TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Sáng hôm sau cả ba căn phòng đều không hẹn mà cùng đóng kín tới tận gần trưa vẫn không thấy ai đi ra.

Quản gia Mân là quản gia cũ của nhà họ Thẩm, ông đi theo gia chủ cũ cả đời, mãi cho tới mấy năm trước Thẩm Kỳ giải thể hệ thống người hầu trong Thẩm gia.
Ngày hôm qua khi Thẩm Kỳ gọi điện yêu cầu Mân quản gia quay lại thì ông vui mừng không thôi, dù đã gần 50 tuổi nhưng ông vẫn còn rất mạnh khỏe, chấp niệm cả đời của ông là được phục vụ cho nhà họ Thẩm bởi năm xưa nhà họ Thẩm đã ban ơn cho ông rất nhiều.

Không chỉ có quản gia mà một số người làm cũ cũng được gọi quay lại, tuy nhiên cũng không nhiều, chủ yếu vẫn là người mới.
Tại khu nhà dành cho người làm cũ, 10 người đi theo quản gia để sắp xếp công việc.

Một người phụ trách chăm sóc sân vườn, hai bảo vệ, một đầu bếp, một thợ sửa chữa, hai bác sĩ và ba người giúp việc dọn dẹp căn nhà.
Suốt 5 năm Thẩm Mặc sống ở đây, cậu chỉ đủ sức để chăm sóc cho khu nhà chính và vườn cây phía trước nhà cho nên các công trình phụ xung quanh có chút xuống cấp.

Thời gian mấy tháng qua khi cậu đi tham gia chương trình thì Thẩm Kỳ đã cho người sửa sang lại toàn bộ khuôn viên nhà họ Thẩm, khôi phục lại dáng vẻ huy hoàng khi xưa.
Bởi vì anh biết Thẩm Mặc không quen có người lạ ở trong nhà cho nên các nhân viên sẽ ở trong một khu nhà biệt lập dành cho người làm, chỉ khi làm việc mới được phép đi vào khu vực nhà chính.

Mặc cho tuyết vẫn rơi nhiều, một đám người vẫn có mặt đầy đủ tập trung lại đây, người làm cũ quay lại chỉ có vị đầu bếp và chú làm vườn, bởi vì đã từng làm ở đây nhiều năm nên rất quen thuộc, còn người mới thì vì mức lương cao và đãi ngộ tốt mà nhanh chóng tới nơi làm việc, sợ rằng sẽ bị người khác cướp mất chỗ.

Mân quản gia rất hài lòng với thái độ làm việc của bọn họ, ông đã quen việc từ trước nên trực tiếp đi vào khu nhà chính muốn báo cáo cho gia chủ.
Thực ra Thẩm Kỳ là gia chủ thì nên ở phòng của cha anh năm xưa nhưng Thẩm Kỳ muốn lưu giữ lại kí ức về cha mẹ cho hai đứa em trai cho nên vẫn giữ nguyên hiện trạng căn phòng đó, còn anh thì ở tại phòng thiếu gia của mình, đối với anh điều này không quan trọng cho lắm.
Quản gia vào nhà chính thấy không có một ai cả thì ngạc nhiên, tam thiếu gia thích ngủ nướng đã là chuyện hiển nhiên, còn đại thiếu gia và nhị thiếu gia làm gì mà giờ nãy vẫn chưa dậy? Ông đi lên gõ cửa phòng từng người.

Đầu tiên ông tới phòng của Thẩm Quân, gõ cửa ba cái " Nhị thiếu gia, mau dậy thôi!".

Thẩm Quân nhận ra giọng nói này, hồi anh còn nhỏ chưa nhập ngũ đều là ông ấy tới gọi anh dậy mỗi sáng, lâu rồi không được nghe quả thật có chút hoài niệm, thế nhưng anh quá mệt mỏi, dậy không nổi.
Một lúc sau có người ra mở cửa, Kỳ Gia Phóng còn ngái ngủ nhưng vẫn nghiêm túc vì có người khác ở đây.

Quản gia thấy có người lạ từ trong phòng nhị thiếu gia đi ra thì ngạc nhiên nhưng chợt nhớ ra tin tức Thẩm Quân liên hôn với thiếu gia Kỳ gia thì bình tĩnh lại chuyên nghiệp chào hỏi " Kỳ thiếu, chào anh, tôi là quản gia nhà họ Thẩm".
Kỳ Gia Phóng chào lại rồi thắc mắc " Có chuyện gì vậy?".
Quản gia " Bữa trưa đã được nhà bếp chuẩn bị xong, mời ngài và nhị thiếu gia xuống dùng bữa".
Kỳ Gia Phóng cảm ơn rồi nói " Để tôi gọi em ấy dậy" sau đó đóng cửa lại.

Quản gia lại đi tới phòng của Thẩm Hà gõ cửa rồi gọi lên " Tam thiếu gia mau dậy xuống ăn cơm thôi!".
Ông ấy gọi liên tục như vậy suốt hai phút thì bên trong mới có tiếng người vọng ra đáp lại, quản gia thắc mắc trong lòng " Sao giọng của tam thiếu gia lại trầm như vậy? không lẽ mấy năm ông không ở đây, tam thiếu gia đã dậy thì thành công rồi chăng?".
Thấy có người đáp lại ông cũng không nán lại lâu nữa mà đi thẳng tới phòng của Thẩm Kỳ.

Ở bên trong phòng, Thẩm Mặc và Thẩm Kỳ đã dậy từ một lúc trước rồi.

Thẩm Kỳ vì có email công việc gửi tới nên không thể không dậy để làm việc qua máy tính, Thẩm Mặc tuy rất mệt mỏi vì chuyên đêm qua nhưng cậu quá đói không thể ngủ nướng thêm nữa mà phải dậy, muốn xuống nhà kiếm đồ ăn.
Đúng lúc quản gia định gõ cửa thì cánh cửa đột ngột mở ra, Thẩm Mặc xuất hiện từ trong phòng của Thẩm Kỳ khiến quản gia sửng sốt không thôi, ông cảm giác đứa bé này nhìn có chút quen mắt, qua vài giây liền nhớ ra đây không phải là đứa nhỏ mà gia chủ cũ nhận nuôi hay sao, tại sao lại xuất hiện ở trong phòng của đại thiếu gia.
Không chỉ có ông ấy mà Thẩm Mặc cũng sửng sốt không hiểu sao quản gia lại xuất hiện ở đây.


Cậu có chút ngại ngùng cúi chào " Chào bác, lâu rồi không gặp ạ!".
Thẩm Kỳ thấy cậu loay hoay trước cửa thì đứng dậy đi ra " Vợ ơi! sao vậy?".

Quản gia vốn đã sốc nhưng khi nghe tới câu này của Thẩm Kỳ thì lại càng sốc hơn, ông ta cố gắng hít thở để bình tĩnh lại, thấy Thẩm Kỳ đi ra thì ông liền chuyên nghiệp mà báo cáo " Bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời ngài và ..." ông ngừng lại một chút không biết nên xưng hô như thế nào với Thẩm Mặc, đang định nói là tứ thiếu gia thì Thẩm Kỳ đã cất tiếng nhắc nhở " Phu nhân".
Quản gia ngáo ngơ mấy giây mới bắt sóng được rồi không tin nổi nói " Mời ngài và phu nhân xuống lầu dùng bữa".

Khi nói từ " Phu nhân" kia thì ông ta có hơi ngượng ép.

Không tin được đứa trẻ năm đó cả Thẩm gia không ai quan tâm, đến cả người làm cũng bắt nạt được vậy mà lúc này lại trở thành phu nhân của nhà họ, là một quản gia già đời, ông tự động cho rằng Thẩm Mặc là một người có thủ đoạn mưu mô rất nhiều nhưng tỏ vẻ ngây thơ để lừa gạt gia chủ.
Thẩm Kỳ nghe vậy tuy chưa hài lòng lắm nhưng cũng tạm bỏ qua " Được rồi, ông đi làm việc của mình đi".

Quản gia lập tức rời đi, Thẩm Mặc quay sang nhìn anh với ánh mắt dò hỏi.

Thẩm Kỳ dịu dàng đáp " Anh muốn kiếm người để quản lý người làm, vừa hay ông ấy liên lạc tới nói muốn quay lại đây nên để cho ông ta làm, như vậy em không phải lo lắng những việc kia, sau này chúng ta sẽ ra ở riêng, đừng lo".
Thẩm Mặc nghe vậy mới an tâm lại, cậu muốn đi xuồng tầng nhưng nhìn dãy cầu thang kia thì liền chán nản, phía dưới vẫn còn rất đau, hôm qua không chỉ là do lần đầu tiên mà còn do Thầm Kỳ sử dụng quá độ cho nên dù có bôi thuốc thì Thẩm Mặc vẫn khó khăn để bước đi chứ đừng nói là xuống cầu thang.
Thầm Kỳ nhìn vợ nhỏ ôm mông thì xót xa không thôi, nhưng quá thật lúc đó anh không thể nhịn được.


Thẩm Kỳ bế Thẩm Mặc lên rồi đưa cậu xuống cầu thang, đặt cậu ngồi lên ghế đệm êm ái rồi mới lên tầng để làm nốt việc.
Không lâu sau Thẩm Quân cũng được Kỳ Gia Phóng dìu xuống ngồi trên ghế mềm.

Cậu và Thẩm Quân nhìn nhau cảm thấy có sự đồng cảm liền bắt đầu ngồi nói xấu chồng mình.

.
Thẩm Quân đắc ý hỏi " Hôm qua...hai người đã làm cái kia chưa?".
Thẩm Mặc xấu hổ đỏ cả mặt gật gật đầu.

" Chúc mừng, chúc mừng nha!" Thẩm Quân được nước lấn tới liền dán sát vào hỏi nhỏ " Em cảm thấy thế nào? có phải là lúc đầu hơi đau, lúc sau cảm thấy là lạ không?".
Thẩm Mặc mặt càng đỏ hơn nữa gật gật đầu " Lúc đầu rất đau, nhưng lúc sau thì sướng lắm ạ!".

Thẩm Quân vốn nghĩ Thầm Mặc sẽ ngại ngùng không dám nói, ai ngờ cậu lại ngây thơ nói thẳng ra như vậy, thành ra người xấu hổ ở đây lại biến thành bản thân mình.

Đúng lúc này trên tầng vang lên tiếng cãi cọ, vừa nghe liền biết là ai, Vincent bế Thẩm Hà kiểu công chúa đi xuồng cầu thang, còn Thẩm Hà thì cố chấp giãy dụa đòi tự mình đi.

Anh ta cũng đặt Thẩm Hà đang tức giận ngồi bên cạnh chỗ Thẩm Mặc rồi định vào bếp xem có gì ăn, đúng lúc này người làm đi vào mang theo rất nhiều đồ ăn bày lên bàn.
Vincent cảm thán " Thế này trông giống thế gia hơn rồi đấy!".
Bọn họ tối qua đều vận động rất nhiều nên ai cũng đói, thấy đồ ăn thì liền không nhịn được mà lập tức ăn luôn.
Thẩm Mặc, Thẩm Hà, Thẩm Quân nhìn nhau, ba người đều đau mông nên phải ngồi lên đệm mềm, cho nên cùng không hẹn mà bắt đầu vừa ăn vừa nói xấu mấy tên nam nhân bi3n thái kia.

Một lúc sau thì Kỳ Gia Phóng và Thẩm Kỳ cũng quay lại đây cùng ăn trưa.


Có điều ba người đau mông đã lập thành một phe với nhau không cho các ông chồng được ngồi cạnh, thành ra Thầm Kỳ, Kỳ Gia Phóng và Vincent phải ngồi thành một nhóm với nhau, chủ đề để bọn họ nói cũng không nhiều, mở miệng ra là một câu vợ tôi thế này, mở miệng ra lại một câu vợ tôi thế kia.
Trên bàn ăn chia thành hai trường phái, một là phái nói xấu chồng, hai là phái khoe vợ.
Quản gia đang đứng bên ngoài cửa, ông suy nghĩ một hồi, nhị thiếu gia đã gả ra ngoài, đại thiếu gia cũng thích đàn ông, vậy nên hương khói Thẩm gia chỉ đành để tam thiếu gia gánh vác, vì tương lai Thẩm gia ông phải chịu khó tâm sự với tam thiếu gia để cậu đừng bước theo con đường của hai anh trai mình.

Ai ngờ vừa mới nghĩ thông mà đi vào nhà thì lại nhìn thấy cảnh khi nãy Vincent bế Thẩm Hà đi xuống, ông liền sụp đổ mà đóng cửa lại không vào nữa.

Ông không có quyền can thiệp vào quyết định của các thiếu gia, nhưng là một trưởng bối, ông vẫn là thấy tiếc nuối thay cho Thẩm gia, xem ra đời sau sẽ không còn nữa rồi.

Mân quản gia là một người cổ hủ, ông vẫn giữ tư tưởng của thế hệ cũ nên dù cho pháp luật đã thông qua hôn nhân đồng giới ông vẫn không thể chấp nhận dược việc các thiếu gia đều là cái loại kia.
Sau khi bọn họ dùng bữa xong, Mân quản gia đi lên thư phòng nói chuyện riêng với Thẩm Kỳ " Gia chủ, tôi cảm thấy mình đã già rồi không thể hiểu được tư tưởng của thế hệ sau nữa, quả thật tôi không thể nhìn được các cậu tình tứ với một người con trai khác được, tôi cảm thấy rất có lỗi với gia chủ cũ cho nên tôi muốn từ bỏ chức quản gia này, mong ngài thứ lỗi".
Ông ta nghĩ rằng Thẩm Kỳ chỉ là hứng thú nhất thời với Thẩm Mặc, chỉ cần ông ta dọa một chút, giữa một quản gia gắn bó lâu năm thì chắc hẳn Thẩm Kỳ sẽ giữ ông ta lại, ai ngờ Thẩm Kỳ lại bình tĩnh đáp " Được thôi, cảm ơn ông đã đi theo giúp đỡ cha tôi suốt bao năm qua, chuyện dưỡng lão ông đừng lo, Thẩm gia sẽ giúp ông chi trả".
Mân quản gia ngạc nhiên, ông ta không muốn rời đi, vẫn mong có một tia hy vọng nói với Thẩm Kỳ " Gia chủ, ngài có thể nói tôi cổ hủ nhưng tôi vẫn muốn nói điều này, Thẩm Mặc kia có lẽ không đơn giản, cậu ta chắc hẳn là hận nhà chúng ta năm xưa đối xử không tốt nên mới muốn bám lấy ngài để cho nhà chúng ta tuyệt hậu, mong ngài suy nghĩ lại, đừng để cậu ta biến ngài thành tội nhân của gia tộc".
Thẩm Kỳ nhíu chặt máy, anh ném cây bút trong tay xuống đất giận dữ " Ông thì biết cái gì mà nói em ấy, tôi thật thất vọng khi đưa ông quay trở lại đây, chuyện của nhà họ Thẩm chưa tới lượt ông nhúng tay vào".
Mân quản gia không dùng kính ngữ nữa " Vậy cậu có cảm thấy có lỗi với cha mẹ, với tổ tiên gia tộc hay không, cậu lại vì thằng bé đó mà đuổi tôi?".
Thẩm Kỳ nhấc mắt nhìn thẳng vào mắt ông ta, khiến quản gia sợ hãi " Là chính ông yêu cầu từ chức!".
Mân quản gia tức giận rời đi, còn không quên để lại một câu " Rồi cậu sẽ hối hận vì quyết định này! khi chết đi sẽ không dám đối mặt với gia tiên".
Thẩm Kỳ nhíu mày đáp " Tôi chỉ cần lúc sống được hạnh phúc là được".
Lúc quản gia đi xuống nhà, còn liếc nhìn Thẩm Mặc một cách giận dữ rồi rời đi luôn.

Khi xưa khi ông ta làm quản gia ở đây, nào có ai khiến ông ta mất mặt như vậy bao giờ, nhưng cơn tức này cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng mà nhẫn nhịn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi