TU TIÊN CHI PHẾ SÀI

Dưới sự mê hoặc của linh thạch, lúc Dịch Nhiên nói ra mười viên linh thạch thượng phẩm, Phó Tu Vân trực tiếp đáp ứng yêu cầu dẫn hắn rời đi nơi này đồng thời tìm một nơi chữa thương tốt.

Nhưng khi Phó Tu Vân cố nén mù mắt chuẩn bị đi tới đỡ người, đột nhiên lại dừng tay lại.

Trong lòng Dịch Nhiên lúc này có chút sốt ruột, nét mặt lại không đổi sắc mặt mang theo lãnh ý, "Ngươi còn do dự cái gì? Ngươi giết không chết ta."

Phó Tu Vân nghe vậy bĩu môi, thong thả nhưng lại kiên định mở miệng: "Ngươi hiện giờ toàn thân cũng trần trụi, ngay cả đầu đã trọc rồi, nơi có linh thạch có thể để đâu?"

Dịch Nhiên sau khi nghe nói như thế lòng cũng cảm thấy muốn xé xác người trước mắt này, cả người sát ý không kiềm được nổ tung, sau cùng cắn răng nghiến lợi nói: "Ai cần ngươi lo! Dù sao ta có tiền!"

Phó Tu Vân nghe lời nói cắn răng nhe răng này cảm nhận được tức giận dâng lên bên trong, cảm thấy khả năng người này lừa dối y rất nhỏ, huống chi cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, nếu đụng phải, vậy cứu đi. Y tuyệt đối không phải là bởi vì có linh thạch có thể mua y phục mới mới cứu người.

"Ah, không nói giỡn, nói chút việc chính. Phải chăng có người đuổi theo ngươi qua đây?" Biểu tình của Phó Tu Vân thoáng cái trở nên lãnh tĩnh, thay đổi thành khí thế khác khiến Dịch Nhiên nhìn hơi sửng sốt, sau đó hắn nghĩ tới mấy người tu giả Kim Đan ở bên ngọn núi kia vì phần mũi kiếm của kiếm bổn mạng của hắn mà đánh đập tàn nhẫn, cười lạnh một tiếng: "Những thứ đồ ngu kia làm sao có thể phát hiện ta."

Phó Tu Vân gật đầu: "Nếu là như vậy, ta an tâm. Dù sao thực lực hiện tại của hai chúng ta đụng tới một người hơi lợi hại chính là thức ăn miễn phí."

Dịch Nhiên tuy rằng hoàn toàn không muốn thừa nhận thực lực mình bây giờ rất yếu, nhưng trúng độc cộng thêm cưỡng ép phá giới, cùng với tự đoạn kiếm bảo vệ mình, hắn đã từng một tu giả Nguyên Anh trẻ tuổi nhất trên Tam giới hiện giờ lại chỉ mới vừa kỳ Ngưng Mạch! Thậm chí nếu như hắn không nhanh chóng nghỉ ngơi, hắn còn có thể từ Ngưng Mạch thụt lùi đến kỳ Trúc Cơ, vậy đơn giản chính là vô cùng nhục nhã rồi.

"Đi nhanh đi."

Phó Tu Vân nói xong việc này, liền mang theo Dịch Nhiên rời khỏi Tuyệt Linh Sơn vẫn không có linh khí này, có vẻ tĩnh mịch lại nóng rực.

Chờ sau nửa canh giờ, chiến đấu thuộc về tu giả Kim Đan bên kia Tuyệt Linh Sơn đã kết thúc, bởi vì mỗi người đều có minh hữu cũng không phải là đơn đả độc đấu, đoạn bảo kiếm tiên khí này đem khuấy động toàn bộ Nhiên Nguyên giới cuối cùng được Ngũ đại môn phái bảo quản thay. Chẳng qua, Tứ đại thế gia vẫn như cũ có quyền lợi của tham quan nghiên cứu kỹ, mới không khiến những người này tiếp tục tranh đấu nữa.

"Chậc, đừng nói đem đoạn tiên kiếm này, nếu phần mũi kiếm này ở, thân kiếm và chuôi kiếm kia đương nhiên cũng ở đây. Thân kiếm và chuôi kiếm kia thì xem bằng bản lãnh của chính chúng ta rồi! Đến lúc đó ai cũng đừng nói ai, kiếp này dám động thủ cũng không thể tiến vào Nguyên Anh!"

Nói xong lời này, trưởng lão của Chu gia rời đi trước tiên, mà những người còn lại trong lòng cũng đồng ý với lời này, cũng tự dùng tốc độ tương đối nhanh đi những phương hướng khác, lúc này trọng bảo vẫn chưa có hoàn toàn tìm được, bộ phận quan trọng nhất nói không chừng còn ở gần đây, tuyệt đối không thể để cho ai lượm lậu, không thì bọn họ chẳng phải là phải tức chết?

Mà chín người ở trong đó thì có ba người trực tiếp hướng tới phương hướng của Tuyệt Linh Sơn, vừa rồi lúc đoạt bảo bối bọn họ cũng không thèm để ý chuyện gì xảy ra bên này, nhưng hiện giờ cũng không giống vậy, bất kể động tĩnh khả nghi gì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua, bởi vì những hình ảnh này rất có thể là thân kiếm và chuôi kiếm còn dư lại kia tạo thành.

"Ơ, ở đây đã từng có người đến, không biết là ai?"

"Tuyệt Linh Sơn này làm sao sẽ đột nhiên phun trào? Chẳng lẽ là trong sơn thể có bảo bối gì đó thuộc về lửa?!"

Hai người đại năng Kim Đan đi đến chỗ này không nói hai lời đã hướng bên trong Tuyệt Linh Sơn, chỉ còn lại có người cuối cùng Triệu Trung Thiên nhìn một mảnh đất bị đốt trơ trọi trầm tư không nói.

Nếu là lúc trước ông cũng không thèm để ý về lời báo cáo của người giám thị Phó Tu Vân, như vậy hiện giờ, Triệu Trung Thiên nhìn một mảnh đất khô cằn này, đã nghĩ tới một việc không rõ mà Lý Đại đã từng báo cáo.

"Gia chủ, Phó Tu Vân mỗi ngày đều đi Tuyệt Linh Sơn nhặt rác."

Ánh mắt của Triệu Trung Thiên hơi trầm xuống, ông thật sự là không muốn suy đoán Phó Tu Vân là có ý tới đây, nếu như đứa trẻ mới năm tuổi kia thực sự ở dưới mí mắt ông lừa ông mười năm, vậy ông thật đúng là nên tán thưởng đứa bé kia một tiếng "Tâm tư kín đáo"!

Triệu Trung Thiên phất ống tay áo một cái, trực tiếp biến mất tại chỗ, ông cũng phải đi về nhìn tên tiểu tử kia rốt cuộc còn ở hay không?

Mà lúc này tiểu tử tâm tư kín đáo được gia chủ Triệu gia nhớ thương, đang mặt không đổi sắc nghênh đón khuôn mặt sợ hãi của lão bản ở một khách điếm cũ nát. Ở bên cạnh y, Dịch Nhiên đã mặt mũi đỏ bừng, hai mắt tức giận muốn bốc lửa, hắn nghĩ, nếu như hắn giờ có thể động nhất định sẽ không chút do dự cho thiếu niên bên cạnh này một kiếm!!

Chẳng qua rất hiển nhiên, Phó Tu Vân một chút cũng không khiếp ý.

"Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy chạy truồng sao? Huynh đệ ta hắn bị người yêu lừa gia sản, trong cơn tức giận tự rót say rượu thì thế nào? Trên người hắn không phải còn bọc lá cây đây sao? Mau cho một gian phòng hảo hạng, lại mua y phục vừa vặn cả người!"

Biểu tình của Phó Tu Vân lúc này cực kỳ giống con nhà giàu đi ra chơi đùa, y hao phí hơn phân nửa tu vi mang theo anh trai chạy truồng tới nơi này, bởi vì nơi này là một địa phương khá nhiều người thường của Nhiên Nguyên giới, người tu tiên cơ bản sẽ không tới ở đây, bởi vì nơi này linh khí tương đối loãng.

Đương nhiên, nơi này cũng là nơi ngay từ đầu y dự định thoát thân, chỉ có ở đây mới có thể tránh thoát truy tra của Phó gia và Triệu gia lớn nhất.

Điếm lão bản kia lấy làm kinh hãi sau đó rất nhanh thì phản ứng lại, dù sao ông cũng là người thấy không ít tình cảnh lớn, chạy truồng tính cái gì? Có bạc liền thành!

Phải biết rằng Phó Tu Vân thế nhưng ngay từ đầu đã ném mười hai lượng bạc cho ông, cũng đủ đem bao một tháng nhà trọ nhỏ rách nát rồi.

"Ôi vâng vâng vâng, vị thiếu gia này ngài yên tâm, bọn ta nhất định sẽ mau chóng đem đồ cho ngài làm xong! Tiểu Trương à, mau đem hai vị khách quý đi phòng chữ thiên số một, thuận tiện chuẩn bị cho tốt nước tắm và cơm canh!"

Tiểu Trương tự nhiên cũng là nhìn ra Phó Tu Vân xuất thân thanh nhã, vì vậy vui vẻ dẫn bọn Phó Tu Vân đi ngay lên lầu, trên đường hắn ta muốn giúp một tay vị thiếu gia này thoạt nhìn còn trẻ người yếu đỡ một vị thiếu gia khác, chẳng qua tay của hắn ta còn chưa có đụng tới ngài bao lá cây đây, người sau một đôi mắt chiêu tử [1] nhìn qua, thiếu chút nữa để Tiểu Trương kinh sợ tè ra quần!

Chờ lúc hai người vào khách phòng, Tiểu Trương mới dựa vào cửa phòng thở phào một hơi, "Ai ôi má ơi, Tiểu Trương ta lớn như vậy còn chưa thấy qua ánh mắt hung ác như vậy đâu, cảm giác vừa đụng giống như sẽ chết! Quả nhiên là một gia gia."

Nhưng mà, nữ nhân là hoạ thuỷ á. Nhìn xem đem người hại thành cái dạng gì rồi?

Lúc Phó Tu Vân vào phòng đã đem Dịch Nhiên ném lên giường, Dịch Nhiên lúc này thân chịu trọng thương không thể nào có thể động, nhưng trong cặp mắt kia tất cả đều là lửa giận không chút nào che giấu.

"Chậc, đừng nhìn ta như vậy, ta đây cũng là chuyện gấp phải tòng quyền. Nói cách khác ta cũng không thể cho ngươi người trần truồng ở trên đường đi bộ đi? Như vậy coi như là người bình thường cũng sẽ bị ngươi làm cho sợ hãi. Hơn nữa từ vừa nãy đến giờ cũng là lót bạc của ta, ngươi vừa lòng đi. Đổi thành thời điểm khác, người nào để ta giúp lấy ra một phân tiền hoặc linh thạch, ta cũng có thể đánh chết hắn."

Dịch Nhiên nghe vậy khóe miệng giật một cái, cuối cùng trở mình dùng cái mông quay sang Phó Tu Vân, cái nghèo này ép hắn đến sắp tuyệt vọng. Hắn lớn như vậy, coi như là tên ăn mày thế giới kia của hắn, cũng có tiền hơn so với tên này.

Phó Tu Vân ngồi ở trên băng ghế, nhìn lá cây lớn trên mông Dịch Nhiên, nhìn một chút đã không nhịn được phụt một tiếng, sau đó bị Dịch Nhiên tức giận nhìn chằm chằm, y liền cười càng vui vẻ hơn, đôi mặt phượng loan* [cong] kia, dáng tươi cười không hề cố kỵ ngược lại khiến Dịch Nhiên nhìn sửng sốt.

Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy người này cười... Như thế nhìn đẹp hơn bình thường.

Kỳ thực ở trong lòng của Dịch thổ hào, một loạt hành vi của Phó Tu Vân đây cũng không tốt như thế, Dịch Nhiên đã đánh nhãn hiệu âm hiểm giả dối lên cho Phó Tu Vân rồi, nhưng lúc này Phó Tu Vân cười như thế, Dịch công tử lại cảm thấy hắn có phải trách oan người này rồi hay không?

Lão bản nhà trọ và điếm tiểu nhị tốc độ là rất nhanh, cơ hồ là cùng lúc ở một khắc đồng hồ sau, cơm nước và y phục cũng đã đưa tới. Sau đó Phó Tu Vân từ ngoài cửa đem đồ nhận lấy, tự mình ăn cơm, đem y phục ném cho Dịch Nhiên.

Mãi đến khi y hài lòng uống xong canh gà, vừa quay đầu, đã thấy Dịch Nhiên đã mặc y phục tử tế. Sau đó có chút nhìn ngây người.

Người này vô thanh vô tức* [im hơi lặng tiếng] đứng ở chỗ này, giống như là một thanh bảo kiếm liễm tẫn phong mang* [thu lại mũi nhọn]! Mặc dù lúc này tất cả tóc của hắn cũng bị đốt không còn, sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng người nào nhìn hắn cũng sẽ không cảm thấy buồn cười, còn có thể sẽ cảm thấy cực kỳ nguy hiểm! Dường như chỉ cần ngươi không để ý, một giây kế tiếp cũng sẽ bị hắn chém nát bấy.

Mãi đến lúc này, Phó Tu Vân mới nhịn không được khẽ nhíu mày, y cứu một tên có vẻ như không quá đơn giản. Trên thân người này khí thế và nguy hiểm, khiến y có một loại xung động muốn xoay người bỏ chạy. Y vừa rồi thế nào đã cảm thấy không chứ?

"... Chậc."

Phó Tu Vân có thể sống đến hiện giờ toàn bằng hai chữ "Cẩn thận". Nhưng y nghĩ lúc này đây bản thân dường như là rất không cẩn thận rồi, mà thôi mà thôi, nếu nguy hiểm vậy thì nhanh chóng rời xa đi! Dù sao y dọc theo đường đi cũng chỉ là móc mười hai lượng bạc mà thôi, thiệt cũng thiệt không được bao nhiêu. Rời xa người này mới nhìn cũng rất phiền toái mới là hợp lý.

"Nếu ngươi đã có thể tự mình đi, hơn nữa ta xem thương thế của ngươi cũng đủ ngươi đi thành Vận, ta còn có việc sẽ không bồi ngươi. Khối vàng này cho ngươi, ngươi đem vàng cho chưởng quỹ, ông ta sẽ dẫn ngươi đi thành Vận."

Phó Tu Vân ném vàng xong đã muốn đi, nhưng rất hiển nhiên có người tốc độ còn nhanh hơn y.

Lần thứ hai bị Dịch Nhiên lấy tay siết cổ, Phó Tu Vân nhịn không được hung hăng liếc mắt.

"Ngươi dẫn ta đi. Ta còn chưa cho ngươi linh thạch, ha." Âm thanh của Dịch Nhiên không thể nào thay đổi, nhưng lúc này trong lòng rất khiếp, thương thế của hắn theo lý thuyết ở trong vòng một canh giờ cũng là không thể điều động bất kỳ một chút linh khí gì, bằng không sẽ khiến độc Diệt Linh phát tác, nhưng hắn vừa rồi lại có thể miễn cưỡng điều động linh lực bên trong, việc này vừa nhìn khiến trong lòng hắn cả kinh, vốn độc phủ đầy trong gân mạch, linh căn trong cơ thể hắn, dĩ nhiên lần đầu tiên có biến hóa! Độc nơi mi tâm trên đầu hắn lại thiếu gần một nửa.

"..."

Siết Phó Tu Vân động cũng không thể động, trong lòng biết vậy chẳng làm! Quả nhiên là cmn vì tài mà chết vì ăn mà vong, người này cũng chẳng biết giống như ăn Kim Đan gì, lại có thể điều động linh lực rồi! Sau đó, y đánh không lại cũng chạy không được!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:

Phó Tu Vân dùng kế.

Dịch Nhiên: Người này tất nhiên âm hiểm giả dối.

Phó Tu Vân hướng về phía Dịch Nhiên cười.

Dịch Nhiên:... Có thể trách lầm hắn hay không?

Phó Tu Vân đạp người.

Dịch Nhiên: Khẳng định không phải người tốt.

Phó Tu Vân lại cười.

Dịch Nhiên:... Vừa rồi không phải cố ý đi.

Phó Tu Vân lại đánh người.

Dịch Nhiên: Quên đi, là cái gì nên cái gì chứ ta có chút không phân rõ rồi.

Những người khác sang đây dùng sức mỉm cười.

Dịch Nhiên: Cút. Coi ta ngốc à?!

——

[1] Chiêu tử: hoạ sĩ đời Thanh. Tên tự Nguyệt Sinh. Người Quảng Đông Nam Hải (nay Phật Sơn). Hay vẽ hoa cỏ, làm xinh đẹp sáng sủa, có Nam Điền bút ý.

Chiêu tử lại gọi là bảng hiệu. Vì một loại thương nghiệp phong tục tập quán dân tộc của dân tộc Hán. Bắt nguồn quá mức cổ xưa, ban đầu loại vải bố được khách sạn chọn, dùng màn vải may với đoan tre, treo ở trước cửa, lấy thu hút khách hàng. Lịch sử rượu cờ rất sớm, lúc Chiến quốc đã có cách làm "Treo cờ".

Ở đây có 4 ý nghĩa cơ bản mình chỉ edit phần liên quan đến mắt: Chỉ mắt. Cổ đại chỉ bảng hiệu, thông báo.

"Vĩnh Lạc đại điển": "Sáng nay treo chiêu tử, không khỏi gọi trẻ con đi ra, bàn bạc ngày mai tạp kịch." [tạp kịch: một hình thức biểu diễn hài kịch thời Tống, thời Nguyên phát triển thành hí khúc, mỗi vở có 4 màn chính, đôi khi phần mở đầu hoặc giữa các màn có phần đệm. Mỗi màn dùng lời thoại và bắc khúc cùng vần cùng điệu. Lưu hành chủ yếu ở Đại đô (Bắc Kinh ngày nay). Thời Minh Thanh cũng có tạp kịch, nhưng mỗi vở không hạn chế chỉ có 4 màn]

Ánh mắt là một bảng hiệu của một người, cho nên xuy ra mà gọi là "chiêu tử"

[theo baidu]

———

if[-7%

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi