TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Thẩm Kỳ mở cửa phát hiện bé mèo con mặt đỏ, đôi mắt long lanh như sắp khóc liền kéo cậu vào phòng.

Không chạm thì thôi, vừa giữ lấy tay cậu anh liền sửng sốt " Sao lại nóng như vậy?".

Đè tay lên trán cậu một chút " Còn may, sốt cao còn biết tìm tới chỗ tôi".
Anh biết mấy ngày nay cậu luôn đi ra khỏi nhà tới nơi nào đó, nhưng cậu không muốn nói thì anh cũng không tìm hiểu, chờ tới lúc thích hợp thì chính cậu nói cho anh biết.

Hôm nay trời mưa, đã vào thu nên gió thổi có chút lạnh, nhóc con đi từ ngoài về hình như bị dính mưa, sau đó cứ luôn tránh né anh suốt buổi tối nay.

Thật khiến người khác lo lắng.
Thẩm Kỳ đặt cậu lên giường của anh, dáng người Thẩm Kỳ cao lớn nên giường cũng to hơn của cậu, bên trên còn vương mùi của anh.

Thẩm Mặc rất đau đầu nhưng ngửi thấy mùi hương này liền thấy dễ chịu hơn hẳn, cậu mê man quấn lấy chăn mà hít lấy hít để, còn kêu lên " Thật thơm, thật dễ chịu".
Thẩm Kỳ đi lấy thuốc giúp cậu, lại thấy thuốc và nước đều để sẵn trên mặt bàn bếp nhưng người lấy còn chưa uống.

Anh mang theo chỗ đó vào phòng " Tại sao còn chưa chịu uống thuốc?".
Thẩm Mặc ôm chăn ngồi dậy, cười ngờ nghệch " Vì em muốn anh lấy giúp em, còn có đút cho em thì em mới uống".

Thẩm Kỳ bị cậu làm nũng tới tan chảy cả con tim, anh phát hiện khi bé mèo con không tỉnh táo thì sẽ lộ bản chất thật là một bé mèo rất thích làm nũng.

" Vậy nếu tôi dùng miệng đút em thì em có uống không?".
Thẩm Mặc nghe xong mất năm giây phân tích câu nói đó mới "Hả" lại một tiếng.

Chưa kịp trả lời lại đã bị đôi môi mềm mại của anh áp lên, Thẩm Kỳ hoàn toàn không phải nói đùa, anh rất thích bắt nạt nhóc con khi cậu không tỉnh táo, bởi khi đó anh có thể thoải mái mà khi dễ cậu.
Sau khi uống xong ba viên thuốc thì môi cậu đã hơi sưng lên, miệng thở phì phò vì thiếu dưỡng khí, đã mụ mị đầu óc, giờ liền trở thành quay cuồng luôn, Thẩm Mặc thấy hình như cậu sốt tới thấy ảo giác rồi, bởi vì cậu nhìn thấy rất nhiều Thẩm Kỳ đang quay mòng mòng trước mắt.
Thuốc truyền qua miệng bị chảy ra có chút đắng, Thẩm Kỳ ngậm lấy viên kẹo ngọt rồi lại cúi xuống hôn Thẩm Mặc, hôn tới khi viên kẹo kia tan chảy hết sạch, tràn đầy ngọt ngào tới từng hơi thở.
Thẩm Kỳ bỏ đống tài liệu đang làm dở ra sau đầu, anh ôm lấy Thẩm Mặc mà ngủ.

Thẩm Mặc lúc này còn chưa ngủ mà đang quay cuồng đầu óc.

Cậu úp mặt lên ngực anh trai hỏi " Nếu em muốn cáo trạng với anh, muốn anh làm chủ, muốn anh bênh vực em thì anh có chê em phiền không?".
" Sẽ không, em không chê em phiền, tôi còn muốn quản em, muốn em chỉ thuộc về tôi, cho nên ai bắt nạt em liền nói với tôi, tôi chỉ sợ em không chịu nói cho tôi biết".

Thẩm Kỳ xoa nhẹ lưng cho cậu thoải mái, dễ ngủ hơn một chút.
Thẩm Mặc nghe vậy thì bắt đầu nức nở kể lể " Hôm nay em lên trường lấy giấy xác nhận điểm thi, em thật sự thi được hạng nhất rồi, em làm được rồi, có điều gặp đám Phong Hi, lần trước cậu ta nói nếu em thi được điểm cao hơn cậu ta thì sẽ cho em biết mặt, cho nên hôm nay cậu ta lại đánh em, em vốn dĩ không chấp với cậu ta, nhưng mỗi khi em lên trường đều bị cậu ta gây phiền toái, em muốn cáo trạng với anh nhưng sợ chút chuyện cỏn con học sinh xích mích với nhau giáo viên còn không thèm quản mà nói với anh sẽ là làm phiền anh".
Sự chú ý của Thẩm Kỳ lại tập trung câu " lại bị cậu ta đánh".


" Cậu ta đã hơn một lần bắt nạt em?".

Ánh mắt anh tối đi, nghĩ tới bảo bối anh nâng trong tay sợ rơi lại có người không biết điều mà động vào cậu.
Thẩm Mặc tủi thân gật đầu " Còn có lần trước tay bị thương còn nhổ cỏ cũng là do cậu ta, cậu ta còn dọa sẽ khiến em không thể được học đại học, còn có chỗ này, chỗ đó đều bị cậu ta đánh, rất đau...".

Quả thật cảm giác có thể về nhà mách phụ huynh thật sự rất thích, Thẩm Mặc cáo trạng tới là mê mẩn, cảm giác càng kể ra thì tâm trạng và trong lòng càng nhẹ bớt đi, nói liên tục một hồi liền ngủ luôn lúc nào không biết.
Thẩm Kỳ rất thích cảm giác được bé con tin tưởng dựa vào như vậy.
Cũng may cơn sốt này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sáng hôm sau tỉnh lại Thẩm Mặc thấy khỏe hơn nhiều.

Cậu thoải mái duỗi người một cái, theo thói quên quay người một cái đứng dậy, nhưng cái giường hôm nay hình như to hơn mọi hôm.

Cậu lăn một vòng còn chưa tới nơi, vậy mà lại va vào ai đó bên cạnh mà lật úp lên người người ta.
Thẩm Kỳ từ từ mở mắt, đập vào mắt anh là bé mèo con đang nằm sấp trên người anh ngọ nguậy cố gắng lật người.

Đàn ông buổi sáng đều sẽ hay có hoạt động chào cờ, nhưng nhờ có cậu nhóc này mà cột cờ hôm nay của anh còn cao hơn mọi hôm.


Sau đó trong kí ức thâm sâu của Thẩm Kỳ hiện lên hình ảnh giấc mộng đen tối hôm đó, lập tức anh lật người đè Thẩm Mặc ở dưới thân.
Thẩm Mặc vốn còn ngái ngủ, cậu mất năm giây để nhận ra trên giường còn có người khác, đang định mở mắt ra nhìn cho rõ tình huống thì bị một cú lật làm cho tỉnh hẳn, cơn choáng váng qua đi thì liền thấy Thẩm Kỳ đang đè lên người cậu, thậm chí cậu còn cảm nhận được bộ phận nào đó phía dưới của anh đang chạm vào cậu, rất nóng.
Thẩm Mặc hoảng hốt giơ hai tay đẩy anh ra nhưng không thể lay động được chút nào, cậu không hiểu sao ký ức của cậu chỉ dừng lại lúc cậu xuống bếp lấy thuốc, sau đó hiện tại không hiểu sao lại ngủ cùng giường với anh cả.

Hơn nữa căn phòng này không phải phòng của cậu.
" Anh...anh...anh...!anh thả em ra đi, có gì từ từ nói".
Thẩm Kỳ híp mắt, vẫn còn chút buồn ngủ, đêm qua nhóc con này ngủ không ngoan, còn dám cắn anh mấy lần, hại anh bị mất ngủ tới gần sáng.

Cho nên không thể cứ như vậy tha cho cậu.

Anh cúi xuống nhắm ngay chỗ cái cổ trắng nõn kia cắn lên.
Thẩm Mặc sợ hãi, lúc đầu cảm thấy hơi nhột khi hơi thở của anh phả lên cổ cậu, sau đó là cảm giác mềm mại khi môi anh chạm lên da cậu, cuối cùng là cảm giác đau đớn khi bị cắn.

Thẩm Mặc thậm chí không dám hé răng kêu lên chút nào, cậu chỉ có thể giữ chặt vai anh, bấu lên đó để giảm bớt con đau.
Thẩm Kỳ nhả ra, nhìn vết tích của mình liền cảm thấy hài lòng, giọng anh trầm khàn vang lên " Đây là trừng phạt em vì đã câu dẫn tôi".
Thẩm Mặc chả hiểu chuyện gì xảy ra cả, cậu mếu môi " Em không có, em không biết tại sao lại tỉnh dậy trên giường của anh mà, anh thả em ra đi mà".
Thẩm Kỳ thả cậu ra, Thẩm Mặc lập tức ngồi dậy, chưa ra khỏi giường vội mà quay đầu nhìn Thẩm Kỳ " Em không nhớ tại sao bản thân lại tỉnh dậy ở đây, cũng không nhớ tối qua xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải cố ý tới làm phiền anh đâu, anh đừng giận".
Thẩm Kỳ khẽ cười " Nếu như đúng là em cố tình tới tìm tôi làm phiền thì sao?".
" Không thể nào a" Thẩm Mặc lí nhí nói, trong khi mắt cậu mở to không tin nổi, chẳng lẽ lúc không tỉnh táo cậu đã thật sự tới làm phiền anh cả giữa đêm hay sao " Thật sao ạ?".
Thẩm Kỳ gật đầu.


Thẩm Mặc lập tức muốn kiếm à không, đào luôn một cái lỗ để chui xuống.

Cậu hai tay che mặt, sau đó tách ngón tay lộ ra một con mắt nhìn anh đầy đáng thương.
Thẩm Kỳ lúc này mới xấu xa mà nói " Chắc có lễ em không tỉnh táo nên vào nhầm phòng chăng? Có lẽ là tôi nhầm rồi".
Thẩm Mặc lập tức gật đầu lia lịa " Đúng, đúng, có lẽ là như vậy đó, chắc chắn là như vậy, vậy nên anh có thể hay không đừng giận nữa, đừng phạt em".
Thẩm Kỳ xoa đầu cậu " Mau về phòng, nếu không bị người khác thấy dáng vẻ của em như vậy đi ra từ phòng tôi sẽ không tốt, việc phạt em, tôi đã phạt từ tối qua rồi, còn phạt thế nào, mình tôi biết là được rồi".
Thẩm Mặc chả hiểu kiểu gì, sau đó cũng theo lời anh mà lén lút chạy về phòng mình như kẻ trộm.

Về tới phòng cậu mới thở phào, cũng chả biết là thở pháo cái gì.

Khi vào phòng tắm để vệ sinh cậu mới hiểu khi nãy tại sao anh trai lại kêu cậu không nên để bị người khác nhìn thấy.

Môi thì sưng, đầu tóc rối loạn, quần áo xộc xệch, ánh mắt long lanh, còn có vết cắn đỏ hằn trên cổ vô cùng nổi bật kia.

Nếu bị người khác nhìn thấy dáng vẻ này, cậu thà rằng chết luôn đi thôi, mà khoan, không phải anh cả đã nhìn thấy rồi hay sao.

" Aaaa....." nội tâm gào thét.
Có lẽ Thẩm Mặc sẽ không bao giờ biết được kiệt tác trên người cậu lại do chính Thẩm Kỳ tạo ra..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi