TÚNG TÚNG

Trước khi Lục Do vào công ty đã nghe tên Phỉ Tuyết Tùng.

Lúc hắn biết tới Phỉ Tuyết Tùng còn chưa debut, chỉ là một thực tập sinh nhỏ trong công ty. Mà Phỉ Tuyết Tùng đã bắt đầu thực tập ở công ty từ hồi đại học, đã trở thành một người đại diện có nền tảng vững chắc, phần lớn là vì đôi mắt giỏi nhìn người của cậu.

Anh lớn chị cả (trong ngành) đều được cậu chọn ở ngoài đường. Sau đó một đường bồi dưỡng, Phỉ Tuyết Tùng đồng hành vượt chông gai, hộ giá hộ tống, trong lòng những thực tập sinh này đều rất hâm mộ, mong chờ có một ngày vận may như vậy cũng có thể rơi xuống người mình.

Lục Do còn nhớ rõ hôm mới gặp nhau, trong cuộc họp thường niên của công ty, hắn nâng một ly Champagne lên muốn nói vài lời với người đại diện kim bài này. Nhưng hắn không phải người duy nhất có ý muốn này, thực tập sinh ba năm đều qua đó, muốn nói gì đó với cậu. Phỉ Tuyết Tùng đứng bên rèm cửa rủ xuống đất, chỉ nhìn thoáng qua đã thấy hết tất cả bọn họ.

Trái tim Lục Do rơi độp xuống… Thậm chí cậu còn không nhìn kỹ.

Phỉ Tuyết Tùng vươn tay, đó là một tư thế từ chối điển hình, lòng bàn tay hướng ra ngoài, không nói câu nào kéo dài khoảng cách với nhóm thực tập sinh đang sốt ruột.

“Không cần mời rượu,” cậu không hề giơ tay cầm ly rượu, “Tôi biết rồi.”

Lập tức trong lòng Lục Do bùng lên ngọn lửa. Hắn cơ bản không hề được người này để mắt đến, đến cả lời giới thiệu cũng chưa kịp thốt ra miệng, Phỉ Tuyết Tùng đã sải chân đi về phía khác, một nữ ngôi sao vội chạy lại chỗ cậu, Phỉ Tuyết Tùng đặt tay lên lưng người kia khẽ vỗ.

Thời điểm đó nữ ngôi sao kia đang vướng phải scandal. Có một tay săn ảnh đòi giá cao để công ty mua lại mớ ảnh riêng tư mà gã chụp. Sau đó, Phỉ Tuyết Tùng dứt khoát thuyết phục công ty, để nữ ngôi sao kia chủ động thổ lộ tình cảm với người hâm mộ.

Đó là chuyện hiếm có lúc bấy giờ, thậm chí còn bị nhiều người gọi là thần tượng không đủ tư cách. Nhưng hành động đó dần cho thấy sự khôn ngoan về sau, nữ ngôi sao kia không rơi vào thế bị động vì bị tay săn ảnh chụp lén, mà ngược lại cô còn rửa sạch lịch sử đen tối được bao nuôi, từ từ bộc lộ rõ tính quả cảm, vậy mà cũng dần xoay người, nổi tiếng hơn một bậc.

Lục Do tận mắt chứng kiến cuộc khủng hoảng đó, cũng hiểu rõ năng lực của Phỉ Tuyết Tùng.

Nhưng lúc đó cũng không được chú ý đến.

Bây giờ, hắn đã từng bước đi lên đỉnh Kim Tự Tháp, nhưng vẫn không hề được chú ý đến.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, mãi một lúc sau vẫn không lướt điện thoại.

Người đại diện mới của hắn đứng ngay sau lưng hắn, hoàn toàn không thể tin nổi, giọng the thé nói: “Phỉ Tuyết Tùng điên à?… Chuyện gì đây? Không xào được nên ăn nói khùng điên với mọi người sao?”

Lục Do không lên tiếng. Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa vào ghế.

Lần livestream này khơi lên sóng gió dữ dội hơn tưởng tượng. Không ít netizen ôm hy vọng lao đến rồi lại tràn ngập thất vọng quay về, điên cuồng thảo luận trong hotsearch xem rốt cuộc người đại diện này nối sai mạch não nào. Cũng có giáo viên cấp ba cảm thấy ngạc nhiên với tốc độ làm bài của Phỉ Tuyết Tùng, nói luôn là nếu người này tham gia thi đại học, lọt vào top5 không phải thành vấn đề.

Dù ở lĩnh vực nào, học sinh giỏi vẫn luôn được người ta ngưỡng mộ, Phỉ Tuyết Tùng thực sự nổi tiếng vì chuyện này. Một  số thí sinh kém môn toán đã coi hình ảnh tóc trắng của cậu như thần thi cử, điên cuồng share để cầu may.

7777 hiếm lạ nhìn lại, [Lần trước cậu còn lạy Cố tiên sinh.]

Thế mà cũng có một ngày bản thân được người ta coi là thần thi cử để lạy.

Đỗ Vân Đình nhíu mày, đánh giá tấm ảnh kia, lập tức thuận tay mở ra hai app, trả lời qua loa với hệ thống: [Ừa…]

7777 cảm giác mình như cô vợ đáng thương đang nói chuyện với gã đàn ông phụ lòng, một tiếng ừa này vô cùng không để tâm, [Cậu làm gì thế?]

[Tấm này chụp xấu vãi,] Đỗ Túng Túng cau mày, [Tôi chỉnh tí.]

7777: […]

Đỗ Vân Đình khéo léo điều chỉnh độ sáng, lại thêm một lớp filter, lúc đó mới hài lòng up lên. Cậu ngồi trong phòng làm việc của mình, đặt tài liệu trong tay xuống bàn.

Lục Do không còn dưới trướng cậu, công việc của Đỗ Vân Đình cũng lập tức giảm đi không ít. Cậu ung dung cất bước đi ra ngoài, chuẩn bị dùng bữa, điện thoại nhét trong túi quần đột nhiên rung lên.

Là tin nhắn của một nữ nghệ sĩ dưới tay cậu gửi đến, khá bối rối.

[Anh Phỉ, bây giờ em đang ở đại lộ số 3, cái club đó… Đoàn tổng cũng ở đây.]

Bốn chữ cuối cùng khiến Đỗ Vân Đình sững sờ, cái tên Đoàn tổng này, cậu từng thấy trong ký ức của nguyên chủ rồi, đây là một lão già không đứng đắn, ham chơi những trò vớ vẩn, đặc biệt còn thích giày vò người ta đến chết. Bước chân cậu vội chuyển hướng, không đi về phía phòng ăn mà ngược lại quay ra đường, vươn tay ra: “Taxi!”

Ánh đèn trong club mờ mờ ảo ảo, những bàn tiệc đầy người cười nói, nữ nghệ sĩ ngồi bên cạnh mà tay phát run.

Có một bàn tay đang đặt trên đùi cô, dọc theo đôi tất lụa mỏng cô mặc thăm dò lên trên, nhắm thẳng vào trong váy cô. Thậm chí còn không có khăn trải bàn che đậy, hành vi kia cứ diễn ra công khai như vậy.

Chỉ thấy đạo diễn và biên kịch đều không lên tiếng, lại còn mang vẻ mặt tươi cười khuyên cô: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Rót cho Đoàn tổng một ly đi!”

Nữ nghệ sĩ cầm ly rượu đế cao trong tay mà không ổn định nổi, nhỏ giọng nói: “Đoàn tổng, tôi mời ngài… A!”

Đoàn tổng không chỉ không nhận lấy, mà còn dùng tay vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô, nhìn vào cô. Ly rượu không được cầm lấy, champagne bên trong đổ lên người cả hai.

Đạo diễn trách mắng: “Tay rung lắc kiểu gì vậy, còn không mau lau cho Đoàn tổng đi!”

Người đàn ông trung niên liên tục nói: “Không cần, không cần!”

Ánh mắt gã quét qua cô diễn viên nhỏ đang run rẩy ngồi bên cạnh, lại cười cười nói, “Có gì đâu. Cái gì nhỉ, Tiểu Vân đúng không? Em theo tôi đi lên, tôi cho người đi tìm hai bộ quần áo sạch…”

Nữ nghệ sĩ lập tức khó thở.

Đi lên…

Thậm chí đến cả một câu đầy đủ cô cũng không thốt ra được, chỉ có thể liên tục lắc đầu. Đoàn tổng không vui, chậm rãi xụ mặt xuống, bàn tay đặt lên mặt bàn.

“Sao, cho cô quần áo mới mà cô còn chê à?”

“Đúng đấy,” đạo diễn cũng khuyên cô, “Tiểu Vân, đừng phụ tấm lòng thành của Đoàn tổng. Đi mau!”

Ánh mắt nữ nghệ sĩ bỗng như cầu xin, cô từ từ nhìn lần lượt khuôn mặt của từng người trên bàn. Nam chính, nam phụ, đạo diễn, biên kịch… Có rất nhiều người ngồi trên bàn này, nhưng lại không một ai đứng ra giúp đỡ cô, ngược lại tất cả đều như không thể chờ đợi muốn đẩy cô lên.

Cô nhớ lại lời đạo diễn lúc trước, “Có nhà đầu tư, đến lúc đó nhớ thể hiện tốt một chút…”

Nhưng không ai nói với cô, nhà đầu tư lại là người này.

Hai tay cô vô thức nắm chặt khăn trải bàn, còn chưa lắc đầu thì người đàn ông kia đã bắt đầu làm căng, khẽ nheo mắt lại, “Cho mặt mũi mà không cần?”

“…”

Nữ nghệ sĩ vô thức trả lời: “Không, không phải…”

Đoàn tổng xụ mặt, tay lại thăm dò lên trên.

“Vậy sao lại không nghe lời?”

Cửa phòng bỗng bị ai đó kéo ra, bên ngoài có người tươi cười bước vào, trước tiên chào hỏi: “Đoàn tổng, đây là đứa trẻ dưới tay tôi, mới vừa ra ngoài… Làm ngài không vui? Tôi mời ngài uống hai ly trước, chịu phạt với ngài!”

Đoàn tổng ngồi thẳng người, ánh mắt còn hơi hờ hững, nhưng khi nhìn thấy người kia thì lại giật mình, “Phỉ Tuyết Tùng? Thế mà chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của cậu nhỉ.”

Có người trên bàn cười nói: “Anh Phỉ mới cắt tóc.”

Đâu chỉ là cắt tóc, quả thực là thoát thai hoán cốt mà. Thường ngày Phỉ Tuyết Tùng đều ăn mặc rất giản dị, xưa nay khiêm tốn vô cùng, trang phục cũng toát lên phong cách tinh anh sang trọng, luôn luôn là áo sơ mi và quần tây chỉnh tề. Nào giống người vừa bước vào lúc này, từ đầu đến chân đều lộ ra hơi thở phô trương, nhưng cũng không phải là kiểu phô trương công khai kia, mà ẩn ở nơi sâu thẳm, thẩm thấu trong xương, không hề tương xứng với ánh mắt trong veo của cậu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đây đúng là thứ nên xuất hiện trên người cậu.

Nữ nghệ sĩ như có được xương sống, đứng bật dậy gọi một tiếng anh Phỉ.

Đỗ Vân Đình nhìn cô một cái, đôi mắt người kia hơi đỏ, hiển nhiên vừa rồi đã chịu khổ.

Cậu bất động thanh sắc, vẫn mặt mày hớn hở chào hỏi với lão già kia, “Đoàn tổng, lâu lắm rồi không gặp.”

Con mắt Đoàn tổng càng ngày càng nheo lại, cười đến mức lộ ra nếp nhăn nơi khóe mắt, “Vừa rồi cậu cũng chơi trội nhỉ. Lục Do đi rồi à?”

Đỗ Vân Đình cười nói: “Chơi trội gì đâu, chẳng qua chỉ là chọc cười mọi người thôi.”

Cậu không trả lời về Lục Do, mấy người trên bàn nhìn nhau, ai cũng ngầm hiểu. Có người chào mời, “Anh Phỉ, qua ngồi bên này đi.”

Đoàn tổng chợt vươn tay ra, cản cậu lại.

“Sao lại ngồi vào bàn ngay thế?” Gã nói rồi nâng ly lên, “Tới muộn thế này, gì thì gì cũng phải phạt ba ly! Nào nào nào…”

Tay gã giơ lên chuẩn bị rót rượu cho Đỗ Vân Đình. Nhưng lúc chạm phải ly rượu, bàn tay kia lại chuyển hướng thăm dò tay Đỗ Vân Đình.

Đỗ Vân Đình: [7777, đổi tấm thẻ.]

7777 hỏi: [Đổi cái gì?]

Đỗ Túng Túng nghĩ ngợi, [Có loại khiến người ta cảm giác không bình thường khi sờ vào không?]

Thế là 7777 đổi một tấm thẻ đặc biệt kiểm soát lông tơ. Tay Đoàn tổng nắm chặt tay Đỗ Vân Đình, bị cảm giác lông đầy tay dọa sợ giật bắn, lập tức thả ra ngạc nhiên cúi đầu nhìn. Cái tay này thon dài sạch sẽ, cổ tay rất nhỏ, trắng nõn sạch sẽ, không có gì không đúng, không hiểu sao trong lòng Đoàn tổng chợt run rẩy, chỉ ngồi xuống rồi nói: “Uống đi.”

Đỗ Vân Đình nói: “Tất nhiên rồi.”

Cậu lại tìm hệ thống đổi tấm thẻ ngàn chén không say, ung dung bình tĩnh rót từng ly một, sau khi uống xong ba ly thì thoải mái dốc đáy ly lên. Mọi người trên bàn khen giỏi, Đỗ Vân Đình liền vỗ vỗ nữ nghệ sĩ, cười nói: “Tiểu Vân qua bên kia ngồi đi, để anh mời Đoàn tổng uống thêm hai ly.”

Nữ nghệ sĩ dịch sang chỗ xa, trái tim vẫn treo lơ lửng. Cô đã nhận ra, Đoàn tổng đã nảy sinh hứng thú với Phỉ Tuyết Tùng rồi. Cô không muốn nhảy vào hố lửa này, nhưng sao có thể đẩy người đại diện của mình vào?

Trái tim nữ nghệ sĩ đập thình thịch, không biết rốt cuộc người đại diện định thoát thân kiểu gì, chỉ có thể ngồi bên cạnh lo lắng suông. Đỗ Vân Đình lại không hề nóng vội, vẫn rót rượu cho Đoàn tổng, ngạc nhiên là kính rượu sáu vòng mà không hề có chút men say nào. Đoàn tổng không tin có trá, vừa nói chuyện vừa vươn tay ra sờ, sờ mấy lần mà cảm giác vẫn toàn là lông xù, không giống nắm tay người mà giống nắm Tarzan hơn.

Gã vừa sợ vừa nghi ngờ, sao nhìn mãi không ra manh mối gì nhỉ, có thể thể nghi ngờ bản thân uống quá chén.

Nhưng cảm xúc này thực sự khiến nỗi hào hứng ban đầu của gã giảm xuống vèo vèo, chỉ có thể nâng ly uống thêm mấy ly. Vừa dốc cạn ly, chàng trai bên cạnh lại bước lên, ân cần rót rượu cho gã, “Đoàn tổng, nào…”

Tửu lượng của lão già này không tệ, nhưng rốt cuộc cũng đã tuổi cao, không chịu được Đỗ Vân Đình rót rượu liên tục. Uống không bao lâu đã có chút không nhịn được, phất tay không uống nữa. Nhưng Đỗ Vân Đình mời rượu rất có bài, lời nói như hoa khiến người ta nghe cực kỳ thoải mái, cho dù gã không muốn uống cũng không được, một bụng toàn là nước, ngồi thôi cũng cảm thấy không ổn.

Thấy người này đã say rồi, Đỗ Vân Đình đứng dậy vào toilet một chuyến.

Tác dụng ngàn chén không say phát huy rõ rệt, đầu óc cậu rất tỉnh táo bước về phía nhà vệ sinh. Lúc cậu bước vào, vị trí bên cạnh đã có người đứng, bóng lưng thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, thắt lưng ghìm lại, hai cái chân dài được che giấu dưới quần tây.

Đỗ Vân Đình tán thưởng trong đầu, nói với 7777: [Mông ok đấy.]

Cậu nói bằng giọng như chuyên gia, [Đủ vểnh.]

7777: […]

Đỗ Vân Đình cũng không coi ra gì, đứng cách xa người đàn ông kia một chút, tự mình đi xả nước. Vừa xả vừa thản nhiên ngước mắt lên, vô thức liếc sang người đàn ông đang bước đi bên kia.

Cậu chỉ thấy góc mặt, nhìn thoáng qua sống mũi. Không đợi cậu cảm giác quen thuộc, người đàn ông kia đã bước đến trước gương, hơi cúi người rửa tay trong bồn rửa mặt.

Đỗ Vân Đình nhìn chăm chú góc mặt kia một hồi, chợt vội vàng khóa vòi nước lại rồi bước ra rửa tay.

Lúc cậu giương mắt lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt người kia trong gương. Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, có một cái mũi cao thẳng như hầu hết những anh chàng đẹp trai. Khí chất lạnh lùng cấm dục toát ra từ trong xương cốt anh, xương lông mày hơi cao, hốc mắt sâu trông lạnh lùng xa cách, trên lông mày có nốt ruồi nhàn nhạt giảm đi phần nào cảm giác đó, khiến gương mặt này thêm phần dịu dàng.

Dường như anh chỉ soi gương một chút, ngay sau đó lại cúi đầu về. Đỗ Vân Đình quyết tâm không cho anh cơ hội dời mắt, lập tức tỏ ra say lâng lâng, lập tức mở vòi nước thật lớn.

Bọt nước văng khắp nơi, tung tóe lên nửa thân người đàn ông bên cạnh cậu. Lông mày người đàn ông khẽ nhíu lại, còn chưa kịp nói gì thì chàng trai bên cạnh đã ghé lại, vẻ mặt hơi bối rối.

“Ngại quá…”

7777 nhìn thấy, chỉ muốn văng tục.

Tên này làm mặt đỏ khi nào vậy? Lúc này, cậu mang khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt chứa nước trông như người say thật. Đôi tay kia cũng làm như say, rút một cái khăn tay loạng choạng lau giúp người đàn ông kia, bàn tay xoa một đường từ cổ người đàn ông xuống lồng ngực. Cả người lắc lư trái phải gần như dựa vào.

Khăn tay bị siết chặt trong tay, thỉnh thoảng lại chạm vào ngón tay. Thân hình người đàn ông khẽ chao đảo một cái, cũng không nói gì.

“…A.”

Chợt 7777 nghe giọng ký chủ nhà mình, nhẹ nhàng mềm mại như chất chứa xuân tình nồng đậm, hàm hồ nói: “Chỗ này cũng ướt…”

Cậu buông bàn tay đang lau, ngồi xổm xuống cẩn thận lau phần dưới thắt lưng.

Bờ môi người đàn ông chợt mím lại, lưng đứng càng thẳng hơn.

7777 vừa nhìn đã biết, đây là do Đỗ Túng Túng giơ tay hắt nước. Bây giờ kẻ đầu sỏ lại làn như vừa rồi hoàn toàn không cố ý, lúc ngồi xổm ngẩng đầu lên, trong mắt cũng đầy hơi nước mông lung, còn mơ màng cười một tiếng với người đàn ông kia, sạch sẽ đến nỗi có thể lấy được nước từ mặt cậu.

Đừng nói là Cố tiên sinh, đến cả trái tim 7777 cũng nảy thịch một nhịp.

Đúng là đòi mạng. Sức lực này…

Cậu nhẹ nhàng lau chùi, bỗng nhiên cổ tay bị người ta giữ chặt. Người đàn ông nâng cậu lên, dường như hít sâu một hơi rồi nói: “Không cần.”

Hai má Đỗ Vân Đình ửng hồng, vẫn đang nhìn anh, “Tiên sinh… Em phải bồi thường cho ngài một bộ mới.”

“Đây là nước,” người đàn ông thản nhiên trả lời, “Chẳng mấy chốc sẽ khô.”

Đỗ Túng Túng lôi kéo anh, không cho anh đi, “Em cũng không thể để ngài mặc cái này ra ngoài…”

Mới là lạ, em không thể thả anh ra ngoài vậy được!

“Em phải bồi thường ngài.”

Khóe môi người đàn ông như nở nụ cười, nhưng không chờ Đỗ Vân Đình thấy rõ, nụ cười này đã biến mất trong nháy mắt, “Không cần.”

Đậu má, không mắc mưu.

Đỗ Vân Đình cuống chết mất, sao người này không theo barem (không theo kịch bản) vậy?

Lúc này cậu gần như lôi hết kỹ năng mấy đời ra dùng, đứng cũng đứng không vững mà phải dựa vào người Cố tiên sinh. Tay bắt lấy người kia, không nói gì chỉ vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh, “Ngài… Tốt xấu gì cũng cho em một tấm danh thiếp chứ…”

Bàn tay Cố Lê chợt dừng lại. Lông mày anh thoáng nhướng lên, như gặp chuyện ngoài ý muốn.

Anh lặng lẽ nhìn người trên thân một lát. Đỗ Vân Đình giả vờ say, thực ra ánh mắt vẫn nhìn anh lom lom, y như chó con xin đồ ăn.

Người đàn ông gật đầu, nói: “Danh thiếp?”

Đỗ Vân Đình sướng rơn, vội vàng xòe lòng bàn tay ra. Người đàn ông liếc cậu một cái, nhưng không cho cậu danh thiếp mà chỉ lấy một cây bút ra, viết xuống một dãy số rồng bay phượng múa trong lòng bàn tay cậu.

“Cái này.”

Đỗ Túng Túng hỏi: “Đây là số công việc của ngài? Hay là…”

Cố Lê nói: “Cá nhân.”

Đỗ Vân Đình vội vàng siết tay thật chặt, trong lòng nổi bọt biển vui vẻ. Cậu nhìn thấy người đàn ông kia quay người, bèn dứt khoát đi theo mấy bước, đang muốn nói thêm vài câu với người kia, lại nhìn thấy một người trong phòng mình đi tới, chính là Đoàn tổng.

Lúc này Đoàn tổng đã say rồi, chờ mãi cũng không chờ được cậu, dứt khoát tự đi tìm. Gã đã quên sạch những cảm xúc kỳ lạ ban nãy, nhìn khuôn mặt đặc biệt tươi non của Đỗ Vân Đình mà lòng ngứa ngáy, cất bước đi về phía cậu.

“Tiểu Phỉ, sao đi lâu thế… Phải phạt nha.”

Mùi rượu nồng nặc của gã phun ra càng lúc càng gần Đỗ vân Đình, không nói câu nào đã vươn tay định kéo cậu.

“Đi nào, vào uống vài ly nữa. Em uống thêm nhiều chút, anh có thể đầu tư thêm nhiều tí, mấy người trong đó cũng thêm vui… Em nói thêm bao nhiêu thì thêm bấy nhiêu! Vào đê!”

Gã đã hơn năm mươi, cũng vác cái bụng trống như hầu hết những người ở độ tuổi này. Tóc trên đầu cũng dần thưa thớt, đỡ cái đầu như Địa Trung Hải chẳng khác gì trái kiwi ít lông. Bây giờ Đỗ Vân Đình đã gặp được Cố tiên sinh, không kiên nhẫn đối phó với gãn nữa, chỉ dựa vào Cố Lê bên cạnh.

Đoàn* tổng say khướt, ánh mắt nhìn cậu như con đỉa bò ra khỏi đầm lầy tanh tưởi.

(Tác giả viết là Cố tổng, nhưng ở ngữ cảnh này thì Đoàn tổng mới hợp lý, thứ nhất là Đoàn tổng đã say mèm, thứ hai là ánh mắt Đoàn tổng nhìn cậu như con đỉa thì đúng hơn.)

“Tiểu Phỉ à…”

Đỗ Vân Đình dứt khoát đứng đó. Trong đầu cậu nhanh chóng nảy ra chủ ý mới, dõi ánh mắt xin giúp đỡ về phía người bên cạnh, có lẽ vì sợ hãi nên cả người cũng khẽ run lên.

Cậu thì thào cầu xin: “Vị tiên sinh này, xin ngài giúp em… Ngài giúp em một chút được không?”

Cố Lê không đi, thực ra hắn cũng không đi được. Tay Đỗ Vân Đình vẫn luôn nắm chặt tay áo hắn, y như người chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, thậm chí nỗi sợ này khiến men say trên mặt cậu cũng phai đi vài phần, chỉ còn lại sợ sệt, vội vàng tránh né bàn tay đang đưa ra.

Lông mày Cố Lê càng nhíu chặt hơn. Dù biết chẳng qua người trước mặt chỉ giả vờ, anh cũng không thể chấp nhận để người này lộ ra vẻ mặt như thế. Anh vươn tay ra, dứt khoát chặn khoảng cách giữa Đoàn tổng và người trước mặt, kéo chàng trai về phía mình.

Người đẹp mình thèm khát đang ở ngay trước mặt, nhưng làm thế nào cũng không sờ tới được, Đoàn tổng lập tức sửng sồ lên, giọng nói ẩn chứa tức giận, “Mày làm gì vậy?… Mày là ai?”

Cố lê cũng không trả lời gã, ngược lại là nhân viên phục vụ trên hàng lang ở phía xa nghe thấy tiếng động bên này, đến đây xem tình hình, thấy mặt Cố Lê thì bị dọa kêu to một tiếng. Đây là bạn của sếp bọn họ, bản thân cũng rất có địa vị, không thể đắc tội được, anh ta cười cười vội vàng lên khuyên giải, đỡ Đoàn tổng về phòng. Đoàn tổng không vui, thường ngày gã cũng được coi là người muốn gió được gió muốn mưa được mưa, bây giờ muốn một người đại diện nho nhỏ mà cũng khó khăn như vậy, trở tay đẩy rồi quát lên: “Chúng mày làm trò gì vậy? Không biết tao là ai đúng không?”

Nhân viên phục vụ cười cười, nói nhỏ với gã: “Đoàn tổng, đương nhiên tôi có biết ngài… Nhưng có lẽ ngài không biết vị kia, vị kia là người nhà họ Cố …”

Vẻn vẹn chỉ hai chữ nhà họ Cố (Cố gia) được phun ra, men say trong người lão già kia đã tỉnh một nửa. Gã hoảng sợ trợn mắt hỏi: “Nhà họ Cố nào?”

“Còn có thể là nhà nào?” Nhân viên phục vụ nói, “Không phải chỉ có một nhà họ Cố như thế sao.”

Trán Đoàn tổng toát mồ hôi. Gã run rẩy vươn tay lau một cái, không hề nhai lại chuyện người đại diện xinh đẹp kia nữa, thậm chí còn không có hứng thú với nữ diễn viên trong phòng VIP, đứng ở đó một lúc rồi đi mở cửa phòng VIP.

Bên kia Cố Lê lại dẫn Đỗ Vân Đình đi thẳng ra hành lang.

Đôi mắt Đỗ Túng Túng ầng ậc nước, lúc này rồi vẫn không quên làm nền cho mình, đóng vai một bé hoa trắng đáng thương bị ước hiếp chà đạp: “Cảm ơn ngài. Vừa rồi nếu không có ngài, em thật sự không biết phải làm gì…”

7777 suýt thì nôn ọe bởi những lời thoại của nữ chính phim tình cảm này. Cố Lê khẽ gật đầu, chỉ hỏi: “Bắt nạt cậu?”

Giọng Đỗ Vân Đình run lên, nói: Không thể nói là bắt nạt được… Chỉ là người như em, luôn không chấp nhận được quy tắc ngầm thế này, dù sao em chỉ là một ngôi sao nhỏ, còn chưa nổi tiếng là bao, bọn họ ỷ vào đó mới ức hiếp em…”

7777: […]

Có cần mặt mũi không? Ký chủ có cần thể diện nữa không?

Hiển nhiên Đỗ Vân Đình không cần, không chỉ không cần mặt mũi, đến cả tiết tháo cũng thi nhau rớt sạch bách. Cậu thêm mắm dặm muối chuyện vừa rồi, biến mình trở nên trong sáng vô tội, nghiễm nhiên là một đền thờ sống còn sót lại cuối cùng của giới này, cuối cùng vẫn không quên mong đợi nhìn Cố tiên sinh, khen ngợi anh: “Nhờ có người tốt bụng như ngài. Nhưng em sợ, sau khi về em sẽ tiếp tục bị yêu cầu mời rượu… Em có thể nghỉ một lúc ở chỗ ngài không?”

Nếu được thì tá túc một đêm sẽ tốt hơn.

Nếu người (quy tắc) ngầm tui là Cố tiên sinh, lại có tiền nữa thì tui cũng làm!

Hai mắt Đỗ Túng Túng sáng lên.

7777: […]

Trong chớp nhoáng này, dường như nó bỗng thấy người đàn ông trước mặt cười lên. Ngay sau đó Cố Lê cất tiếng ung dung, bình tĩnh nói: “Cậu say rồi.”

Đỗ Vân Đình mong đợi, đúng thế, say nên không thể tự đi được.

Thế nào cũng phải Cố tiên sinh “ngủ” mới được!

Cố Lê: “Có lẽ cậu vẫn chưa nắm tay mình.”

Đỗ Vân Đình không hiểu, sao anh lại muốn cậu nắm tay cậu?

Cậu chậm rãi đặt một tay lên bàn tay kia, lập tức hiểu rốt cuộc ý người đàn ông kia là gì.

Á đậu má, cảm giác xù lông này…

Thế mà vừa rồi cậu đã dùng chính cái tay lông lá này để trêu chọc Cố tiên sinh?!

Sợ rằng Cố tiên sinh sẽ coi cậu là vượn cổ phương Nam mất!

Đỗ Túng Túng nuốt nước miếng. Cậu bình tĩnh nói: “Đây không phải lông tơ của em, thật đấy.”

Tiên nam bé nhỏ như chúng em, không hề có lông tơ… Tin em đi.

_________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi