TU TIÊN CHI THẦN PHẨM CHÚ KIẾM SƯ

Tô Thiếu Bạch quay thịt cả buổi chiều mệt đến mức tay giơ lên không nổi, lại nghĩ đến mai còn phải xuống hầm mỏ, mẹ Tưởng đành để cậu ngồi bên cạnh chỉ đạo, còn chuyện nấu cơm thì tự mình làm thay. Mấy món ăn trong đầu đứa trẻ này thật tuyệt, cứ làm theo cách của nó thì cả nhà đều ăn rất chi là hài lòng, vậy nên nàng vô thức đem vị trí "bếp trưởng" trong nhà nhường lại luôn.

Món chính tối nay là canh gà nấu nấm, Tô Thiếu Bạch cũng muốn làm "burger" tự chế thay cho lương khô lúc đào quặng, cậu kiên quyết không muốn mai phải ăn bánh ngô nữa. Tính toán đâu đó rõ ràng rồi, Tô Thiếu Bạch nhờ mẹ Tưởng nấu cơm trước, rồi nấu thịt gà, đoạn lại nấu mì, sau cùng mới rửa thịt ba chỉ mua hồi sáng rồi cắt ra.

Lúc mẹ Tưởng thoáng ngồi xuống nghỉ tay một chút thì miến gà nấu nấm vừa lúc ra lò. Tưởng Mạc Ngọc tự giác dọn chén bát lên bàn, vừa nuốt nước miếng, mùi hương này thật sự quá thơm rồi!

Khi ăn món này, Tô Thiếu Bạch thích dùng nước gà như canh, vậy nên lúc mẹ Tưởng bới cơm chỉ lấy nửa chén theo ý cậu, sau đó cậu quyết đoan múc canh cho vào ba chén cơm, mãi đến khi cơm ngập trong nước canh mới chịu dừng lại. Lại đợi thêm vài phút, để cho nước canh hoàn toàn thấm vào cơm, mà nhiệt cũng giảm xuống, có thể ăn được, cậu liền múc một muỗng mỹ mãn ăn, hương vị mặn mà của canh gà loa tỏa khắp từng hạt cơm, khiến người ăn thật sự không muốn nuốt xuống.

Sau khi ăn một muỗng cơm, mẹ Tưởng và Tưởng Mạc Ngọc cũng tươi cười mừng rỡ. Mùi hương này, thật sự khiến cho người ta hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Trước đây thức ăn trên bàn ăn của Tưởng gia rất hiếm khi ăn hết, nhưng bây giờ lại khó mà tìm được chút đồ ăn thừa nào. Một phần là vì thức ăn quá ngon, mặt khác cũng là vì lượng thức ăn mẹ Tưởng chuẩn bị là vừa đủ, theo như lời Tô Thiếu Bạch thì đừng nên để thừa cơm nước lại, không tốt cho sức khỏe. Mặc dù mẹ Tưởng không hiểu rõ, nhưng mấy chuyện thế này đối với bà cũng chẳng to tát gì, cứ làm theo lời đứa trẻ này nói là được.

Ăn xong cơm tối, mọi người lại bắt tay vào làm thức ăn chuẩn bị cho ngày mai bạn thợ mỏ nào đó làm việc, muốn làm vỏ bánh thì cần ít bột nở, mẹ Tưởng đâm đâm, rồi lại ấn tay xuống, sau đó, lại dựa theo phương pháp Tô Thiếu Bạch nói, nhào bột mì thành mười phần, còn thịt thì làm nhân, tiếp đó lại phết một lớp dầu mỏng lên các mặt trong nồi nướng. Bánh nướng ngon phải có vỏ ngoài giòn tan và nhân mềm dẻo, dùng dao cắt ra, vẫn còn chừa lại một phân dính vào nhau.

Trước khi ngủ lại hạ nhỏ lửa để giữ nóng bánh và thịt, nước tương, muối, đường, bát giác, ớt đều được cho vào nêm.

Đêm đó, Tô Thiếu Bạch vô cùng mệt mỏi, vừa ngả đầu xuống liền thiếp đi, mơ màng cảm giác được cơ thể giống như hôm qua, có một luồng khí tức ấm áp chạy dọc theo kinh mạch trong người. Bởi vì quá mệt mỏi, mà cảm giác đó lại vô cùng thoải mái nên không cũng lười tìm hiểu nguyên nhân. Cứ như vậy mà ngủ thẳng một mạch đến hừng đông.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà Tưởng gia bị mùi thịt thơm phức đánh thức. Nhưng Tô Thiếu Bạch lại cảm thấy ngạc nhiên vì điều khác, theo như kinh nghiệm từ kiếp trước thì nếu hôm trước hoạt động quá đột thì hôm sau, thậm chí hôm sau nữa chắc chắn toàn thân sẽ đau nhức. Có điều, mấy hôm nay cậu chẳng những tỉnh táo không có bất cứ cảm giác nhức mỏi nào, thậm chí chỗ bị Đỗ Nhị đánh thương cũng lành rất nhanh. Chẳng lẽ người ở thế giới này bình sinh có thể chất cường hãn à?

Không nghĩ ra thì thôi cứ tạm cho qua vậy, cậu đến sau vườn lấy vài cọng rau, rửa qua nước sôi, cắt nhân thịt, nhồi rau vào rồi cho tất cả vào trong vỏ bánh mà mẹ Tưởng đã nướng tối qua, đưa cho mẹ Tưởng thử trước. Mẹ Tưởng cắn một miếng, phần thịt mềm mềm quyện với hương rau dại nhẹ nhàng cùng với lớp bánh mì mỏng, khắp miệng lưu lại một hương vị tuyệt vời.

Tô Thiếu Bạch lại tự mình ăn một cái, thoả mãn gật đầu, nếu như ăn ngay lúc bánh mới ra lò hồi tối qua, thì chắc chắn ngoài giòn trong mềm cho coi, càng ngon hơn nữa. Hôm nay đi làm việc nặng, thế thì lấy hết mấy cái này theo vậy.

Vừa vặn trong nhà Tưởng gia có một hộp hai tầng đựng thức ăn. Mẹ Tưởng để nhân thịt đã làm ở tầng trên, tầng dưới lại cho rau đã rửa vào, ngoài ra còn giúp Tô Thiếu Bạch bọc sáu cái vỏ bánh lại. Theo đề nghị của cậu, mẹ Tưởng quyết định cầm bánh theo làm thức ăn trưa trong lúc lên chờ. Đồ hôm nay phải bán rất nhiều, có khi phải tốn kha khá thời gian, cứ phòng trước cho chắc ăn.

Tia nắng sớm nhẹ nhàng chiếu vào phòng, cả nhà đều phân công nhau, Tô Thiếu Bạch đi hướng đông, mẹ Tưởng dẫn theo Tưởng Mạc Ngọc đi hướng tây. Vì muốn cải thiện chất lượng cuộc sống gia đình mà cùng nhau cố gắng.

Sắc trời vẫn còn chút tối, xe Hạc cạnh cửa thôn đã có ba bốn người đứng đó, không thấy rõ mặt lắm, nói chuyện câu được câu mất. Xem ra đây là tổ thợ mỏ ngày hôm nay. Khuôn mặt Tô Thiếu Bạch còn trẻ con lắm, nên cậu đứng cách xa bọn họ bốn năm bước chân, đợi tổ trưởng tập hợp người lại.

Sau nửa chung trà nhỏ, một người đàn ông mặt đỏ như gấc mặc đồ đen gọi lớn, "Chuẩn bị bắt đầu làm việc hôm nay thôi mọi người!"

Tô Thiếu Bạch ôm hộp đựng thức ăn gói trong bọc vải đi tới.

"Cậu nhóc này, cậu là người mới à? Tên là gì?" Người đàn ông mặt đỏ gọi cậu lại.

"Tô Thiếu Bạch."

Người đàn ông mặt đỏ suy nghĩ một chút, mấy hôm trước hình như trong danh sách tên có thêm tên một người như thế thật, "Ta là Đỗ Lượng, là tổ trưởng tổ này, nếu có việc gì thì tìm ta." Tính cách thoạt nhìn vô cùng dứt khoát.

Cộng thêm cả Tô Thiếu Bạch thì tổ này có tổng cộng là mười ba người, cậu là người nhỏ tuổi nhất, vóc dáng hiện tại chỉ khoảng 1m50, đứng giữa đám đông này quả thật rất nổi bật, muốn nổi bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Sự khác biệt chiều cao khi đứng trong đám người này khiến Tô Thiếu Bạch có chút đau lòng, nhớ khi xưa cậu là người duy nhất có thể hít thở bầu không khí trong lành khi đứng trong đoàn người*. Có điều, cuối cùng thì lần này cậu cũng được như ý nguyện, ngồi ở hàng cuối trong xe Hạc, thoải mái đánh một giấc.

*ý ẻm là hồi nhỏ ẻm là người cao nhất á

Đến khi Đỗ Lượng gọi cậu dậy, xe Hạc đã sớm đặt chân lên khoảnh sân trên đỉnh núi.

Cũng xếp hàng nhận ngọc bài, búa đá và túi Khôn giống như lần trước, một tốp thợ mỏ trong đó có cả Đỗ Văn đi ra khỏi quặng, Tô Thiếu Bạch cười chào hỏi, "Đỗ đại thúc~"

Đỗ Văn vỗ vai cậu, "Nhóc con, hôm nay phải cẩn thận đó, đừng để ngất ở trong đó nữa."

"Không đâu mà." Tô Thiếu Bạch vội vã khoát tay, đã bị một lần thì sao có thể để lặp lại lần nữa, nếu lần này cậu lại gặp cái bóng kỳ quái nào đó, cậu chắc chắn sẽ né xa vạn dăm luôn, tuyệt đối không muốn đi lên đó chịu chết đâu.

Đỗ Văn lại cố ý chào hỏi Đỗ Lượng, muốn hắn để ý Tô Thiếu Bạch một chút, hai người hình như cũng quen biết khá thân, Đỗ Lượng cười đáp, ánh mắt nhìn về phía Tô Thiếu Bạch lập tức thân thiện hơn. Quả nhiên, có quan hệ là ở đâu cũng được cả, cái người được nhờ để ý kia thầm suy nghĩ một chút.

Sau khi vào hầm mỏ, đi qua ba khúc ngoặt, Tô Thiếu Bạch vẫn cứ tiếp tục đi xuống, đột nhiên bị Đỗ Lượng tóm áo lại, "Nhóc con, cậu đi đâu?"

Tô Thiếu Bạch bất đắc dĩ dừng bước, "Tôi thích chỗ nào ít người, yên tĩnh hơn!"

"Bên này không có nhiều người lắm."

"Thúc, tôi sợ có chuyện, hay là thúc ở đây đi, sau khi tôi tìm được một động mỏ ưng ý rồi sẽ quay lại nói cho thúc biết một tiếng." Vị trí của viêm thạch Xích phẩm hiếm hoi kia khá là kỳ lạ, nếu cậu nói cố ý muốn đi tìm động mỏ đó thì nhất định sẽ có người để ý, nếu là một mình thì sẽ dễ dàng hơn một chút.

Đỗ Lượng suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý.

Đi xuống tìm một cái động mỏ không người, Tô Thiếu Bạch thong thả bước vào đợi một khoảng thời gian nửa chung trà, tinh thạch trong suốt trước mặt quả nhiên chậm rãi biến thành màu trắng trong mắt cậu. Cậu nhanh chóng quét mắt nhìn động mỏ này một lần, toàn bộ là màu trắng.

Lại đi vào động mỏ bên cạnh, bên trong đã có hai người đang đào, có điều vẫn là viêm thạch Bạch phẩm.

Cậu không chút tức giận lùi ra khỏi động mỏ tiếp tục đi xuống dưới, cứ như vậy, vào vào ra ra, đi qua khoảng bảy tám cái động mỏ, chợt thấy bên trong một cái động mỏ hình bầu dục có viêm thạch Xích phẩm đỏ như lửa. Giữa một rừng màu trắng như tuyết, những đốm đỏ kia thật đẹp đến kinh hồn.

Tô Thiếu Bạch ngạc nhiên chạy tới, đứng trước vách đá, xắn ống tay áo lên, lấy búa ra, mãn nguyện chuẩn bị làm một trận lớn. Vị trí viêm thạch Xích phẩm lần này hơi cao, cậu phải đứng mới lấy được, khối đá lần này cũng cỡ khoảng khối viêm thạch lần trước, tay trái cậu nắm chặt, tay phải giơ búa chuẩn bị đập, đột nhiên một bóng đỏ khiến người khác thốn không thể tả xuất hiện, nhắm ngay viêm thạch nhào đến.

Trong giây lát xung quanh đột nhiên có cảm giác như ngưng trệ hẳn đi, hơi nước trong không khí tựa như bị rút cạch trong chớp mắt. Tô Thiếu Bạch đần người đứng đó, đến khi thấy khối viêm thạch tay trái đang nắm chặt bị một cái bóng đỏ nhìn quen quen kia đang nuốt viêm thạch y như nuốt sạch chocolate vậy, cậu mới hoàn hồn lại, đây, đây chẳng phải là cái đốm Thần hỏa bị mình nuốt trọn lần trước sao? Mấy hôm nay thử gọi nhiều lần mà chẳng thấy nó đâu, giờ sao thấy viêm thạch lại xuất hiện thế này? Mà hình dáng nó hiện tại còn nhỏ hơn trước mấy lần, chỉ nhỏ như quả mận thôi, mà độ nóng cũng không quá mức khiến cậu cảm thấy bỏng tay. Mấy cái biến đổi này chắc không phải vì bị mình nuốt trọn đó chứ? Đối với cái thứ đầu sỏ khiến mình suýt bỏ mạng phải nằm liệt giường mấy ngày này, Tô Thiếu Bạch lại không cảm thấy ghét bỏ cho lắm, dù sao cũng là do lúc đó bị điên nên mới đi nuốt nó, bây giờ nếu nó ở trong người mình, chỉ cần nó an nhàn thế này, vậy thì cậu hẳn cũng nên cố gắng hài hòa cùng người ta sống chung rồi.

Nuốt xong một cái, nó lập tức nhào tới viêm thạch bên cạnh, muốn ăn tiếp.

"Nè, không được ăn!" Đây là tiền thuê nhà của lão tử đó! Vừa nãy còn muốn làm thỏa thuận đôi bên chung sống hòa thuận cùng với người ta, vậy mà giờ lại hoảng hốt gọi cái đốm lửa kia lại. Đốm lửa kia đang muốn ăn đá trên vách đột nhiên dừng lại một giây, rồi rõ ràng là sau đó tăng nhanh tốc độ ăn đá!

Đệch! Cái thứ trông như là nghe không hiểu ý mình, mày mà không hiểu sao lại còn làm bộ làm tịch không hiểu hả!

Tô Thiếu Bạch giơ tay tóm lấy nó, tự mình bắt nó chui trở vào trong thân thể mình, đợi đến khi cậu lại cầm búa lên, nó lại từ trong tay cậu nhào ra, nhào tới viêm thạch trên vách ăn lấy ăn để. Bạn trẻ thợ mỏ mới vào nghề không có cách nào ép người ta trở về cả.

"Nè, bằng không...mi ăn cái màu trắng đi." Cái tên phá gia chi tử này, ăn thì thôi đi, còn đặc biệt muốn ăn đồ đắt tiền nữa.

Đốm lửa lại dừng một chút, đường vân đối xứng chính giữa thậm chí còn quay sang Tô Thiếu Bạch run rẩy, sau đó lại tiếp tục ăn "chocolate". Tuy Thần hỏa cũng không có khuôn mặt cũng không biểu lộ cái gì, nhưng Tô Thiếu Bạch lại cảm thấy vừa rồi nó mới khinh bỉ mình. Nói vậy, nó thật sự là Thần hỏa Xích phẩm? Cũng chỉ ăn khoáng thạch đồng cấp?

Không đúng, không phải hay nói Thần hỏa giống như thục nữ sao, thụ động e dè, sẽ không chủ động nuốt viêm thạch cũng không thể hấp thu linh lực trong đó sao? Đằng này sao lại chủ động tích cực như thế, y như tomboy vậy? Bị đột biến gien hả?

Cho dù Tô Thiếu Bạch có cố gắng ngăn cản cỡ nào, cái đốm lửa này hễ có cơ hội là sẽ lại nhào tới ăn viêm thạch Xích phẩm, trừ phi cậu rời khỏi động mỏ, nhưng mà nếu rời khỏi động mỏ rồi thì cậu cũng không thể nào đào được. Cậu cũng tính thử rồi, với tốc độ đào quặng của mình, đợi đến khi Thần hỏa ăn hết viêm thạch cậu cũng chưa đụng được một cái!

Thần hỏa nhào lên đám viêm thạch Xích phẩm ăn lấy ăn để. Tô Thiếu Bạch không thể làm gì khác ngoài việc phải ngồi bên cạnh chọn một viên viêm thạch Bạch phẩm, bắt đầu gõ, lại không công rồi, hôm nay lại tốn công vô ích rồi. Bên ngoài tuy chẳng tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cậu đã đau lòng muốn khóc rồi, cậu còn tự cho là đã tìm được phần mềm hack trong cuộc đời đào quặng của mình, con bà mi, đây chẳng phải chính là phần mềm hack bị virus rồi sao! Mấy người có hiểu cái cảnh tìm được một kho vàng dưới giường nhà mình, nhưng mà vì phòng nhỏ quá, không có chỗ để đào, chỉ có thể dỡ bỏ nhà hoặc ngồi đực ra đó mà vừa nhìn vừa than thở không hả? Cái này là vì thiếu sót khi thiết kế đó biết không hả?

Cả một buổi sáng, tâm tình bực bội của Tô Thiếu Bạch cảm giác được ác ý sâu sắc của cả thế giới này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi