TỬ LINH CHUÔNG

Sáng sớm sương trắng phủ khắp núi đồi, mong manh mờ ảo, nhìn cái gì cũng đều loáng thoáng.

Chờ sương mù tan, nữ nhân trong trại đã làm xong cơm sáng. Lấy tiếng khóc rõ to của trẻ con làm khúc dạo đầu, một ngày mới của Bạch Tượng Trại bắt đầu.

Tiết Tử Linh cùng Trang Trừng đi theo Xa Tiểu Hoán đến nhà Thúy Thúy cọ cơm sáng. Xa Tiểu Hoán lưu lại giúp Thúy Thúy chẻ củi. Vừa bước ra ngoài, Trang Trừng hít đầy một hơi không khí trong lành sáng sớm, bắt đầu công việc mới – tra án.

"Ta muốn gặp Nhị đương gia."

"Ân." Tiết Tử Linh đồng ý.

"Ta đi một mình."

"Hửm?" Tiết Tử Linh lập tức quăng qua một ánh mắt sắc lẹm.

Trang Trừng mỉm cười: "Trước nay luôn ở cùng với cô, lần này ta muốn thử xem, chính mình có thể làm được việc gì đó không."

Tiết Tử Linh thầm nghĩ, không khí ở Bạch Tượng Trại có phải là đã quá tự do rồi không, lại làm cho Trang Trừng sinh lòng tạo phản? Như vậy cũng không hay...

Trang Trừng nắm lấy tay nàng, men theo khe hở trượt vào, mười ngón đan xen, nói: "Dù sao, xem như ta làm không được, không phải còn có nàng ở đây sao. Hơn nữa, không phải nàng rất thích Trục Lộc Đao sao? Chi bằng hỏi mượn Xa cô nương nhìn xem, sau khi ta đến gặp Nhị đương gia sẽ đến tìm nàng. Có được không?"

Tiết Tử Linh không quá tình nguyện: "Xem đao sao có thể bằng xem nàng?"

Trang Trừng mím môi cười, chớp mắt mấy cái, năn nỉ nói: "Đồng ý đi mà?"

Tiết Tử Linh nghe nàng nũng nịu, trong lòng như bị cào ngứa: "Ở đâu học được làm nũng, nói đến lòng ta cũng mềm."

Trang Trừng nhìn quanh bốn phía, thấy không có người, nhẹ nhàng mổ một phát lên mặt nàng, giống như gà con mổ thóc.

Tiết Tử Linh sờ lên nơi vừa bị nàng hôn, bên môi treo nụ cười vui vẻ, nghiêng qua liếc nàng: "Càng ngày càng lớn mật nhỉ."

"Gần đèn thì sáng." Trang Trừng nói xong mặt cũng ửng hồng, mỗi lần nàng chủ động sau đó đều sẽ thẹn thùng.

Tiết Tử Linh hôn lên môi nàng, rốt cuộc khuất phục: "Không đi theo cũng được, nhưng ta sẽ lo lắng."

Trang Trừng nói: "Không phải đi một mình, bên cạnh còn có người của Bạch Tượng Trại. Xa cô nương và Nhị đương gia quan hệ không tốt, ta muốn mời Oai Qua đi cùng."

"Tên cháu trai ngốc của Phàn Long à?" Tiết Tử Linh nhanh chóng nhớ tới: "Bảo Xa Tiểu Hoán tìm hắn tới đây a."

"Không vội, đợi nàng bổ hết củi." Trang Trừng nói.

Xa Tiểu Hoán có một bộ tay nghề chẻ củi vô địch. "Nhiều nhanh tốt" ba chữ này cũng không đủ để hình dùng sự lợi hại của nàng! Trong Bạch Tượng Trại này, người thần phục với võ công của nàng chỉ có một nửa, một nửa còn lại đều là bị tay nghề chẻ củi của nàng chinh phục.

Cho nên, hai người không phải đợi bao lâu, Xa Tiểu Hoán đã trở về nhà.

Nghe xong đề nghị của Trang Trừng, Xa Tiểu Hoán không nói hai lời liền gọi Oai Qua tới. Lúc vào cửa Xa Tiểu Hoán và Oai Qua còn đang đàm luận cái gì, trên mặt đều mang theo ý cười, giống như Oai Qua còn gọi ra một tiếng "Tiểu Hoán". Bất quá hai người quan hệ thân cân cũng rất bình thường, dù sao năm đó cũng là Oai Qua đã cứu nàng lên núi.

"Oai Qua." Gọi thẳng ngoại hiệu của người khác Trang Trừng có chút mất tự nhiên, nhưng người được gọi lại không sao cả, cũng không quá chú ý: "Nếu như không vội, ta muốn nhờ ngươi đưa ta đến gặp Nhị đương gia, có thể chứ?"

"Không thành vấn đề, cô có việc gì đều có thể sai khiến ta." Oai Qua nói, bộ dạng rất thành khẩn.

Trang Trừng: "Bình thường Nhị đương gia có kiêng kị gì không? Ví dụ như không thể nhắc đến thứ gì?"

Oai Qua nói: "Không, nói gì cũng được."

Trang Trừng hơi gật đầu, nói với Tiết Tử Linh: "Ta không xác định lúc nào trở về..."

"Ta chờ nàng." Tiết Tử Linh nói.

Trang Trừng nở nụ cười: "Tốt."

Trên bàn đặt một ấm nước.

Tiết Tử Linh đổ ra nửa chén, ngưng tụ thành khối băng, lại biến khối băng thành nước ấm.

Xa Tiểu Hoán nhìn nàng đổi tới đổi lui mấy lần, khát, nhưng tuyệt không muốn uống nước trong bình kia. Ngồi đó hơn nửa ngày, Xa Tiểu Hoán nghĩ có phải nên đến nhà ai chẻ củi không, người đối diện này căn bản không có ý định để ý đến nàng. Thế nhưng có chút ít không cam lòng.

Lúc ban đầu nàng đến Trung Nguyên chính là vì luận bàn võ học, sau khi ở lại trên núi, ngẫu nhiên cũng cảm thấy vi phạm sơ tâm, nhưng giang hồ hiểm ác, nàng không có năng lực bảo vệ mình và Trục Lộc Đao, chỉ đành cam chịu. Ở lâu rồi, nàng cũng thiệt tình thích Bạch Tượng Trại, còn có mọi người trong Bạch Tượng trại.

Lần này đánh bậy đánh bạ, lại mời được nhân vật nổi danh trên giang hồ, hơn nữa không chỉ một mà là hai người! Xa Tiểu Hoán cảm thấy nhiệt huyết nguội lạnh đã lâu lại lần nữa dâng lên.

"Đi luận võ a?" Xa Tiểu Hoán không nén được lòng nhiệt tình, mở miệng nói.

Lúc này Tiết Tử Linh đang vô cùng buồn chán. Nói đúng ra, từ khi cùng Trang Trừng tách ra, nàng liền giống như người bị rút mất linh hồn, cái gì cũng không muốn làm.

Nàng cũng không có gì để làm.

Nghe Xa Tiểu Hoán nói, Tiết Tử Linh xem như giết thời gian, liền đồng ý.

Xa Tiểu Hoán kích động bừng bừng, vỗ vỗ chưởng: "Đến đây đi, tay không tấc sắt đấu một trận!"

Tiết Tử Linh nhìn nàng hồi lâu, sửa lại thái độ sao cũng được, nào biết nàng vừa đứng lên, Xa Tiểu Hoán đột nhiên bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: "Chờ ta một chốc!"

Tiết Tử Linh không biết nàng làm trò gì, chẳng lẽ còn muốn tìm người đến xem?

... bị đánh bại là chuyện rất quang vinh sao?"

Rất nhanh Xa Tiểu Hoán đã chạy trở về, đi theo sau còn có Thúy Thúy. Thúy Thúy ôm rổ hành tây.

Ba người đứng trên một khoảng đất trống ngoài cửa, Xa Tiểu Hoán nói: "Thúy Thúy là người chứng kiến, vạn nhất ngươi quá tay đánh chết ta, Thúy Thúy sẽ chứng minh cho sự trong sạch của ngươi."

Tiết Tử Linh co quắp khóe miệng một hồi, còn chưa nói gì, Thúy Thúy đã mở miệng phản bác: "Cái gì? Phải chết người sao? Không phải ngươi bảo ra đến xem đánh nhau thôi sao?"

Xa Tiểu Hoán: "Vạn nhất vạn nhất. Cô ấy đánh ta một vạn lần ta mới chết một lần, ngươi đừng lo lắng."

Thúy Thúy không thèm nghe nàng giải thích, liền ôm rổ hành tây chạy lại cùng nhau ôm Xa Tiểu Hoán: "Không được không được! Cô chết rồi ai chẻ củi cho nhà chúng ta?"

Xa Tiểu Hoán thật nghiêm túc trả lời vấn đền này, nói: "Gọi Oai Qua chẻ."

"Ta không muốn hắn chẻ! Chỉ cho ngươi chẻ! Tiểu Hoán tỷ phải cho ta chẻ củi cả đời." Thúy Thúy lớn tiếng biểu thị quyền bổ củi công khai của mình.

Bị vắng vẻ một bên, Tiết Tử Linh rất phiền muộn. Nàng cũng muốn được Trang Trừng ôm một cái, thế nhưng nàng ôm không được, tức giận nói: "Ngươi cho rằng được chết dưới tay ta rất dễ dàng sao? Ngay cả cơ hội bị thương ta cũng không cho ngươi!"

Thúy Thúy không tin: "Thật sự sẽ không bị thương?"

Tiết Tử Linh thật là tức đến muốn ói máu. Hai người kia xảy ra chuyện gì vậy? Võ công của Tiết Tử Linh nàng, muốn ngươi ba chiêu chết sẽ không chết sau năm chiêu, muốn ngươi không bị thương sẽ không để mất một cọng lông. Lại dám hoài nghi nàng?

"Còn muốn đánh nữa không?" Tiết Tử Linh hờn dỗi.

"Đánh đánh đánh!" Xa Tiểu Hoán lập tức lên tiếng, đem Thúy Thúy từ trên người mình kéo xuống như xé miếng dán, nói: "Ngươi an tâm lột hành tây, ta cam đoan sẽ chẻ củi cho ngươi cả đời."

Thúy Thúy: "Không cho phép đổi ý!"

Xa Tiểu Hoán: "Không đổi ý không đổi ý."

Thúy Thúy ôm tâm trạng lo lắng chuyển qua một bên tiếp tục lột hành tây.

Xa Tiểu Hoán dọn xong tư thế: "Đến!"

Vừa nói xong liền bị Tiết Tử Linh bóp cổ.

"Yaaaa....!" Thúy Thúy sợ hãi ném hành tây trong tay ra, nếu Tiết Tử Linh bất động, nhất định sẽ bị đập vào đầu.

Đương nhiên, Tiết Tử Linh chắc chắn sẽ không cho phép một củ hành tây đập vào đầu. Nàng buông tay lùi lại một bước, hành tây từ trước mặt nàng hùng hổ mà bay qua.

Thúy Thúy hét lớn: "Không cho phép bay qua! Tiểu Hoán tỷ cũng không biết bay!"

Tiết Tử Linh cũng không tức giận, gật đầu.

Hiện giờ Xa Tiểu Hoán nhiệt huyết sôi trào, lần nữa dọn xong tư thế, nhanh chóng vọt lên. Lần này Tiết Tử Linh chỉ thủ không công, từng chiêu một hủy đi. Tuy rằng không dùng hết sức lực nhưng cũng không quá qua loa.

Thúy Thúy đã lột hành tây xong, muốn đem hành tây về nhà, nhưng không an tâm chút nào, liền ngồi xuống đất chống cằm xem đánh nhau.

Tuy rằng xem không hiểu, nhưng lại rất đẹp mắt. Thúy Thúy nhìn xem Xa Tiểu Hoán ra chiêu lưu loát lại lăng lệ, dần dần mê đắm.

Đến lúc Trang Trừng trở lại, Tiết Tử Linh lập tức phát hiện nàng, vì vậy nắm cổ áo Xa Tiểu Hoán, nhanh chóng chấm dứt trận chiến.

"Trang Trang!" Tiết Tử Linh cười ngênh đón, bị Trang Trừng ôm một cái tràn đầy cõi lòng.

Tiết Tử Linh sửng sốt, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Xa Tiểu Hoán thấy Oai Qua ở phía sau, liền hỏi: "Có phải Nhị đương gia nói lời hỗn trướng gì với Thiếu trang chủ rồi không?"

"Giống như không có..." Oai Qua đi tới trước mặt Xa Tiểu Hoán, sắc mặt lập tức biến hóa: "Vết thương trên cổ cô là do ai là?!"

Trang Trừng từ trong ngực Tiết Tử Linh ngẩng đầu lên, bất động thanh sắc mà nhìn Oai Qua.

Xa Tiểu Hoán nói: "Ta vừa cùng Tiết Tử Linh luận võ. Thế nào, đỏ lên? Ta đều không có cảm giác đau."

Trong nháy mắt ánh mắt Oai Qua đột nhiên trở nên hung ác, lại vẫn không nói gì.

Trang Trừng rời khỏi vòng tay Tiết Tử Linh, nói với Oai Qua: "Hôm nay đa tạ ngươi."

Oai Qua cười nói: "Đừng khách khí, có việc cứ gọi ta, ta về trước."

Mọi người đều ở trong trại, không cần nói tạm biệt, Oai Qua nói một tiếng liền đi. Thúy Thúy cũng ôm rổ hành tây nói: "Ta về nhà nấu cơm, buổi trưa các ngươi đến ăn."

Sau khi tản ra, Xa Tiểu Hoán cùng hai người vào nhà, vừa há mồm muốn hỏi Trang Trừng gặp Nhị đương gia có thu hoạch gì không, "BA~" một tiếng, cửa phòng đối diện đột nhiên đóng lại.

Trong phòng, Trang Trừng lại ôm lấy Tiết Tử Linh, buồn bực trong chốc lát mới mở miệng: "Không hỏi ra gì cả, nhưng mà..."

"Chuyện gì?" Tiết Tử Linh rất hưởng thụ nàng ỷ lại.

"Nhị đương gia ước chừng không thể khuyên bảo, ta không thấy được lòng thiện trong hắn. Đối với người trong trại hắn cũng không có bất kỳ cảm tình gì."

"Nàng muốn làm như thế nào?"

"Chúng ta chẳng qua là đến hỗ trợ tra ra người sau lưng, nhưng chuyện phiền muộn này cứ để Đại đương gia chính mình cân nhắc a. Tiểu Tiết, ta có một trực giác, nhưng mà ta không có chứng cứ."

"Là trực giác gì?"

"Oai Qua không đơn giản như biểu hiện bên ngoài như vậy. Ta cảm giác, hắn có liên quan đến người sau lưng, thậm chính có khả năng hắn chính là người đó."

Nhìn thần sắc Trang Trừng, đối với chuyện này nàng rất vững tin, nhưng ngữ khí lại có chút do dự. Tiết Tử Linh biết rõ hiện giờ nàng cần nhất chính là khẳng định cùng cổ vũ, liền nói: "Ta tìn tưởng nàng nghĩ đúng, nếu như không có chứng cứ, chúng ta liền thử hắn một lần."

"Ân." Trang Trừng vùi đầu trên hõm vai Tiết Tử Linh cọ xát, vén lên tóc mai bên cổ nàng, hôn sau tai nàng hai cái.

Đột nhiên xuất hiện cảm xúc mềm mại, làm cho Tiết Tử Linh nhịn không được cả người run lên, vô thức ôm chặt Trang Trừng. Hô hấp ấm áp làm cả phần cổ nàng nóng lên đỏ một mảng lớn, tiếp tục lan tràn lên mặt. Tiết Tử Linh đỡ bả vai Trang Trừng, làm cho nàng cách xa mình một chút, đôi mắt thủy nhuận lấp lánh chăm chú nhìn nàng.

Trang Trừng câu khóe môi, nhắm mắt lại.

Tiết Tử Linh lập tức hôn lên, nhiệt tình như muốn nuốt mất đầu lưỡi Trang Trừng. Giữa lúc môi lưỡi quấn giao, tay Tiết Tử Linh cũng không thành thật, vừa nắn vừa xoa, thẳng đến đem toàn thân Trang Trừng xoa thành một bãi nước, hoàn toàn ỷ vào trong ngực nàng, tâm cũng hóa thành nước.

"Đi ăn cơm!"

Xa Tiểu Hoán đói đến bụng kêu vang, vẫn chưa thấy các nàng đi ra, đành phải đến phòng giục.

Hai người lưu luyến không rời mà tách ra, hai vầng trán chạm nhau thở hồng hộc, nhìn bờ môi sưng đỏ của đối phương, cùng một chỗ im lặng nhìn nhau cười.

"Rất yêu nàng." Tiết Tử Linh nỉ non.

"Ta hoan hỉ nàng." Trang Trừng khoe khoang lời vừa học được.

"Cái gì?"

TrangTrừng đỏ rực hai gò má, kéo lấy tay nàng ra cửa: "Đi ăn cơm á..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi