TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Thẩm Mặc nghe thấy nhân viên gọi cậu vào hậu trường chuẩn bị biểu diễn mà tâm trạng liền trở nên căng như dây đàn, cậu cố nhủ lòng thật bình tĩnh, chỉ cần làm như lúc đã luyện tập là được, nhưng vẫn không ngừng được hơi run rẩy.

Thẩm Mặc hít sâu rồi thở ra, lặp lại ba lần rồi bước ra sân khấu lớn.
Thẩm Mặc cố giữ cho khuôn mặt tươi cười và vẫy tay chào mọi người, cậu cúi người chào ban giám khảo " Chào các vị giám khảo và các bạn thí sinh, em tên là Thẩm Mặc, sắp 18 tuổi ạ! rất mong được mọi người giúp đỡ".
Những người khác đều cố nói thật nhiều và gây sự chú ý vào lúc giới thiệu để được lên hình và được khán giả chú ý tới, đoạn giới thiệu của Thẩm Mặc có thể coi như là ngắn tới ai cũng bất ngờ, chỉ có như vậy thôi á?
Vị nữ giám khảo có vẻ thân thiện nhất trong ban giám khảo phát hiện thí sinh này dường như đang rất khẩn trương " Thẩm Mặc, cái tên rất hay, em định trình diễn ca khúc nào?".
Thẩm Mặc trả lời " Em sẽ trình diễn một ca khúc em tự sáng tác ạ, bài hát tên là Ca khúc hoàn chỉnh ".
Vị ban giám khảo lớn tuổi nhất là nhà sản xuất Tôn Kính có vẻ thích thú hỏi " Tại sao lại đặt tên như vậy?".
Thẩm Mặc giải thích " Bài hát này em sáng tác khi còn nhỏ, vốn là một bài hát viết được một nửa, sau này nhờ có một người xuất hiện trong cuộc đời em mà nó đã được hoàn thành, em cũng không giỏi đặt tên, cho nên liền đặt tên là Ca khúc hoàn chỉnh".
Trong số các giám khảo thì Quân Tiêu Phàm có vẻ là người khó tính nhất, từ đầu tới giờ anh chưa từng cầm mic lên phát biểu câu nào, vậy mà lúc này Quân Tiêu Phàm lại cầm mic lên trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

Anh nói " Tôi rất chờ mong bài hát của em".
" Em cảm ơn ạ!" Thẩm Mặc lúng túng cúi người.

Ánh đèn tối đi, Thẩm Mặc đứng giữa sân khấu lớn hít sâu một hơi, tiếng nhạc đệm du dương phát lên.

Thẩm Mặc nhắm mắt lại như hồi tưởng lại quá khứ khi cậu sáng tác lên bài hát này, môi khẽ mở, giọng hát êm ái vang vọng cả hiện trường.

Khi cậu bắt đầu cất tiếng hát thì mọi căng thẳng đều tan biến đi hết, giống như chỉ có một mình cậu ở đây vậy, cả khí chất trên người cũng thay đổi.
Một mình lạc lõng giữa cuộc đời, không biết đi về đâu, không biết nơi nào thuộc về ta.
Chỉ ước rằng sẽ có ai đó tới bên, cho ta một bờ vai để dựa vào.
Nếu như lúc này hạt mưa rơi xuống thì có nghĩa rằng ước mơ này sẽ thành sự thật.
Nếu như lúc này trời trút cơn mưa xuống thì có nghĩa là ta sẽ không còn cô đơn nữa.
Thế nhưng cớ sao những hạt mưa kia lại hóa thành tuyết trắng bay đầy trời, phủ lên đôi vai hiu quạnh này.
Chỉ muốn nói với cơn gió lạnh băng rằng, hãy đưa ta đi cùng với, rời xa thế gian này.
Đột nhiên anh đến bên cuộc đời em, cho em hiểu cảm giác yêu thương là như thế nào, để em hiểu ra thì ra cuộc đời nãy vẫn còn những người tốt giống như anh, để em thấy càng yêu thương thấy cuộc sống của mình hơn.
Anh à, quãng đường về sau hãy cầm lấy tay em và cùng em đi nhé~

Thẩm Mặc giơ tay ra phía trước như động tác nắm lấy tay ai đó, nghe tới đây trên khán đài mọi người đều mắt ửng hồng, giọng hát của cậu êm ái nhau thôi miên người nghe nhập vào nhân vật trong câu chuyện trong bài hát.
Ánh đèn sân khấu sáng trở lại, Thẩm Mặc vội lau đi giọt nước mắt vương trên mặt nhưng ai cũng nhìn ra được đôi mắt đã ửng hồng của cậu.

Sau khi thoát ra khỏi trạng thái biểu diễn thì cậu lại biến thành cậu nhóc nhút nhát, nhìn mọi người đang chìm vào tĩnh lặng mà ngơ ngác.
Quân Tiêu Phàm mở đầu vỗ tay, sau đó cả khán đài đều vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm của mọi người.

Tôn Kính cầm mic lên nói " Mọi người có biết trong biểu diễn âm nhạc có một loại gọi là thôi miên, chỉ những người có khí chất biểu diễn khiến cho người nghe như chìm vào trong nội dung bài hát, đây là loại năng lực không phải ai cũng có thể sở hữu năng lực này, tôi có thể đảm bảo rằng người hát hay chưa chắc có năng lực này, nhưng người có năng lực này thì đều có giọng hát trời phú".
Vận Như Ý, nữ giám khảo lên tiếng " Đúng vậy, cho nên anh có vẻ rất thích thí sinh này phải không?".

Tôn Kính đẩy kính mắt trả lời nhưng là nói với Thẩm Mặc " Đúng vậy, cậu rất có tiềm năng trở thành ca sĩ chuyên nghiệp đấy".
Thẩm Mặc " Em cảm ơn thầy Tôn".
Vận Như Ý cười nói " Cô cũng rất thích em đấy, bạn nhỏ Thẩm Mặc".
Sau đó Chung Đàm Lộ, quán quân mùa đầu tiên cũng khen cậu rất nhiều, tiền bối cũng đã đánh giá cao như vậy, vì cậu ta chỉ nổi tiếng còn chuyên môn không cao lắm nên cũng mở miệng khen vài câu.

Quân Tiêu Phàm cũng nhấc mic lên " Cách em thay đổi vài nốt nhạc trong đoạn đầu khiến bài hát nghe hay hơn bản gốc nhiều".
Nghe câu này cả trường quay đều ngạc nhiên, không lẽ ảnh đế có quen biết với Thẩm Mặc? Thẩm Mặc cũng ngại ngùng vô cùng, trước kia khi cậu sáng tác sẽ trốn trong phòng học nhạc của Thẩm gia lén dùng đàn, Quân Tiêu Hàm là dọn dẹp phòng học nhạc của thiếu gia nhà Thẩm, anh sẽ vờ như không thấy mà để cho cậu sử dụng đàn ở trong đó, bởi Quân Tiêu Phàm rất thích cậu nhóc này, sẽ thường lén nghe cậu đánh đàn và hát.

Thẩm Mặc một lần phát hiện ra anh lén đứng bên ngoài nghe nên để trả ơn anh đã giúp cậu che giấu việc đó mà rủ anh vào xem cậu đàn hát, nhưng cũng chỉ có một hai lần, bởi không lâu sau thì mẹ của Quân Tiêu Phàm bị phu nhân chuyển tới nơi khác làm việc, về sau không còn gặp lại nữa.
Thẩm Mặc lúng túng đáp " Cảm ơn anh đã khen ạ!".

Cậu không giỏi ứng khó với những trường hợp như vậy, không hiểu giới giải trí hỗn tạp như thế nào, cũng không hiểu câu nói kia của Quân Tiêu Phàm sẽ gây ra sóng gió lớn ra sao, càng không biết ý nghĩa ngầm của câu nói đó.
Thẩm Mặc được đánh giá hạng B, ban giám khảo giải thích rằng mặc dù cậu hát rất tốt nhưng không có kĩ năng nhảy nên chỉ đạt hạng B, sau này nếu như cố gắng thì hạng A cũng không phải là không thể.

Thẩm Mặc cảm thấy rất hạnh phúc bởi cậu vốn không nghĩ bản thân sẽ đạt được đánh giá cao như vậy.
Sau khi về chỗ thì Kỳ Phong cũng khen cậu, Thẩm Mặc rất ít khi được người khác khen, hôm nay lại được nhiều người tán thưởng như vậy khiến cậu vui vẻ không thôi.
Thẩm Mặc lén nhìn lên vị trí của Thẩm Hà, thấy cậu ta đúng lúc cũng nhìn qua đây, ánh mắt đó của cậu ta có phần như đang mâu thuẫn với bản thân, Thẩm Mặc cũng không hiểu vì sao lại như vậy, cậu ngoảnh đi nhìn về sân khấu như không có gì xảy ra.
Không lâu sau là màn biểu diễn của Kỳ Phong, Thẩm Mặc nhỏ giọng bảo cậu ây cố lên, Kỳ Phong cũng gật đầu rồi xuống.

Màn biểu diễn của Kỳ Phong là tự sáng tác Rap, là một bài rap có nội dung rất tuyệt vọng và tiếc nuối, cuối bài Kỳ Phong cất lên giọng hát khàn khàn như đang khóc khiến Thẩm Mặc nghe nổi cả gai ốc vì quá hay, không biết cậu ấy hát về ai, nhưng chắc hẳn là một người rất quan trọng.
Cũng giống với Thẩm Mặc, Kỳ Phong đạt được hạng B bởi thiếu kĩ năng nhảy.


Trong giây lát Kỳ Phong cất lên tiếng hát ở cuối bài, Thẩm Mặc có cảm giác đồng cảm với cậu ấy, giống như là trải nghiệm của Kỳ Phong cùng cậu rất giống nhau vậy.

Cái cảm xúc khi biểu diễn đó chỉ những người thật sự đã trải qua mới có thể hiểu và rung động được.
Sau cùng buổi ghi hình kết thúc suôn sẻ, Thẩm Mặc trở về khách sạn cùng trợ lý, qua vài ngày nữa sẽ phải vào ký túc xá của chương trình.

Cậu vào phòng, vui vẻ nhào vào lòng Thẩm Kỳ đang ngồi trên sô pha.
Thẩm Kỳ ôn ngu hỏi " Hôm nay có vẻ bảo bối thể hiện rất tốt nha, tâm trạng vui vẻ như vậy".
Thẩm Mặc " Đúng vậy nha, tới khi nào chương trình phát sóng, anh nhất định phải xem đó".
Thẩm Kỳ hôn lên má cậu một cái " Vậy có phải chúng ta nên mở tiệc chúc mừng một chút không?".

Thẩm Mặc mắt long lanh mở to " Thật sự có thể sao ạ?".
" Em muốn ăn đi ăn lẩu" Thẩm Mặc mừng tới chạy quanh phòng.
Thẩm Kỳ nhìn cậu như vậy liền biết hôm nay tâm trạng của cậu rất vui cho nên cũng đồng ý" Được, đều theo ý của chồng nhỏ".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi