TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Bên ngoài mưa rơi trắng xóa cả tầm nhìn, cơn bão có vẻ khá lớn, có lẽ không thể nhanh chóng trở về nhà được.

Thẩm Mặc tranh thủ mượn được bút và giấy ngồi trong tiệm đồ ăn ở tầng 5 của khách sạn vẽ bản thảo thiết kế trước.Thẩm Kỳ thì đang họp qua máy tính với các lãnh đạo công ty, để tránh làm phiền tới anh nên cậu mới chạy tới đây để làm việc của mình.
Đối diện với chỗ cậu ngồi là màn kính nhìn xuyên ra bên ngoài chỗ hồ bơi, cậu vẽ ra ý tưởng trong đầu, qua một tiếng đồng hồ, bỗng có một đứa bé chạy tới bên cạnh nhìn cậu vẽ.

Thẩm Mặc rất ngại khi có người nhìn cậu vẽ cho nên quay ra bảo cậu bé quay về bàn chỗ mẹ nhóc đang ngồi.
" Tiểu bảo bối, em chạy linh tinh sẽ khiến mẹ lo lắng đấy, mau quay về bên kia đi".
Thẩm Mặc nhắc mấy lần cậu bé cũng không rời đi, còn chỉ chỉ bảo cậu vẽ tiếp.

Nghe cậu bé nói thì lúc này Thẩm Mặc mới nhận ra, cậu bé này hình như là người nước ngoài.

Lúc này mẹ cậu bé cũng lại đây nói xin lỗi với cậu rồi kéo cậu bé rời đi.


Mẹ cậu bé này không phải người nước ngoài, có lẽ chồng cô ấy là người nước ngoài cũng nên.

Thẩm Mặc cũng không để trong đầu, một chút chuyện nhỏ mà thôi.
Bị mất mất nguồn cảm hứng nên cậu dừng bút, Thẩm Mặc vẽ ra ba mẫu khác nhau nhưng lại không vừa ý cái nào cả, cảm giác chưa trọn vẹn.

Cậu đành phải cất chúng vào ba lô quay về phòng.

Tận lúc này Thẩm Kỳ vẫn chưa họp xong, thấy cậu quay lại thì liếc nhìn cậu từ đầu tới chân một lượt thấy không có gì bất ổn mới rời tầm mắt.
Thẩm Mặc lấy điện thoại ra chơi trò chơi một hồi, thua liên tiếp không thắng một trận nào, bản thân cậu không tin được bản thân lại xui xẻo tới mức đó, mười ván thua cả mười thì không lẽ tỷ lệ thắng của cậu bằng không à.

Thẩm Mặc khó chịu tới nỗi nằm úp sấp trên giường lăn lộn một vòng, quá mải chơi mà lơ đãng quên mất ở góc phòng còn có một người khác đang âm thầm ngồi nhìn cậu.
Thẩm Mặc nằm trên giường êm, thời tiết lại nát mẻ, tiếng mưa cũng đỡ nặng hơn lúc trước, nghe rất là muốn ngủ nên cậu liền ngủ lúc nào cũng không biết.

Cũng nay tuy là phòng đôi nhưng lại có 2 giường đơn nên cũng không tới mức quá ngại ngùng.
Ngủ một mạch tới chiều mới tỉnh lại, Thẩm Mặc mơ một giấc mơ rất lạ.

Cậu mơ thấy bản thân đi học về liền bắt gặp ở nhà đang giăng đèn kết hoa tổ chức lễ cưới, mà người chú rể lại là Thẩm Kỳ.

Không hiểu sao ở trong mơ cậu khóc rất nhiều, sau đó Thẩm Kỳ còn cho người lấy hết đồ đạc của cậu ra khỏi nhà Thẩm.

Thẩm Mặc sợ hãi giữ bọn họ lại thì Thẩm Kỳ bảo cậu không được nháo loạn, sau đó một mình cậu đứng trong căn phòng trống không của mình.
Thẩm Kỳ thấy trời đã ngớt mưa nên tới gọi bé con dậy để mau chóng lên đường trở về nhà, anh ngồi bên giường cậu vỗ nhẹ Thẩm Mặc hai cái, không thấy cậu phản ứng lại, anh lại vỗ lưng cậu, chợt cảm thấy thân thể cậu hơi run, lòng anh chợt thắt lại, im lặng lắng nghe một chút liền thấy tiếng nhóc con nức nở tới run cả người.


Thẩm Kỳ đau lòng đào cậu ra khỏi ổ chăn, lay cậu tỉnh dậy.
Thẩm Mặc từ từ mở mắt ra, nước mắt ướt nhèm tầm nhìn của cậu, nhưng mùi hương trên cơ thể của Thẩm Kỳ cho cậu biết người đang ôm cậu là anh.

Trong đầu Thẩm Kỳ vẫn còn hiện lên khung cảnh trong mơ, cậu rúc vào ngực anh trai mà hỏi " Nếu sau này anh cưới vợ...!đừng đuổi em ra khỏi nhà nhé".
Thẩm Kỳ nghe vậy thì thắc mắc " Tại sao tôi cưới vợ thì lại đuổi em đi, hơn nữa cũng chưa chắc là tôi sẽ cưới vợ".

Thẩm Mặc bĩu môi " Lừa gạt, ai rồi cũng sẽ cưới vợ, anh sau này cũng có gia đình riêng của mình thôi, em nhớ năm đó cha mẹ có nhắc tới anh có một vị hôn thê".
Thẩm Kỳ gõ đầu cậu khiến Thẩm Mặc kêu A một tiếng " Lại suy nghĩ lung tung cái gì, không cho phép suy nghĩ linh tinh, đó là lời nói chơi của gia trưởng thôi, hiện tại hôn nhân của tôi không ai người tôi có thể định được".
Thẩm Mặc nghĩ kỳ lại cũng thấy đúng, hiện tại Thẩm gia nào có ai có quyền yêu cầu Thẩm Kỳ làm này làm nọ nữa, vị trí của anh chính là trên đỉnh kim tự tháp rồi.

" Vậy sau này anh tìm được người mình muốn cưới thì cũng đừng đuổi em ra khỏi nhà nhé, em còn có tác dụng giúp mọi người nấu cơm nha".
Thẩm Kỳ cạn lời mà vỗ bốp một cái vào mông cậu, thỏa mãn " Còn không mau dậy, mưa sắp tạnh, tranh thủ một chút ra sân bay về nhà".

Cảm giác nảy nảy đó, vẫn giống như ngày hôm đó, rất thích tay.
Thẩm Mặc giật mình rồi thộn mặt ra ôm mông, anh cả vậy mà đánh mông cậu giống như con nít bị phụ huynh phạt.


Tai cậu đỏ tới không thể đỏ hơn, bị ngại ngùng tới mức chạy nhanh vào nhà tắm trốn.
Lúc này tâm tình ổn định lại cậu mới phân tích, tại sao trong mơ Thẩm Kỳ kết hôn mà cậu lại cảm giác đau lòng như vậy.

Còn có khi anh ở gần tim cậu cũng đập rất nhanh, cậu thậm chí còn có ý nghĩ xấu xa không muốn anh kết hôn với bất kì ai.

Thẩm Mặc tát nước lạnh lên mặt vỗ vỗ mấy cái " Rốt cuộc mình bị cái gì vậy".
Bên ngoài Thẩm Kỳ giúp cậu thu thập một chút hành lí, lúc mở ba lô của cậu ra để đựng đồ thì bên trong rơi ra mấy tờ giấy.

Anh nhìn thấy thì ngạc nhiên, nhóc con này vậy mà vẽ cũng rất ra gì nha, không ngờ cậu cũng có hứng thú với hộp nhạc.

Lần trước vào phòng cậu, anh cũng để ý trong phòng của cậu có rất nhiều đồ vật trang trí thủ công bằng gỗ rất tinh xảo, thậm chí có cả món đồ y hệt cái mà anh từng phải dùng giá cả rất lớn để mua lại để cho vào bộ sưu tầm của mình " Quả nhiên vẫn còn nhiều thứ về em mà tôi vẫn chưa khám phá ra"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi