TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Kỳ thi cao khảo đã qua cho nên hiện tại là chuỗi ngày nhàn nhã của Thẩm Mặc, tuy nhiên mấy hôm nay cậu đều bận bù đầu trong xưởng gỗ của mình.

Nơi này nằm trong một con phố nhỏ hoang vắng, cũng không phải là cậu không đủ tiền thuê một chỗ khác, chỉ là nơi này tương đối yên tĩnh.

Thẩm Mặc không chỉ phải xử lí thiết kế mà còn phải sáng tác bản nhạc.

Xung quanh nơi này phần nhiều là cây cỏ hoa lá cho nên càng thích hợp để lấy cảm hứng.
Suốt thời gian chờ tay lành hẳn, cho tới lúc ôn thi cao khảo, từ khi Thẩm Kỳ trở lại nhà cũ ở cùng cậu thì Thẩm Mặc đã có cảm hứng viết ra mấy bản nhạc rồi, chỉ là chờ tới lúc sử dụng mà thôi.

Vào cái hôm Thẩm Kỳ ôm cậu vào lòng an ủi khi nghe cậu kể đêm giáng sinh đó, cậu thấy rất ấm lòng, cho nên đã có linh cảm sáng tác ra một bản nhạc có âm hưởng giáng sinh vừa đúng lại có tính chất mà khách hàng lần này yêu cầu, phải trong sáng, tinh khuyết, nhẹ nhàng.

Thẩm Mặc chỉ cần sửa lại một vài chỗ liền thấy rất ưng ý.
Suốt mấy ngày nay cậu chỉ cắm đầu vào mài gỗ, mau chóng hoàn thành tác phẩm lần này.


Có lẽ chỉ tầm hai tuần nữa liền có thể hoàn thành rồi.
Không phải cậu không muốn cho người khác biết công việc này của mình, mà là danh tiếng của cậu trong giới đồ thủ công bằng gỗ lần giới âm nhạc đều khá là cao, cho nên cậu đều dùng nghệ danh để kiếm sống.
Cậu cũng không rõ lắm là danh tiếng cao bao nhiêu, là sư phụ bảo như vậy, cho nên nếu để người khác biết cậu là người làm ra những hộp nhạc đó thì cửa nhà cậu sẽ bị người tới đặt hàng đạp sập mất.
Những tác phẩm đầu tiên của cậu với người bình thường thì đã là tinh xảo nhưng so với những tác phẩm cậu làm ra sau khi bái sư thì không tính là gì.

Những tác phẩm đầu cậu còn rao bán qua mạng, cậu không rõ giá cả như thế nào là hợp lí, sợ người chê đắt nên bán khá rẻ, khiến cho lúc đầu nhiều người còn tưởng hàng rởm nên không thèm mua.

Thẩm Mặc nhớ lúc đó có một vị khách nhận xét phía dưới rằng " Tôi thấy rẻ nên mua về cho trẻ con trong nhà chơi, ai dè thật sự nghe rất hay, chưa từng nghe qua bản nhạc nào như vậy, rốt cuộc nó tên là gì, có bản audio trên mạng không, cho tôi xin đường link".
Bởi vì không thể tìm thấy bản audio cho nên vị khách này quay video lên mạng, hình ảnh hộp nhạc có những hình nhân nhảy múa kèm tiếng nhạc ting ting huyền diệu lại nhẹ nhàng khiến bao người mê say, trở thành top những video được nhiều người xem nhất, thỉnh thoảng Thẩm Mặc cũng vào đọc thử bình luận dưới video đó, có người nói đi làm cả ngày mệt nhọc, chỉ muốn về nhà mở video đó lên nghe liền lập tức cảm thấy dễ chịu.

Vậy nhưng sau bao lâu vẫn không có ai biết bản nhạc tên gì.

Chỉ đến khi sư phụ của Thẩm Mặc báo nghệ danh của cậu, cũng đính kèm video nhạc kia nói đó là tác phẩm của đệ tử của ông thì lập tức nghệ danh của cậu trở thành một cái tên hot nhất.

Từ đó mỗi khi Thẩm Mặc ra tác phẩm mới, nếu sản phẩm đó là bản thương mại thì ngoài bản gốc do cậu làm được bán với giá cao, còn có các bản phụ do nghệ nhân trong công ty của sư phụ làm lại, bán với số lượng nhất định ra thị trường, mỗi lần như vậy thì sư phụ của cậu sẽ quay một video hộp nhạc của cậu đăng lên trang mạng chính thức của công ty, lợi nhuận hoa hồng cũng sẽ chia cho cậu, chính là kiểu ngồi im tại nhà cũng có tiền vào tài khoản, Thẩm Mặc vô cùng thích thú.
Đương nhiên cũng có trường hợp giống lần này, là đơn đặt hàng riêng cho khách quý yêu cầu, những thiết kế và bản nhạc cho đơn hàng như vậy đều là độc bản, có một không hai.
Cũng có khi cậu cảm hứng bất tận mà làm ra những sản phẩm với chất lượng cao thì sẽ bán ra theo con đường đấu giá.

Những sản phẩm tinh xảo có một không hai như vậy là thứ mà giới nhà giàu luôn yêu thích theo đuổi, cho nên danh tiếng của cậu đã bay sang cả nước ngoài.

Những khoản tiền kiếm được qua bán đấu giá quá nhiều, cho nên Thẩm Mặc thường trích một quỹ ra gửi tới trại trẻ mồ côi làm từ thiện.
Nhưng trên thực tế, Thẩm Mặc chưa từng cảm nhận được việc danh tiếng của mình đang ở mức độ nào bởi không ai biết Thẩm Mặc cậu chính là Mặc Gia trong lời đồn kia.

Buổi sáng cậu sẽ làm đồ ăn sáng cho Thẩm Kỳ, dạo này còn có Thẩm Quân luôn đòi ăn ké, sau đó làm cho anh một hộp cơm trưa mang đi làm.

Thẩm Quân thì vài ngày nữa lại phải trở về quân doanh rồi.

Thẩm Hà thì luôn ngủ tới trưa, lúc này Thẩm Mặc và Thẩm Kỳ đã không còn ở nhà, một người tới công ty còn người kia thì nhốt mình trong xưởng gỗ.

Chỉ còn Thẩm Quân cùng cậu ta đi ăn hàng, bởi cả hai đều không biết nấu cơm.

Thẩm Quân nói bản thân biết nấu cơm, nhưng Thẩm Hà không tin nấu cơm kiểu quân đội sẽ dễ ăn cho nên vẫn là đi ăn ở nhà hàng là hợp lí.
Buổi tối bọn họ sẽ ăn cùng nhau, Thẩm Hà miệng thì luôn chê cơm Thẩm Mặc nấu không ngon nhưng lần nào cũng ăn tới 3,4 bát cơm.

Ngày nào bọn họ cũng ăn sạch vách không thừa lại chút nào, như vậy được hai ngày thì Thẩm Kỳ liền đen mặt yêu cầu hai người kia nếu đã ăn ké thì phải vào bếp giúp đỡ Thẩm Mặc làm cơm, dọn dẹp các thứ cũng để cho bọn họ làm.
Thẩm Hà bị chiều hư không thèm nghe, cho nên chỉ có Thẩm Quân vào giúp cậu, Thẩm Kỳ thấy vậy thì khó chịu trong lòng cho nên cũng sắn tay áo vào bếp, anh luôn cố tình chen vào giữa Thẩm Mặc và Thẩm Quân, không cho hai người đứng cùng nhau quá gần.
Cuộc sống trôi qua như vậy, có mắm có muối, có ngọt có bùi, càng giống như một gia đình thực thụ.
Buổi tối một hôm, Thẩm Mặc đột nhiên sốt cao, trước kia cậu cũng thường xuyên bị sốt, bác sĩ nói đó là bẩm sinh kháng thể yếu hơn người khác, cho nên dù chỉ cảm nhẹ cũng sẽ bị sốt cao.

Bởi quá nhiều lần bị sốt khi còn sống một mình nên Thẩm Mặc không yếu đuối tới mức cần người chăm sóc.

Ban đêm cậu tự mình kiếm thuốc, tự mình nằm trong chăn rét run nhưng nghĩ tới bản thân không còn cô đơn như trước nữa nên cậu tới gõ cửa phòng Thẩm Kỳ, có lẽ do đầu óc còn đang mụ mị vì cơn sốt cho nên Thẩm Mặc càng suy nghĩ lung tung hơn.

Sau bao ngày chung đụng, cùng cảm xúc khó hiểu, cậu cũng lên mạng hỏi thử, cậu biết được hình như cậu thích anh trai của mình mất rồi.

Không phải kiểu thích thuần khiết giữa anh em trai với nhau, mà là cái loại tình yêu cấm kị kia.
Cho nên cậu rất bối rối, thắc mắc không biết Thẩm Kỳ đối với cậu là cảm giác như thế nào, anh không ghét bỏ sự thân cận với cậu, lại tỏ rõ sự yêu thương với cậu như vậy, không biết rằng anh có hay không cũng thích cậu.
Đáng sợ là nếu như anh không phải đối với cậu có cái ý kia, vậy thì Thẩm Mặc nghĩ bản thân sẽ rất đau khổ.

Nhưng nếu không làm rõ thì cậu rất khó chịu trong lòng.

Bởi khi cậu sống trong bóng tối, cậu sẽ không sợ cuộc sống của mình sẽ tăm tối, nhưng khi anh mang tới cho cậu một chút ánh sáng thì cậu sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, cho nên càng sợ quay trở về lại nơi tăm tối kia.
Thẩm Mặc cũng nghĩ qua rằng nếu anh không có ý đó với cậu thì cậu sẽ rời bỏ Thẩm gia, đến một nơi khác sinh sống, nếu còn ở lại nơi này cậu sợ bản thân sẽ chìm đắm càng sâu hơn, đến một ngày Thẩm Kỳ muốn kết hôn, có lẽ cậu sẽ không thể chịu được việc nhìn bọn họ hạnh phúc bên nhau hàng ngày..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi