TU TIÊN TẠI ĐẤU LA



Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, Tư Hải cuối cùng cũng đã hấp thu xong cái hồn hoàn ngàn năm, về phần hai người Vũ Nham cùng Kỷ Thanh thì thay phiên nhau hộ pháp cho hắn, người còn lại thì ngồi xuống khôi phục hồn lực.
Cảm nhận hồn lực đang vận chuyển trong cơ thể, Tư Hải liền cười lớn, bộ dáng thật giống như một tên thiếu gia nhà giàu: “Ha ha, ta đạt cấp 31 rồi!”
“Ồ, hấp thu xong rồi sao? Thu được cái hồn kỹ gì, lợi hại không?” Vũ Nham ngồi bên một cái gốc cây gần đó, mở miệng hỏi.
“Ha ha, còn phải hỏi, hồn kỹ của bản thiếu gia tất nhiên là lợi hại rồi.

Nó gọi là Ảnh Lang Phân Thân, khi thi triển thì ta có thể tạo ra thêm hai cái phân thân đem ra chiến đấu.” Tư Hải đắc ý trả lời.
“À, thì ra là giống cái kỹ năng phân thân mà con Quỷ Báo này dùng lúc nãy.” Kỷ Thanh từ một bên cũng mở miệng đánh giá.
Tiếp đó, ba người lại tiếp tục nói về cái hồn kỹ mà Tư Hải mới đạt được.
Trên một ngọn cây cách đó mấy trượng, Mục lúc này đang ngồi trên đó, lẳng lặng xem ba người này.

Hắn trong lòng thầm nghĩ: “Thật đúng là ngu ngốc, tác dụng của hồn kỹ của bản thân lại đem nói cho người khác biết, nếu như hai tên kia có ý đồ bất chính thì có lẽ cái tên Tư Hải này có lẽ là chết không ít lần rồi.”
“Cũng nên trở về rồi.”
Đúng lúc Mục đang định trở về thì đột nhiên…
“Mau nhìn, phía trên cái xác có vật gì phát sáng kìa!” Vũ Nham đột nhiên chỉ tay vào cái xác của đầu Quỷ Báo nọ rồi nói.
“Hả, bổn thiếu gia có thấy vật…”
Lời còn chưa kịp nói hết, Tư Hải liền trở nên ngây người.

Nhưng mà rất nhanh, hắn liền lập tức khôi phục trở lại, từ trong người lại lấy ra một cái chuôi đao, rạch một đường trên thi thể của đầu Quỷ Báo, lấy ra một cái xương chân màu tím.
Ngay lúc đó, hai người Vũ Nham và Kỷ Thanh đồng thời hô lên: “Hồn cốt!”
Lời vừa dứt, Vũ Nham ngay lập tức nói: “Tư Hải, cái hồn cốt này là của ta, nếu ngươi không muốn chết thì mau giao nó ra đây.”
Bên cạnh, Kỷ Thanh lộ ra vẻ mặt tham lam, liền phản bác: “Vũ Nham, ngươi nói nhảm cái gì, khối hồn cốt đó là của ta.”
Nhìn thấy bộ dáng của hai người kia như vậy, Tư Hải liền cảm thấy không ổn, cho nên hắn liền nhanh chóng triệu hoán vũ hồn, thi triển hồn kỹ nhằm ôm khối hồn cốt chạy trốn.
“Ảnh Lang, phụ thể!”
“Đệ Nhị Hồn Kỹ – Bạo Tốc!”
Xẹt…!!!
Bởi vì là trăm năm hồn hoàn, cho nên đệ nhị hồn kỹ của Tư Hải mặc dù có hơi tốn nhiều hồn lực để thi triển nhưng xem ra hiệu quả mang lại rất lớn, chỉ trong nháy mắt, hắn đã bỏ xa hai người còn đang đấu võ mồm kia.
Bởi vì Tư Hải chạy đi với tốc độ rất nhanh cho nên khi hắn chạy được một đoạn thì hai người Vũ Nham cùng Kỷ Thanh mới kịp triệu hóa ra vũ hồn mà đuổi theo.
“Bàn Long Côn!”
“Thạch Cự Viên, phụ thể!”

“Đệ Nhị Hồn Kỹ – Thạch Viên Hống!”
Ngay lập tức, một tiếng hống chói tai vang lên, đem cả một khu vực xung quanh chấn động liên hồi.

Cũng bởi vì cái tiếng hống này rất lớn cho nên liền làm cho Tư Hải đang chạy phía trước chấn động hai tai, ngay lập tức liền bị mất thăng bằng, ngã xuống đất.
“Đệ Nhất Hồn Kỹ – Bạo Kích!”
“Đệ Nhị Hồn Kỹ – Trọng Côn!”
“Đệ Tam Hồn Kỹ – Bàn Long Bổ Núi!”
— QUẢNG CÁO —
Nắm lấy cơ hội này, Vũ Nham cũng không có tiếc tiêu hao hồn lực, lập tức liền thi triển tất cả hồn kỹ của bản thân, trường côn trong tay cũng vì thế mà dài ra cùng với nặng hơn rất nhiều.
“Tư Hải, nhận lấy cái chết đi, hồn cốt là của ta.”
Mắt thấy bản thân sắp bị đánh chết, Tư Hải cũng không dọ dự mà liền thi triển hồn kỹ thứ ba vừa thu được của bản thân.
“Đệ Tam Hồn Kỹ – Ảnh Lang Phân Thân!”
Ngay lập tức, cái hồn hoàn màu tím dưới chân của Tư Hải liền sáng lên, phía trước hắn lập tức xuất hiện hai người giống hệt như hắn.
Rầm…!!!
Công kích của Vũ Nham lúc này đã đánh xuống, có điều không có đánh trúng Tư Hải mà lại bị hai cái phân thân của hắn chặn lại.

Bởi vì Tư Hải chỉ thi triển có một cái hồn kỹ mà trong khi đó Vũ Nham lại sử dụng cùng lúc ba cái, cho nên một kích này, Vũ Nham liền đem hai cái phân thân kia đánh tan, một côn liền đánh vào trên mặt đất, bụi bay mù mịt.
Mặc dù nhìn có vẻ là Tư Hải thất thế nhưng thực chất là trong khoảng thời gian vừa rồi, hắn đã nhân lúc bụi che đi tầm nhìn liền bỏ chạy đi một đoạn dài.
Đột nhiên, tiếng của Kỷ Thanh vang lên…
“Đệ Nhất Hồn Kỹ – Đại Địa Bạo Chấn!”
“Đệ Tam Hồn Kỹ – Cự Viên Khiếu Thiên Kích!”
Ngay tức khắc, từ trên trời, Kỷ Thanh lúc này đang ở trên không trung, hai cánh tay to lớn được bao bởi cự thạch nắm lại với nhau, giơ cao ở trên đầu, nhìn bộ dáng là chuẩn bị lao xuống đánh lên người của Tư Hải.
“Ha ha, Tư Hải, xem ngươi còn chạy đi đâu?”
Tư Hải sau khi nghe tiếng của Kỷ Thanh thì sắc mặt liền trở nên hoảng sợ, liền quay đầu lại, chỉ thấy Kỷ Thanh cách hắn chỉ còn đúng một trượng.

Bởi vì khoảng cách quá ngắn, cho nên Tư Hải cũng không có thời gian thi triển hồn kỹ thứ ba của bản thân để tránh né, vì vậy mà liền lãnh đủ.
Rầm…!!!
Tại Đấu La Đại Lục, thông thường, thú vũ hồn khi được triệu hóa ra thì sẽ cường hóa thân thể cho hồn sư, chính vì thế mà nó thường mạnh hơn khí vũ hồn.

Cũng bởi vậy mà mặc dù Kỷ Thanh chỉ có thi triển hai cái hồn kỹ nhưng uy lực của một kích kia cũng mạnh hơn rất nhiều so mới Vũ Nham lúc nãy.

Mặc khác cũng bởi vì Kỷ Thanh là một tên hồn sư lão luyện, thường xuyên đánh nhau với hồn thú, còn Tư Hải là một tên công tử bột, rất ít khi đánh nhau, cho nên khi ăn trọn một kích vừa rồi, Tư Hải đã không còn cử động được, phần ngực đã bị đánh cho nát bấy, máu chảy ra không ngừng, bộ dáng chính là đang chờ chết.
Ăn một kích như vậy, Tư Hải đau không chịu nổi, nhưng mà vì khát vọng sống, hắn liền đem cha của mình ra đe dọa: “Không… Các ngươi không… thể giết ta, cha của ta là… Tư Đồ, là thành chủ của…”
Rầm…!!!
Còn chưa đợi Tư Hải nói xong, Kỷ Thanh liền bồi hắn thêm một quyền, giúp Tư Hải ra đi ngay lập tức.
“Sắp chết tới nơi mà còn già mồm.”
Sau khi xác nhận là Tư Hải đã chết, Kỷ Thanh mới từ trong người của hắn lấy ra khối hồn cốt, đôi mắt liền sáng lên, lộ rõ vẻ tham lam.
Trong lúc Kỷ Thanh đang thèm thuồng nhìn khối hồn cốt thì Vũ Nham cũng đã chạy tới, hắn quát: “Kỷ Thanh, mau đưa khối hồn cốt đó cho ta, nếu không thì đừng trách ta không niệm tình cũ.”
“Niệm tình cũ? Cái thứ đó có bằng khối hồn cốt này không, muốn có thì lao vào mà cướp.” Kỷ Thanh trào phúng nói, bản thân liền vận dụng hồn lực, đứng thành thế tấn công, tùy thời là có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy Kỷ Thanh như vậy, Vũ Nham cũng lập tức chuẩn bị tấn công.
“Đệ Tam Hồn Kỹ – Cự Viên Khiếu Thiên Kích!”
Đột nhiên, Kỷ Thanh gầm lên, lập tức thi triển hồn kỹ lao lên tấn công.
“Đệ Tam Hồn Kỹ – Bàn Long Bổ Núi!” — QUẢNG CÁO —
Phía bên kia, Vũ Nham cũng không có yếu thế, cũng lập tức thi triển hồn kỹ tấn công.

Thế nhưng, khi hắn vừa mới nhảy lên công kích thì một vật màu vàng với tốc độ cực nhanh lao đến hắn, ngay lập tức, toàn thân của Vũ Nham đột nhiên cứng ngắt, không thể chuyển động được.
Vật màu vàng kia lao đến Vũ Nham thì chỉ có một mình hắn biết, còn Kỷ Thanh thì hoàn toàn không nhìn thấy, chính vì thế mà hắn vẫn lao đến tung ra một đòn cực mạnh vào trên ngực của Vũ Nham.
Rầm…!!!
Bởi vì bản thân không thể cử động được, cho nên Vũ Nham liền lãnh đủ một kích này, chỉ thấy hắn nằm lăn trên đất, phần ngực cũng giống như Tư Hải lúc nãy, đều nát bấy, máu thì không ngừng tuôn ra, mặc dù thế nhưng Vũ Nham cũng không có giãy dụa mà chỉ kêu la không ngừng.
“Aaa…Aaa…Aaa…”
“Kỷ Thanh, ngươi đã làm gì, tại sao ta không thể cử động được?”
“Ngươi nói nhảm cái gì? Chịu chết đi.”
Kỷ Thanh cũng không có để ý với lời của Vũ Nham, hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng lời của người sắp chết thì căn bản không có gì đáng để nghe, cho nên liền bồi thêm một quyền tiễn Vũ Nham lên đường.
Bên trên một cái cây gần đó, Mục thầm nghĩ: “Vốn nghĩ khi lên Trúc Cơ Kỳ rồi thì mấy cái Định Thần Phù này không còn tác dụng.

Không nghĩ ra được là hôm nay lại dùng đến.”
Sau khi giải quyết xong Vũ Nham, vì để tránh đêm dài lắm mộng, Kỷ Thanh liền vội vàng rời đi.

Có điều, mọi hành vi của hắn đều đã lọt vào trong mắt của Mục.

Kỷ Thanh sau khi chạy được một đoạn dài thì liền thấy được bìa rừng, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, hai chân lập tức tăng tốc, có điều khi gần tới bìa rừng thì…
Phựt…!!!
Bịch…!!!
Một cái đầu rơi xuống đất…
“Không… thể…”
Rầm…!!!
Tiếp theo, cái thân thể không có đầu của Kỷ Thanh cũng ngã xuống một bên ngay cạnh cái đầu, máu từ phần cổ tuôn ra, làm ướt cả một vùng cỏ xung quanh đó.
Tại nơi mà Kỷ Thanh vừa chết, phía trên đó nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy một sợi dây mảnh, trong suốt, bên trên còn có máu đang nhỏ xuống, chính vật này đã lấy mạng của Kỷ Thanh.
Không sai, đó chính Ti Tuyến – một kiện đỉnh cấp pháp khí của Mục.
Lúc này, Mục đột nhiên xuất hiện, thân ảnh hắn như quỷ mị, rất nhanh liền đã đến bên cạnh thi thể của Kỷ Thanh, hắn ngồi xuống, hai tay qua một lúc lục lọi liền đã tìm được khối hồn cốt nọ.
“Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Thật đáng tiếc.

Vật này… ta giữ vậy!”
Lời vừa dứt, Mục liền phất tay một cái, một đàn Huyết Trùng liền xuất hiện, nhanh chóng đem cái thi thể của Kỷ Thanh hút không còn một chút máu nào.
Nhìn lấy cái thi thể khô queo nằm dưới đất, Mục lại phất tay một cái, một quả cầu lửa liền bay ra, liền đem cái thi thể đốt đến không còn tro bụi.
“Đầu Quỷ Báo kia cũng không tồi, cũng may là không bị tàn phá quá nhiều, có thể ăn được.”
Nói rồi, Mục liền biến mất trong đêm tối.
***
Bên trong động phủ, Mục lúc này chính là đang ngồi nghiên cứu khối hồn cốt vừa đạt được.

Chỉ thấy hắn cầm khối hồn cốt trên tay, lúc thì xoay hướng này, khi lại xoay hướng kia, ngắm nghía đủ kiểu.
— QUẢNG CÁO —
“Nhìn tới nhìn lui cũng không có chỗ gì khác thường.

Thử truyền linh lực vào xem sao vậy.”
Nói là làm, lời vừa dứt, Mục ngay lập tức đem linh lực truyền vào bên trong khối hồn cốt.

Thời gian nửa nén hương liền trôi qua, Mục lúc này liền dừng việc truyền linh lực vào, khẽ nhíu mày lại, trầm ngâm một hồi.
“Nếu như ta luyện hóa khối hồn cốt thì sẽ đạt được một cái kỹ năng gọi là Bạo Tốc, một khi kích hoạt thì tốc độ sẽ tăng lên gấp đôi, duy trì trong nửa canh giờ.”
“Cũng được, xem như có thêm một thủ đoạn bảo vệ tính mạng vậy.”
Với cái ý nghĩ này trong đầu, Mục liền nhanh chóng đem khối hồn cốt luyện hóa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua hơn hai canh giờ, Mục lúc này cũng đã tỉnh, có điều khuôn mặt thì không mấy vui vẻ gì.

“Không nghĩ tới là khối hồn cốt này lại xung đột với công pháp của ta.

Xem ra là chuyến này công cốc rồi.

Đúng là bỏ thì vương mà thương thì tội… Haizz…”
Thế nhưng, ngay khi Mục chuẩn bị đem khối hồn cốt cất vào trong túi trữ vật thì một ý nghĩ liền lóe lên trên đầu.
“Ta không luyện hóa được thì cũng không có nghĩa là thứ khác không được.

Nếu như ta đem khối hồn cốt này dung nhập vào trong Thanh Lôi Kiếm thì không biết chừng Thanh Lôi Kiếm sẽ có cái kỹ năng Bạo Tốc này.”
Lời vừa dứt, bóng người của Mục liền biến mất.
***
Tại bên trong gian phòng đặt trận pháp khống chế địa hỏa.
Mục lúc này đang đứng trên đống dung nham đỏ rực, hai tay bấm pháp quyết, ngay lập tức, một ngọn lửa nóng rực liền xuất hiện bên trong trận pháp.
Qua một lát, khi ngọn lửa đã ổn định lại, Mục liền lấy khối hồn cốt từ trong túi trữ vật ra, sau đó ném vào bên trong ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
Thời gian cũng không có trôi qua quá lâu, mặc dù chưa được nửa canh giờ nhưng khối hồn cốt lúc này đã không còn tồn tại nữa mà chỉ còn lại một thứ chất lỏng màu tím nhàn nhạt, đang lơ lửng bên trong trận pháp.
Ngay khi khối hồn cốt hoàn toàn hóa thành chất lỏng, Mục lại đưa tay thò vào túi trữ vật, lấy ra Thanh Lôi Kiếm, một lần nữa ném vào bên trong.
Nương theo sự điều khiển của Mục, ngọn lửa trong trận pháp liền hướng về phía dưới Thanh Lôi Kiếm mà đốt, có điều thì nó đã trở nên yếu hơn so với ban đầu.

Mục làm như vậy tự nhiên là có lý do cả, hắn tự nhiên không muốn kiện pháp khí phi hành duy nhất của bản thân bị nung chảy.
Tiếp đó, Mục hai tay lại đánh ra thêm mấy cái pháp quyết nữa, lần này là hắn đánh về phía cái chất lỏng màu tím kia.

Cùng lúc đó, bên trong trận pháp, chất lỏng kia liền hướng về phía Thanh Lôi Kiếm mà bay tới, cũng không mất quá lâu liền đã dung nhập hoàn toàn vào bên trong.
Thanh Lôi Kiếm vốn ban đầu có hai màu tím cùng lục, nhưng màu sau khi dung nhập thứ chất lỏng kia thì toàn thân của nó liền trở thành màu tím, màu lục chẳng còn thấy đâu nữa.
Bởi vì đối với việc này không có kinh nghiệm, cho nên Mục cũng không có vội vàng đem Thanh Lôi Kiếm ra, mà vẫn để nó trong trận pháp thêm hai canh giờ nữa.
Cuối cùng, qua hai canh giờ, Thanh Lôi Kiếm cũng được lấy ra, Mục sau đó liền vội vàng đem nó ra bên ngoài động phủ để thử nghiệm.
***
Bên ngoài động phủ, mặt trời lúc này đã lên cao.
Mục lúc này chính là đang đứng trên Thanh Lôi Kiếm bay vòng vòng ở trên trời.

Bỗng nhiên, hắn hô một tiếng: “Bạo tốc!”
Lời vừa dứt, vốn ban đầu Mục bay với tốc độ bình thường liền ngay lập tức tăng tốc gấp hai lần, trong nháy mắt đã biến mất khỏi chân trời.
Thời gian trôi qua rất lâu, lúc này trời đã chập tối, Mục cuối cùng đã bay về phía động phủ, trên mặt còn mang theo nét cười, nói: “Xem ra, lấy linh lực của ta hiện tại thì có thể duy trì cái kỹ năng này tận bốn canh giờ, như vậy thì ta lại có thêm thủ đoạn bảo mệnh rồi.”
Nói xong, Mục liền hướng về phía cửa động phủ mà bay vào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi