định vị trí của Thẩm Mặc trong Thẩm gia để không ai dám coi khinh cậu.
Sau khi Thẩm Kỳ nói xong thì Vincent cũng bước lên phát biểu vì hôm nay cũng là tiệc đầy tháng của Thẩm Đằng, chuyện ba đứa nhóc này cùng sinh ra trong một ngày giống như duyên phận vậy.
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm cùng tiếng chúc mừng.

Sau đó Thẩm Kỳ, Thẩm Mặc và Thẩm Hà cùng xuất hiện bế trên tay ba đứa nhóc kháu khỉnh cho mọi người chiêm ngưỡng.

Thẩm Mặc lâu không xuất hiện trước đám đông nên cậu cảm thấy hơi ngại ngùng, Thẩm Kỳ nắm lấy tay vợ mình ngầm trấn an.


Theo phong tục truyền thống, người làm trải ra sàn những món đồ ngẫu nhiên sau đó ba đứa nhóc được thả xuống, chúng sẽ vơ lấy thứ mà mình cảm thấy hứng thú nhất, người ta có thể thông qua cách này để xác định tính cách tương lai của bọn chúng, tuy không khoa học cho lắm nhưng lại rất thú vị.
Thẩm Mặc ngớn ngác nhìn xem mấy nhóc con sẽ chọn thứ gì " Anh đoán xem con sẽ chọn cái nào?".
Thẩm Kỳ khẽ mỉm cười " Có thể là con dấu".

Không ngờ ngay sau đó Thẩm Lạc lại chọn con dấu thật, bên dưới có tiếng người trêu đùa nói " Tương lại đại thiếu gia rất có thể sẽ kế nghiệp của Thẩm gia chủ đó nha", tiếng cười đùa vang lên vô cùng vui vẻ.
Tới lượt Thẩm Đường, Thẩm Mặc đánh cược với chồng " Em đoán con sẽ chọn bút màu, sau này sẽ thành họa sĩ".
Ai ngờ Thẩm Đường không chọn bút màu mà lại cầm lấy một thứ lẫn ở bên dưới những thứ khác, tới gần mới nhận ra đó là một tấm ảnh chụp chính nó không hiểu sao lại ở đây.

Thằng nhóc này cầm ảnh của mình cười ngờ nghệch rồi bỏ lên miệng thơm một cái.
Thẩm Mặc " Ôi!" một cái, vừa buồn cười vừa cạn lời với nhóc con này.

Riêng trường hợp này mọi người đều khẳng định thằng bé là một người rất yêu bản thân cho mà xem.
Tiếp theo Vincent bế Thẩm Đằng tham gia cuộc chơi này.

Thẩm Hà không quá quan tâm tới mất chuyện ngớ ngẩn này nhưng vẫn hóng theo từng cử động của con.

Cái thứ nhỏ nhỏ, mềm mềm, còn hay đái dầm này cậu ta không thích chút nào nhưng vẫn không chịu được mà hằng ngày đều tới ngắm nhìn con ngủ.
Thẩm Đằng lười không thèm nhặt thứ gì luôn, nó vơ đại thứ gì ở gần nhất rồi lại nằm trong lòng ba lớn ngủ tiếp.


Vincent cạn lời, anh vỗ nhẹ lên mông nó để nó tỉnh lại.

Nhóc con bị gọi tỉnh thù cáu gắt kêu a a vào mặt ba lớn rồi khóc òa lên, Vincent dỗ thế nào nó cũng không nín, Thẩm Hà vội đi tới ôm con vào lòng, nhóc con ngửi thấy mùi thơm của ba nhỏ thì liền ngậm miệng lại làm nũng.
Thẩm Hà dỗ dành " Ba nhỏ thương con, đánh chừa ba lớn nha, Đằng Đằng ngoan~", nói xong cậu ta còn lườm chồng mình một cái.
Vincent bị cho ra rìa thì đen mặt nhìn con trai của mình, đợi lớn thêm chút nữa thì biết tay anh.
Sau đó ba đứa nhỏ được bảo mẫu đưa về phòng, khách khứa cũng đi tới chúc mừng và tặng quà xếp đầy cả một căn phòng.

Qua phần này thì phục vụ lập tức mang thêm những món ăn hấp dẫn, khách khứa cũng tản ra các bàn và ra ngoài sân để nói chuyện, một cơ hội gặp được nhiều tinh anh như vậy, bọn họ phải tranh thủ làm quen một chút, tốt cho đường kinh doanh sau này.
Thẩm Quân cũng tham dự nhưng anh ngồi bàn của Kỳ gia, Kỳ lão gia tử rất thích nói chuyện cùng Thẩm Quân, có lẽ là do cùng tần số đi.
Thẩm Quân " Anh cả đang có dự án nghiên cứu phát triển tạo ra phôi thai giữa hai người đàn ông, cũng sắp thành công rồi, con định khi đó sẽ dùng phương pháp đó".
Kỳ lão gia tử đáp " Nếu được vậy thì tốt, còn nguy hiểm thì con đừng thử, vấn đề này không quan trọng bằng sức khỏe của con".
" Con biết rồi, Gia Phóng anh ấy cũng nói như vậy, nhưng anh cả sẽ không khiến con gặp nguy hiểm đâu".
Kỳ Mộng Nhiên ngày càng trở nên trưởng thành và trầm tính hơn, dần trở nên vô cùng chuyên nghiệp mà tiếp chuyện với những ông lớn trong giới.

Văn gia không được mời tới, nhưng nghe nói rằng bên nhà họ đang rất lùm xùm, có vẻ như sắp đổi gia chủ rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi