TU LA VŨ THẦN

Sát khí trên người Sở Phong tựa như một loại hàn khí lạnh đến thấu xương vậy, hơn nữa còn chấn nhiếp tinh thần của mọi người, khiến cho những người có mặt ở chỗ này đều lạnh run từ ngoài da cho đến tận trong xương cốt. Tất cả mọi người đều bị dọa đến mức run lẩy bẩy, liên tiếp lui về phía sau. Thậm chí còn có người bởi vì dòng sát khí này mà hai chân như nhũn ra vô lực quỳ trên mặt đất.

- Chuyện gì xảy ra, cổ khí tức này thật đáng sợ...

- Chẳng lẽ tên tiểu tử này không phải là người?

Có người run lẩy bẩy nói ra những lời này, mà những lời này càng được tất cả mọi người ở đây đồng tình, bởi vì bọn họ đều bị sát khí trên người Sở Phong làm cho sợ hãi, đây là nỗi sợ phát ra từ tận trong lòng.

- Sợ cái gì, chẳng qua chỉ là một phế vật của nhị đẳng tông môn, chúng ta chỉ cần tùy tiện phái ra một người, tùy tiện dùng một đầu ngón tay cũng đủ để giết chết hắn.

Đúng vào lúc này, Dương Tu Hồ tức giận rống to.

Mà những lời này thật sự cũng khiến cho mấy tên tay sai ở phía sau hắn tăng thêm lòng tin. Nhưng sâu trong tiềm thức bọn họ đã nhận ra được tu vi của Sở Phong cũng không cao, ít nhất còn chưa có bước vào Nguyên Vũ Cảnh.

Kết quả là đám người kia trở nên bình tĩnh lại, đè áp nỗi sợ hãi từ trong nội tâm xuống. Bọn chúng chẳng những không lùi bước mà còn lần nữa đi về phía Sở Phong, muốn giải quyết Sở Phong - người đã mang đến cho bọn họ sự bất an này.

- Đệ à! Ca biết đệ có thể trốn thoát, hãy đi mau đi, không cần lo cho ca, đệ đi mau đi, chỉ cần đệ còn sống thì Sở gia của chúng ta sẽ còn hy vọng, đệ nghìn vạn lần không thể nào chết được.

Thấy tình thế như vây, Sở Cô Vũ cố nén đau đớn trên người quay sang Sở Phong rống to.

Nửa năm qua, sở dĩ hắn ở nơi này nhận hết mọi sự sỉ nhục như vậy chính là vì không muốn đệ đệ của mình gặp chuyện không may. Thế nhưng lúc này, Sở Phong lại tự tìm đến cửa, điều này khiến cho hắn cảm thấy hoảng loạn không thôi, bởi vì đối với hắn mà nói, hắn có thể bị người ta khi dễ, nhưng tuyệt đối không thể để cho đệ đệ của hắn xuất hiện bất cứ bất trắc gì.

- Trốn? Hắn không còn cơ hội trốn nữa rồi!

Nhưng đúng vào lúc này, Dương Tu Hồ lại đột nhiên xuất thủ, một quyền mạnh mẽ mang theo tầng tầng nguyên lực đánh úp về phía mặt Sở Phong.

Một quyền này đánh tới, Sở Cô Vũ mất hết hy vọng, hắn cảm thấy đệ đệ của mình chết chắc rồi, hắn cảm thấy Sở gia đã hoàn toàn kết thúc. Nhưng một giây tiếp theo, hắn đã hoàn toàn ngây người.

Chỉ thấy Sở Phong khẽ vươn cánh tay lên, chỉ nghe một tiếng "Bốp" vô cùng chói tai vang lên, Sở Phong đã chụp lấy quả đấm của Dương Tu Hồ, hơn nữa nắm đấm của hắn đã bị Sở Phong bóp đến vỡ nát. Tiếp theo sau, Sở Phong lại vung cánh tay lên, chỉ nghe một tiếng "Xoẹt", cả cánh tay của Dương Tu Hồ đã bị kéo xuống.

- Aaaaaaaaaa.

Máu thịt văng khắp nơi, văng tung tóe lên không trung, một màn máu tanh này đã khiến cho mọi người vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, thế nhưng trước mắt người sợ hãi nhất chính là Dương Tu Hồ, tiếng kêu của hắn thảm thiết như tiếng heo bị làm thịt, như tiếng sói tru tiếng quỷ gào thét.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi....

Giờ khắc này, mặt mày của tất cả mọi người đều biến đổi rất lớn, ngạc nhiên đến giật nảy người. Cho dù Dương Tu Hồ không tính là mạnh, nhưng ít nhất cũng là một vị cường giả Nguyên Vũ Cảnh, làm sao có thể bị một đệ tử của nhị đẳng tông môn xé đứt một cánh tay chỉ trong phút chốc được chứ?

Chỉ có điều một khắc sau, bọn họ rốt cuộc cũng thấy được thủ đoạn của Sở Phong. Đây cũng không phải là do thực lực của Sở Phong cường đại mà là Sở Phong hoàn toàn mạnh hơn Dương Tu Hồ. Mà thủ đoạn hành hạ người của Sở Phong thật sự khiến cho bọn họ kiến thức được tàn nhẫn hung ác thật sự là như thế nào.

Sở Phong cầm thanh chủy thủ của Dương Tu Hồ lên, bắt đầu cắt từng đao từng đao thẻo từng miếng thịt trên người hắn xuống, mãi đến khi đem toàn thân hắn cắt đến nát bét không chỗ nào lành lặng, toàn bộ xương cốt trắng hếu lộ ra ngoài, nhưng còn chưa kết thúc.

Giờ khắc này, vô số tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế liên tiếp vang lên, Dương Tu Hồ kêu đau đớn thảm thiết. Thủ đoạn của Sở Phong thực sự quá lợi hại, hơn nữa còn thật đáng sợ, bởi vì thủ đoạn đáng sợ nhất không phải là đem người đó chém giết mà chính là để cho người đó tỉnh táo cảm nhận đau đớn. Trước mắt Sở Phong đã làm xong điểm này.

Nhìn thấy toàn thân Dương Tu Hồ đều tràn đầy máu tươi, hắn gần như bị xẻo chỉ còn khung xương thì sắc mặt của tất cả đệ tử của Lăng Vân Tông có mặt ở đây đều sớm trở nên xanh biếc, bởi vì bọn họ thấy được cái gì là ma quỷ thật sự.

- Aaaaaaaaa.

Trước đó đã sớm có người không chịu được hình ảnh này mà xoay người chạy trốn, nhưng bọn họ căn bản là không thể trốn khỏi tửu quán. Ngược lại chỉ cần bất cứ ai có dũng khí tiến về phía cửa sẽ trong nháy mắt biến thành một đống máu loãng, vẩy lên cả cửa, mà giờ khắc này, cửa tửu quán đã nhuộm đầy máu.

- Đại... Đại... Đại gia.

- Cầu xin... Cầu xin... Cầu xin ngài buông tha cho chúng ta, chúng ta đều là bị bắt buộc, ngài hãy buông tha cho chúng ta một con đường sống đi.

Lúc này, tất cả những người còn lại bên trong tửu quán đều chôn chặt chân ở tại chỗ, không dám tiến cũng không dám lùi, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, gần như đã sụp đổ. Thế nhưng Sở Phong căn bản không thèm quan tâm đến bọn họ, mà tiếp tục quay sang Dương Tu Hồ tiếp tục động tác tra tấn.

Cùng lúc đó, Sở Cô Vũ nhìn thấy vẻ sợ hãi của kẻ địch, Dương Tu Hồ đã hoàn toàn bị đệ đệ của mình làm cho hoàn toàn thay đổi, nhìn những sư huynh đệ đồng môn quỳ gối trước mặt đệ đệ của hắn, không ngừng cầu xin tha thứ thì trên mặt của Sở Cô Vũ sớm đã tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, hiểu vì sao trước đó đệ đệ của hắn lại không hề có chút ý định lùi bước, bởi vì đệ đệ của hắn đã trưởng thành rồi, có thể dễ dàng đánh ngã Nguyên Vũ Cảnh, đã cường đại đến mức có thể bảo vệ người ca ca này.

Giờ khắc này, khuôn mặt của Sở Cô Vũ đã tràn đầy nước mắt, hắn kích động đến bật khóc, hắn khóc không phải vì đau đớn, cũng không phải ủy khuất, mà hắn khóc vì kích động, bởi vì Sở gia rốt cuộc cũng có hy vọng, hắn đã chờ được niềm hy vọng này.

- Đệ đệ, đủ rồi, tha cho bọn họ đi.

Đột nhiên Sở Cô Vũ lên tiếng, hắn nhìn đệ đệ đem những kẻ địch của mình bức thành bộ dáng đó thì tất cả phẫn nộ trong lòng hắn đã sớm tan thành mây khói, mối hận trong lòng đã sớm được cởi bỏ.

Hắn vốn là một người hiền lành, không đành lòng nhìn Dương Tu Hồ chịu sự hành hạ như vậy, dù cho Dương Tu Hồ hại hắn vô cùng thê thảm như vậy, nhưng hắn cũng cảm thấy những việc làm của đệ đệ hắn đã khiến cho Dương Tu Hồ trả giá gấp đôi rồi.

- Đại ca.

Nghe được tiếng gọi của Sở Cô Vũ thì cặp mắt đỏ như máu kia của Sở Phong chợt lóe lên, trước đó hắn đã bị lửa giận điều khiển, lúc này cuối cùng cũng khôi phục lý trí.

Nhìn đại ca của mình vẫn đang chảy máu, vẫn còn đau nhức thì Sở Phong cũng mặc kệ Dương Tu Hồ, mà vội vàng chạy tới trước mặt đại ca của hắn, lấy ra đan dược nhét vào trong miệng của Sở Cô Vũ.

- Đa tạ.. đa tạ Cô Vũ đại ca, đa tạ Cô Vũ đại ca.

Mà thấy vậy, tất cả những người đang quỳ dưới đất bên trong tửu quán đều mừng rỡ như điên, đầu tiên bọn họ quay sang rối rít khấu đầu cảm ơn Sở Cô Vũ, lúc này mới ngã ngửa, vội vàng cùng nhau chạy ra bên ngoài tửu quán.

Giờ khắc này, đối với bọn hắn mà nói tửu quán nho nhỏ - nơi mà bọn họ đập phá không biết bao nhiêu lần này nghiễm nhiên trở thành địa ngục vô cùng đáng sợ, thiếu chút nữa thì bọn họ đã chết ở nơi này rồi.

Cho nên khi bọn hắn chạy ra bên ngoài thì bọn hắn cảm thấy như lần nữa trở về nhân gian, loại cảm giác này sao mà hạnh phúc như thế, an nhàn như thế.

- Đùng đùng đùng đùng đùng.

Nhưng ngay lúc bọn hắn cho rằng mình đã trốn được một kiếp nạn thì chỉ thấy ý niệm của Sở Phong khẽ động, bọn họ tựa như là pháo hoa huyết sắc vậy, người trước nối tiếp người sau bạo thể mà chết, hóa thành những đống

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi