TƯỚNG CÔNG CÒN KHÔNG NGOAN NGOÃN NẰM XUỐNG CHO TA

Vệ Linh Tê cầm trong tay tờ giấy tỷ tỷ đưa cho nàng, nhìn nét chữ trên thư vừa quen thuộc vừa xa lạ, trên mặt tràn đầy tưởng niệm.

Đây là chữ viết của Phi Nghiêu, đây là Phi Nghiêu nhờ tỷ tỷ đưa cho ta, đây là những lời Phi Nghiêu muốn nói với ta.

Phi Nghiêu, ta rất nhớ nàng! Nàng cũng nhớ ta phải không?

Tờ giấy trắng tinh đã lấm lem bùn đất cùng nhiều điểm đỏ sẫm. Chính là Vệ Linh Tê không cảm thấy bẩn chút nào, mà xem như trân bảo.

Linh tê nhìn tờ giấy kia ngắn gọn, mặt trên chỉ viết sáu kí tự: Ngoan ngoãn chờ ta, Linh Tê.

Vệ Linh Tê không biết vì cái mà Tịch Phi Nghiêu bảo là chờ, rốt cuộc phải chờ trong bao lâu. Nàng đã đợi năm ngày, bị nhốt ở phòng chứa củi đã năm ngày. Mẫu thân chẳng có một chút ý tứ nào muốn thả nàng ra, ngay cả việc cầu xin mẫu thân nàng cũng chưa dùng đến. Nếu không phải tỷ tỷ ngẫu nhiên truyền lại chút tin tức của Tịch Phi Nghiêu cho nàng, nàng nhất định sẽ chạy trốn. Nhất định!!!

Chính là, nàng thật sự chờ không được. Một khắc một ngày đều chờ không được.

Đã năm ngày không nhìn thấy Phi Nghiêu. Trước kia đọc sách, người ta nói là “không gặp một ngày như cách tam thu”, ngay lúc đó những lời này nàng không hiểu. Nhưng hiện tại Vệ Linh Tê hoàn toàn có thể lĩnh hội được. Một ngày không gặp tựa như cách ba mùa thu. Như vậy mà nói, Phi Nghiêu chúng ta sắp mười lăm năm không gặp.

Vệ Linh Tê cứ như vậy mà tính toán, vốn đã nóng lòng lại càng thêm sốt ruột. Đem tờ giấy thật cẩn thận xếp lại ba lần giấu vào bên trong nội sam, cầm lấy mảnh mái ngói bị chính mình vứt ở một bên. Mái ngói kia không lớn nhưng rất sắc bén. Trước đó đã cắt bàn tay nhỏ bé của nàng không ít chỗ, chính là nàng không sợ đau. Nàng thầm nghĩ mau chóng đến gặp Phi Nghiêu, dù chỉ mau hơn một chút cũng là tốt rồi.

Cửa bị khóa, nàng sẽ không tìm cách bẻ khóa nên chỉ có thể nghĩ ra biện pháp khác.

Nếu dùng lực mạnh mở cửa mẫu thân nhất định sẽ biết. Đến lúc đó không chỉ bị đem nhốt trong phòng chứa củi, mà là địa phương càng khó trốn hơn. cho nên Vệ Linh Tê lựa chọn biện pháp dường như khá ngốc nghếch, đào lỗ!

Đào một cái lỗ, chui ra ngoài.

Phòng chứa củi này không kiên cố như tưởng tượng, hơn nữa trong góc phòng kia tảng đá sắp rơi ra. Thậm chí còn có cái lỗ rất nhỏ, phỏng chừng là nơi con chuột chui vào chui ra.

Vệ Linh Tê liền lấy chỗ này làm điểm cơ sở, chậm rãi từng chút một dùng mãnh vỡ mái ngòi đào ra, mà hiện tại mục tiêu trốn ra chỉ còn có một chút.

Nàng đã đào ba ngày, vết cắt trên tay to nhỏ thế nào nàng cũng ko nhớ rõ, dù sao thì vết thương cũ còn chưa lành thì lại xuất hiện thêm vài vết thương mới.

Bởi vì sợ người phát hiện, luôn phải dừng lại nghỉ ngơi nên tốc độ không nhanh. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến có thể gặp Phi Nghiêu ngay lập tức thì không cảm thấy đau chút nào cả.

Phi Nghiêu, thực xin lỗi, ta thực cũng muốn ngoan ngoãn nhưng ta thực sự nhớ nàng. Cho nên ta sẽ không ngoan như thế một lần, có được không?

Vệ Linh Tê nghĩ có thể nhìn thấy Tịch Phi Nghiêu lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên, không còn nhớ đã lặp lại động tác đào liên tục trong bao lâu. Thời điểm nàng đào thông bức tường, lúc chui ra mới phát hiện đã gần hoàng hôn.

Tỷ tỷ hẳn là sắp đưa cơm đến. Ừ, thôi để buổi tối đi tìm Phi Nghiêu. Nhân tiện hỏi tỷ tỷ cho rõ Phi Nghiêu hiện tại còn ở tại khách điếm hay không.

Dùng rơm rạ đem cái lỗ kia lấp lại, Vệ Linh Tê im lặng chờ Vệ Quân Nhiễm đến.

Vệ Quân Nhiễm đúng giờ xuất hiện trước mặt Vệ Linh Tê. Hiện giờ trong nhà chỉ có Vệ Quân Nhiễm cùng Trần Uyển, hai người giúp Vệ Linh Tê chống đỡ. Mà Vệ Văn Võ dùng vũ lực cưỡng chế: “Ngươi không từ bỏ nữ nhân kia, ta sẽ không thả ngươi ra!”

Cho nên nhiệm vụ đưa cơm hằng ngày nếu không phải là Vệ Quân Nhiễm thì sẽ là thân mẫu Trần Uyển của nàng.

“Tỳ tỷ, Phi Nghiêu còn ở tại khách điếm kia không?” Vệ Linh Tê múc cơm, vẻ mặt quan tâm hỏi.

“Có chuyện gì xảy ra với nàng không? Nàng có thích ứng được hay không? Trên người nàng còn đủ bạc hay không?” A~, thật nhớ Phi Nghiêu, lại rất lo lắng khi không thấy nàng, haizz thảm rồi…

Vệ Quân Nhiễm nhếch khóe miệng, đối với vấn đề này của tiểu muội thật muốn ngửa đầu lên trời rít gào. Người của ngươi có thể không thích ứng được sao? Nàng ấy quả thực là “Vui chơi quên đường về” a~. Còn nữa, nếu mẫu thân có làm chuyện gì, ngươi cũng sẽ không cho đó là việc tốt chứ? Đáng giận nhất chính là tỷ tỷ của ngươi, tiền riêng của ta đều bị nàng ấy “mượn” đi, còn là mượn đi không trả lại. Thử hỏi nàng ấy làm sao không có tiền? Gần đây Tịch Phi Nghiêu dùng rất nhiều tiền để làm “người lương thiện”, nếu không có tiền thì sao mà làm được.

“Tiểu muội, Phi Nghiêu của ngươi rất rất tốt. Ngươi thật sự không cần lo lắng.” Vệ Quân Nhiễm vỗ vỗ bả vai Vệ Linh Tê. “Nàng ấy hiện tại không ở tại khách điếm mà đang ở địa phương khác. Còn về nguyên nhân, thực xin lỗi ta thật sự không thể nói.”

“Tại sao?” Vệ Linh Tê bưng bát cơm từ mặt đất lên. “Vì cái gì không thể nói cho ta biết?”

“Chuyện này là do Tịch Phi Nghiêu căn dặn, ngươi muốn biết thì tự đi hỏi nàng ấy.” Vệ Quân Nhiễm kì thực rất muốn nói cho Vệ Linh Tê biết nhưng là Tịch Phiêu Nghiêu nói như vậy cũng đúng. Nếu Vệ Linh Tê một chút không cẩn thận làm đảo lộn kế hoạch thì sau này sẽ càng khó khăn hơn. Đến lúc đó ngoài biện pháp duy nhất là bỏ trốn thì không còn biện pháp nào tốt hơn.

“Hơn nữa không phải ngươi cũng không ra ngoài được hay sao? Tiểu muội! Ngươi hãy an tâm ở trong nhà, ta cùng Phi Nghiêu của ngươi sẽ suy nghĩ biện pháp. Cần một vài ngày, Ừm, vài ngày thôi.” Về phần còn bao nhiêu ngày Vệ Quân Nhiễm cũng không chắc.

Vệ Linh Tê nhíu mày, là chủ ý của Phi Nghiêu sao? Nhưng vẫn còn điều phiền toái nữa là nàng rất muốn gặp Phi Nghiêu. Không được nhìn thấy nàng trong lòng mình không yên, giống như thiếu cái gì đó: “Tỷ tỷ, ta muốn gặp Phi Nghiêu. Tỷ giúp ta được không?”

“Tiểu muội! Ta không thể thả ngươi ra ngoài được.” Vệ Quân Nhiễm rất khó xử ” Nếu để cho mẫu thân biết thì thật là phiền toái.”

“Ta sẽ nghĩ biện pháp. Như vậy đi, tỷ tỷ ngày mai tỷ hẹn nàng ra ngoài đi. Liền hẹn tại nơi mà chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, cùng thời gian cùng địa điểm.” Vệ Linh Tê nghĩ nghĩ vẫn là thấy nơi đó an toàn nhất. Nếu Phi Nghiêu sợ bị phát hiện thì gặp ở nơi đó đi, cho dù là tỷ tỷ cũng không biết được địa phương đó.

“Cái chính là ngươi làm thế nào đi ra ngoài?”

Vệ Linh Tê ngây ngốc cười, dùng chân đem rơm rạ đá văng ra. Vệ Quân Nhiễm nhìn đến cái lỗ đủ một người chui qua, thật hết chỗ nói.

Cái này có thể gọi là lỗ chó được không?

“Ngươi làm thế nào mà có được?” Vệ đại tỷ choáng váng, rõ ràng là lúc trước đâu có.

Tiểu Vệ đồng học chỉ chỉ mảnh mái ngói bị chính mình ném trong góc “Ta dùng cái này đào”

Vệ Quân Nhiễm sắc mặt không tốt. Trách không được tiểu muội trên bàn tay đều là miệng vết thương, lúc trước hỏi còn không chịu nói. Đây đều do Tịch Phi Nghiêu chết tiệt kia.

Nếu không phải do nàng ấy, tiểu muội của mình như thế nào lại tội như thế này?

Tuy rằng Linh Tê ngốc nghếch, có điểm đần độn nhưng nàng luôn sống rất vui vẻ. Từ khi gặp gỡ Tịch Phi Nghiêu này, xem ngày hôm đó nàng làm quá lên nên không thể trở về phòng của mình.

Người ta không biết còn tưởng Vệ gia nhị tiểu thư ngụ ở phòng chứa củi.

“Ai, tiểu muội. Ngươi làm sao mà phải khổ như vậy chứ.” Vệ Quân Nhiễm chưa có thích người nào nên về phương diện tình yêu coi như dốt đặc cán mai. Càng không rõ vì cái gì mà tiểu muội lại bị một cái “không bình thường” nội tử làm trở nên nông nổi này.

“Tỷ tỷ, bởi vì nàng là Phi Nghiêu nên ta nguyện ý.”

Vệ Linh Tê ngọt ngào cười, khuôn mặt vừa nam vừa nữ kia càng trở nên hồng hào, tóc dài đen như mực buộc gọn trong mũ, con ngươi như ngôi sao linh hoạt sáng lấp lánh.

Khổ, như thế nào là khổ? Cùng Phi Nghiêu ở một chỗ mới là hạnh phúc nhất.

Ngày đầu tiên ta gặp được nàng, ta đã biết.

Tuy rằng ta vừa khờ vừa ngốc, nhưng trái tim của ta sẽ không lừa dối ta.

Cuộc đời này ngay từ bây giờ, trái tim này chỉ biết vì nàng mà đập.

Vì người không giống như những nội tử tầm thường khác, Tịch Phi Nghiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi