TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Ở bên ngoài phòng khách, chuyện liên hôn giữa Thẩm Quân và Kỳ Gia Phóng đã được an bài ổn thỏa, quyết định tới qua tết vào mùa xuân ấm áp sẽ tổ chức đám cưới thật long trọng.

Thẩm Kỳ cũng có dự tính của mình về việc chính thức tổ chức hôn lễ cho Thẩm Mặc.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên chuông báo của đội bảo vệ.

Thẩm Kỳ đi ra cửa ấn nghe " Thưa.

gia chủ, có Lệ gia chủ cùng gia đình tới, nói rằng có chuyện muốn bàn bạc".

Âm lượng đủ to để những người còn lại trong phòng khách đều nghe thấy, Thẩm Kỳ đồng ý cho bọn họ vào, để xem định giở trò gì.
Lệ gia chủ cùng phu nhận đi vào, còn có cả Lệ Sa và một người đàn ông trung niên.

Thẩm Kỳ nhìn tới người đàn ông kia thì cảm thấy xem ra bọn họ là có chuẩn bị mà tới.

Kỳ lão gia tử thấy Thẩm Kỳ có khách nên cũng biết ý mà đi vào căn phòng chỗ Thẩm Mặc lánh mặt đi.
Lệ Sa nhìn thấy Thẩm Kỳ thì liền hứng khởi chào hỏi nhưng Thẩm Kỳ không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái.

Nhóm Thẩm Mặc thấy Kỳ lão gia đi vào thì ngạc nhiên ngắt quãng cuộc nói chuyện mà cùng lén ngó ra ngoài hóng chuyện.

Kỳ Phong âm dương quái khí nói " Thẩm Mặc, tình địch của cậu tới kìa!".
Thẩm Mặc thấy người tới là Lệ Sa thì có chút khó chịu, lúc này Thẩm Kỳ đột nhiên đi lại đây, anh mở cửa phòng ra rồi nắm tay cậu cùng mình ra ngồi ngoài phòng khách, Thẩm Mặc hoang mang không biết phải đối mặt với chuyện gì.

Thẩm Quân và Thẩm Hà nhìn thấy đi cùng Lệ gia còn có người đàn ông kia thì cũng đi ra ngoài như làm trợ thủ cho Thẩm Kỳ.
Lệ gia ngồi vào một phía, Thẩm gia ngồi vào một bên, người làm nhanh chóng mang trà nóng ra.

Thẩm Kỳ mở lời " Không biết Lệ gia chủ hôm nay ghé thăm là có chuyện gì?" khi nói chuyện với bọn họ anh liền thả ra những khí chất lạnh lùng của mình luôn che giấu khi ở bên vợ nhỏ, đây mới là vị tổng tài sát phạt đáng sợ không thương tiếc mà bọn họ biết.
Lệ gia chủ có chút kiêng dè Thẩm Kỳ nhưng còn có người kia ở đây nên cũng tự tin hơn " Lần này ta tới đây để bàn với cậu về chuyện liên hôn".
" Ồ! là như thế nào nha" Thẩm Kỳ nhấp một ngụm trà.

Lệ gia chủ tiếp lời " Ta nghe nói trên mạng đều nói cậu thích con gái ta, vừa hay con bé cũng rất thích cậu, hai nhà chúng ta cũng môn đăng hộ đối, không bằng kết duyên cho hai người, chuyện này đối với hai nhà đều là chuyện tốt".
Thầm Kỳ nhướn mày " Tốt ở chỗ nào?".

Thầm Mặc hơi căng thẳng, Thẩm Kỳ liền cầm lấy tay cậu an ủi.

Động tác này bị Lệ gia chủ nhìn thấy, ông ta nhíu mày lại " Đương nhiên là rất tốt, bên ta có nhiều dự án có tiềm năng, cậu cứ chọn lấy vài cái, chưa kể bên ta còn có một dự án hợp tác với tập đoàn quốc tế EB, là mối làm ăn lớn, ta sẽ cho cháu cùng tham gia vào dự án này, đổi lại ta sẽ gả con gái cho cậu, cậu chỉ cần cho ta tham dự một chân vào dự án sinh học ORB kia coi như là sinh lễ là được, thấy sao? nhìn thế nào cũng là cậu có lợi".
Thẩm Kỳ cười nhếch miệng " Tiếc quá, nhưng tôi lại có người trong lòng mất rồi!".


Lệ Sa thấy anh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Thẩm Mặc thì tức giận " Chỉ là một tình nhân mà thôi, chẳng lẽ đại tiểu thư như tôi lại không bằng cậu ta chắc".

Cô ta quá vui mừng nên đã lên mạng thừa nhận việc bản thân sẽ liên hôn với Thẩm Kỳ, nếu như việc này không thành, chẳng phải sẽ trở thành trò cười của thiên hạ.
Lệ gia chủ cũng cảm thấy rất đúng " Thầm Kỳ à! chuyện cậu nuôi tình nhân ta không để ý, đàn ông mà, nuôi vài tình nhân cũng chả là gì, nhưng cậu hãy nghĩ tới lợi ích sau này".
Thẩm Kỳ ngó lỡ lời ông ta nói, anh lạnh lùng đáp lại Lệ Sa " Đúng là cô không bằng được với em ấy đấy".

Lệ gia chủ nghe vậy thì tức giận, Lệ Sa bị nói như vậy liền mất mặt tới dậm chân, Lệ phu nhân an ủi con gái, khó chịu liếc sang Thẩm Mặc.

Bọn họ đều tự động đẩy mọi tội lỗi lên đầu Thẩm Mặc, cho rằng chính cậu đã dụ dỗ Thẩm Kỳ.

Những ánh mắt đó khiến cho Thẩm Mặc sợ hãi.
Thẩm Kỳ nói tiếp " Tôi cũng sẽ không liên hôn với nhà mấy người đâu, ở đâu thì cút về đó đi".
Người đàn ông đi cùng Lệ gia lúc này mới lên tiếng " Thẩm Kỳ! cháu phải nghĩ cho tổ tiên nhà ta, cháu là anh cả, phải gánh vác cái nhà này, hậu đại sau này cũng phụ thuộc vào cháu, ta không cho phép cháu yêu đương với tên tình nhân này".
Ông ta chính là người có quyền nhất trong dòng thứ nhà họ Thẩm, Thẩm Túc, từ lâu đã nhăm nhe vị trí gia chủ nhưng ngại Thẩm Kỳ ra tay sát phạt nên chỉ có thể nén nhịn trong lòng, nếu như có thể dùng chuyện này để khiến thành viên dòng thứ trong gia tộc bất bình với Thẩm Kỳ thì ông ta sẽ có khả năng thay thế được chức vị gia chủ này.
Thẩm Kỳ nhíu mày " Ông có quyền gì để nói, tôi đã cho phép ông nói chưa?".

Thẩm Túc tức giận đập bàn " Dù cho cháu là gia chủ thì ta vẫn là trưởng bối của cháu!".

Thẩm Hà cười cợt nói " Không nói tôi tưởng ông mới là gia chủ không đấy, có phải ở dòng thứ quen việc ra lệnh rồi nên mới tới đây ra oai với anh em chúng tôi đấy à?".
Thẩm Quân cũng tiếp lời " Còn dám liên kết với người ngoài ra mặt với anh cả, ông chán sống rồi à? hay là không có người quản lý nên mấy người các người muốn tạo phản rồi".
Thẩm Túc chột dạ nhưng vẫn cãi lại " Ta chỉ là lo cho hương khói sau này của nhà họ Thẩm thì có gì sai sao?".
Lệ gia chủ cũng rất tức giận " Cậu đừng coi thường Lệ gia tôi, cậu dám từ chối liên hôn với con gái tôi vậy thì chờ đi, tôi sẽ bắt cậu phải trả giá".

Nói rồi ông ta kéo theo vợ mình rời đi, Lệ Sa tiếc nuối không muốn rời đi, cô ta còn muốn ở lại để chửi mắng tên khốn dám dụ dỗ Thẩm Kỳ kia nhưng bị cha mình kéo đi, đành phải dậm chân mà rời khỏi đây.

Thẩm Túc đương nhiên sợ rằng càng nói càng lộ ra ý định của mình nên ông ta cũng rời đi ngay sau đó.
Thẩm Mặc bị một đống người soi mói thì căng thẳng vô cùng, Thẩm Kỳ đuổi người xong liền quay sang an ủi cậu.

Thẩm Mặc ngẩng đầu ủy khuất " Giá như em có thể thật sự sinh cho anh một nhóc con thì tốt rồi, như vậy bọn họ sẽ không mắng anh nữa".
Thẩm Kỳ xoa đầu cậu " Ngốc à, không sao cả, kể cả không có con thì anh và em vẫn có thể sống hạnh phúc, mặc kệ bọn họ đi, chuyện này để anh xử lí là được".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi