TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Trên bàn ăn toàn những món cay mà Thẩm Mặc lại không ăn được cay, cậu cũng không phải không muốn ăn, nhìn người khác ăn mà suýt xoa cậu cũng muốn thử lắm chứ, cho nên có cơ hội cậu cũng muốn gắp vài miếng.
Thẩm Kỹ bỗng đặt lên trước mặt cậu một ly sữa bò " Nếu cay qua uống một ngụm sữa sẽ đỡ ngay".

Thẩm Mặc nhận lấy, còn nói cảm ơn anh.
Thẩm Quân thấy vậy cũng thấy làm lạ, anh cả của y trước nay luôn lạnh lùng, hồi nhỏ vì đi theo cha học điều hành công ty, sau đó cha mẹ qua đời anh lại càng điên cuồng hơn, đến cả bản thân Thẩm Quân cũng chưa từng được ăn quan tâm như vậy.

Thẩm Hà lúc này cũng cùng suy nghĩ với Thẩm Quân, khi xưa cậu ta được nhận về, cả nhà đều vây quanh chỉ thiếu nước hái sao trên trời cho cậu ta, chỉ riêng người anh trai lớn này luôn chỉ có một vẻ mặt, có cũng được, không có cũng không sao, cậu muốn anh mua cho cái gì, anh cũng sẽ chiều theo mua cho nhưng không hề cảm nhận được thành ý, Thẩm Hà vốn nghĩ người anh trai này bị công việc làm cho trở nên vô cảm rồi.

Không nghĩ tới anh còn biết quan tâm người khác, mà người khác này lại là Thẩm Mặc.
Thẩm Hà bóc một con tôm, gắp cho Thẩm Mặc " Em trai nuôi, lâu rồi không gặp, mau nhận lấy thành ý của anh ba nào".
Thẩm Mặc bưng bát lên nhận, cậu lúng túng nhìn Thẩm Hà rồi lại nhìn sang Thẩm Kỳ.


Thẩm Quân là một tên đầu gỗ cũng không hiểu mấy cái này nên cũng bắt chước Thẩm Hà gắp cho Thẩm Mặc một cái thanh cua.
Thẩm Kỳ giúp cậu bưng bát nhận lấy sau đó đổi sang cho mình ăn, còn đưa cho cậu cái bát của anh " Mặc Mặc dị ứng hải sản, tâm ý của hai người anh sẽ nhận dùm".

Thẩm Mặc tai lại đỏ, anh không chê cái bát đó cậu đã ăn dở rồi sao, như vậy có phải không ổn hay không.

Không chỉ riêng cậu mà hai người kia cũng kinh ngạc không kém, phải biết là Thẩm Kỳ có tính ưa sạch sẽ, sẽ không ăn đồ ăn người khác gắp cho chứ đừng nói là ăn chung bát.
Thẩm Mặc cảm thấy anh không chê cậu thì thôi, cậu ngại cái gì, cho nên cũng cầm bát anh đưa mà cúi đầu ăn tiếp.

Đồ ăn cay này tuy rằng rất cay nhưng càng ăn càng nghiện, Thẩm Mặc ăn tới hai cái môi đều sưng lên trông rất buồn cười.
Thẩm Hà thì mặt mũi tối lại, cậu ta đương nhiên biết Thẩm Mặc dị ứng hải sản, nhưng Thẩm Mặc nhát gan chưa bao giờ dám cãi lại lời cậu ta, vốn nghĩ có thể cho Thẩm Mặc một vố, không ngờ sự việc lại tiếp diễn như vậy.

Cậu ta mở lời " Lần này nghĩ lễ em muốn về nước đi du lịch, nghe nói phía nam có hòn đảo rất đẹp kiểu hoang sơ, nên muốn mời mọi người cùng nhau tới đó cắm trại, trải nghiệm một chút".
Thẩm Quân là quân nhân, mấy việc này với anh không thành vấn đề, hơn nữa là em trai muốn đi cho nên tán thành ngay lập tức.
Thẩm Kỳ thì nhìn sang Thẩm Mặc, Thẩm Mặc thì không nghĩ bọn họ sẽ mời mình nên vẫn cắm cúi ăn, cay quá còn húp một ngụm sữa bò, hạ ly xuống mới thấy mọi người đều nhìn mình.

Cậu nhìn sang Thẩm Kỳ cầu cứu.
" Không bằng ngày mai liền xuất phát, bốn anh em chúng ta cùng đi một chuyến" Thẩm Kỳ đã mở lời, đương nhiên không có ai phản đối.

Thẩm Mặc cũng vậy, cậu đành cùng Thẩm Kỳ giao lưu ánh mắt một hồi.
Tại sao em cũng phải đi?
Thẩm Kỳ nhướn mày " Chuyến đi này anh sẽ lo mọi thứ, mấy đứa không cần phải lo".


Nghe thì là nói cho tất cả nhưng rõ ràng là đang trả lời cậu mà, Thẩm Mặc nghĩ.

Chuyến đi này có cả Thẩm Kỳ, chắc có lẽ cậu cũng không tới nỗi nào đâu.
Thẩm Kỳ sợ bé con ngốc nghếch không hiểu ý mình nên buổi tối còn đặc biệt tới phòng Thẩm Mặc để nói chuyện.

Nào ngờ mở cửa vào liền thấy nhóc con này đã ngủ rồi, có lẽ do cả tháng ôn thi nên kiệt sức lắm.

Lúc nãy anh cũng đã khen cậu thật nhiều để nhóc con đỡ tủi thân.

Nhưng anh lại phát hiện Thẩm Mặc vậy mà không mặc quần đi ngủ.

Áo ngủ dài chùm qua mông nhỏ, lộ ra đôi chân thon dài tinh tế.

Thoáng chốc hơi thở của Thẩm Kỳ liền ngưng trệ sau đó nặng nề hơn.

Anh thầm mắng trong lòng, trời đã vào thu, bắt đầu se lạnh còn dám mặc như vậy đi ngủ, chăn thì đá bay ra, ăn mặc như vậy cho ai xem.

Thẩm Kỳ đen mặt đi tới vỗ bốp một cái vào mông Thẩm Mặc trừng phạt.
Thẩm Mặc bị vỗ một cái khẽ ưm một tiếng rồi lại quay người sang hướng khác ngủ lăn lóc.

Thầm Kỳ nhìn bộ phận lộ ra khi cậu lật người mà máu nóng sôi lên, cũng không phải chưa thấy bao giờ, trước kia giúp cậu thay đồ khi tay bị thương cũng đã thấy rồi nhưng hiện tại cảm xúc trong người anh lại lục đục mạnh hơn.

Thẩm Kỳ giúp Thẩm Mặc đáp lại chăn xong liền rời đi về phòng mình, ánh đèn phòng tắm sáng mãi tới nửa đêm mới tắt.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, cả người Thẩm Kỳ ướt sũng mồ hôi, anh th ở dốc nhớ lại giấc mộng đêm qua, anh vậy mà lại mơ thấy em trai nằm dưới thân mình khóc lóc van xin anh chậm một chút.

Anh tắm rửa lần nữa, dội sạch những suy nghĩ dơ bẩn của bản thân ra khỏi đầu rồi mới lục tục chuẩn bị đồ cho chuyến đi lần này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi