TƯỚNG CÔNG CÒN KHÔNG NGOAN NGOÃN NẰM XUỐNG CHO TA

Nương tử, tướng công

Khách khứa đến thật ra cũng không coi là nhiều, nhưng cũng tuyệt không xem là ít, vốn tân lang hẳn nên bồi rượu, nhưng Vệ Linh Tê đang ở trạng thái này, ai yên tâm cho nàng bồi rượu? Đội một lát có chuyện ầm ĩ lên thì phải làm sao? Cho nên, trách nhiệm bồi rượu nặng nề liền giao cho Vệ Vân Nhiễm đại cô tử, đáng thương đại cô tử lần nữa phải đứng mũi chịu sào.

Hỉ mụ* đỡ tân nương Tịch đại tiểu thư tiến vào phòng tân hôn Vệ phủ, cũng chính là phòng Vệ Linh Tê, còn Vệ Linh Tê bị Vệ Văn Võ cởi trói, ném vào phòng.

Vì sợ nàng bỏ trốn nên mọi cửa sổ phòng tân hôn đều bị ván đóng lại, lúc Vệ Văn Võ đi ra còn không quên dùng khóa vững vàng khóa cửa lại, khóe miệng cười vui vẻ trực thẳng nhìn hỉ mụ, người biết thì cho rằng động phòng, không biết còn tưởng đây là đang bắt cóc! Tác phong Vệ phủ thật đúng không phải người thường có thể so sánh được.

Bà làm bà mai lâu như vậy, vẫn là lần đầu thấy tân lang bị trói lại thành thân, chẹp chẹp.

Vệ Văn Võ hài lòng nhìn phòng tân hôn trùng trùng lớp khóa, hôn sự này nàng là người thúc đẩy lớn nhất, không thể để khuê nữ của mình phá hỏng được, muốn chạy trốn? Không có cửa đâu.

Vì đề phòng đêm tân hôn, tân lang bỏ trốn, trong sân nhỏ Vệ Văn Võ phòng thủ Vệ Linh Tê trùng điệp, điều động năm mươi binh lính trong quân doanh đến, cả đêm tay nắm tay canh ở đây, nàng cũng không tin, đề phòng như vậy còn có thể để con bé trốn thoát!

“Được rồi, đi thôi, chỗ này liền giao lại cho hai cái miệng nhỏ vậy.” Vệ Văn Võ giống như thở phào nhẹ nhõm, hướng hỉ mụ nói.

“Ngươi trở về bẩm báo Tịch lão gia liền ba ngày sau thời điểm hồi môn ta sẽ cho các nàng qua.”

“Dạ, Vệ tướng quân.” Hỉ mụ gật đầu, theo lời Vệ Văn Võ rời đi.

Bây giờ, nơi này, đúng là chiến trường của tuổi trẻ.

Người ngoài cửa rời đi, bên trong cửa bắt đầu nói chuyện.

Vệ Linh Tê nhìn cô gái ngồi tỉnh rụi bên mép giường, cũng không dám bước tới, ngoẹo đầu từ từ ngồi xổm xuống, tựa hồ muốn từ bên dưới xuyên thấu qua lớp vải phủ đầu nhìn rõ ràng mặt mũi cô gái.

Không thể không nói, động tác này của Vệ Linh Tê đúng thật ngốc có hạng, cũng may Tịch Phi Nghiêu không nhìn thấy, nếu không cười vỡ bụng cũng không phải không thể.

“Cái đó, ngươi là Phi Nghiêu hả?”

Vệ Linh Tê thật sự không thấy rõ tân nương là ai, đành phải thận trọng hỏi.

Tịch Phi Nghiêu thấy dáng vẻ Vệ Linh Tê không xác định được, không biết tại sao, nổi lên tâm địa xấu, muốn trêu chọc người này, cho nên, cố ý treo cao giọng lên, dùng giọng điệu nhu mì kiểu tuyệt đối không thể nào phát ra từ Tịch Phi Nghiêu nói.

“Phi Nghiêu là ai?”

Oái oái, thanh âm ỏn ẻn này, nàng đều muốn ói.

“Phu quân, còn không mau vén khăn đội đầu lên cho thiếp, cũng tốt để thiếp nhìn ngắm dung mạo phu quân một chút.”

Vệ Linh Tê bị âm thanh này làm cho mềm nhũn, trực tiếp tê liệt ngồi phịch xuống đất, hai tay chống người không xong lui về sau, khắp người nổi hết da gà.

“Ngươi, ngươi là ai? Ngươi đừng tới đây!”

“Phu quân, còn không mau vén khăn đội đầu cho thiếp.”

Tịch Phi Nghiêu nghe thấy phịch một tiếng, sau đó giọng nói run rẩy của Vệ Linh Tê, trong lòng buồn cười.

“Ai nha, phu quân, có phải ngã rồi không? Mau cho thiếp xem xem.”

Đỉnh đầu đội khăn đỏ, hướng Vệ Linh Tê đi tới.

“Ngươi, ngươi ngươi đừng tới đây, cút đi!”

Vệ Linh Tê nóng nảy, nhìn cô gái ngày càng đến gần, ngồi không xong lùi về sau, cho đến khi không thể lùi được nữa, mắt thấy cô gái kia liền sắp đi qua, ngoan tâm, một cước đạp lên chân trần của nàng, người sau ‘Á’ một tiếng, cả người không khống chế được, trực tiếp ngã lên người Vệ Linh Tê, còn khăn đỏ đội đầu cũng tuột xuống, lộ ra dung nhan tuyệt đẹp, chỉ là cả khuôn mặt mỹ nhân đều nhăn lại, đau đến hốc mắt cũng chảy nước.

“Vệ Linh Tê, ngươi muốn tìm chết à——”

Mẹ ơi, đau quà à!

Làm bậy khó thể sống, tự làm bậy là không thể sống, Tịch đại chủ tịch rất bi kịch để chứng được đạo lý này.

Vốn muốn trêu chọc Vệ Linh Tê một chút, không ngờ bạn học Vệ căn bản ngoại trừ Tịch Phi Nghiêu ra cô gái nào cũng không chấp nhận, trực tiếp một cước đạp ngã nàng, một cước này lực đạo quả thật không nhẹ. Nếu không phải bạn học Vệ thiên tính hiền lành, một đạp này chân Tịch đại chủ tịch đoán chừng gãy rồi.

“A, Tịch Phi Nghiêu, tại sao lại là ngươi?”

Lòng Vệ Linh Tê từ địa ngục trực tiếp lên thẳng thiên đường, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức rực rỡ sắc xuân.

“Hây, Tịch Phi Nghiêu, ngươi có sao không? Xin lỗi, ta không phải cố ý!”

Nhìn dáng vẻ Tịch Phi Nghiêu đau cuộn tròn chân, Vệ Linh Tê cũng gấp gáp theo, vội vàng bò dậy khẽ vuốt ve bàn chân trần cho Tịch Phi Nghiêu.

“Ta bế ngươi lên giường.”

Cũng không để ý nàng có đáp ứng không, trực tiếp bế Tịch đại chủ tịch lên, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng đặt lên giường.

“Tịch Phi Nghiêu, ngươi không nên lộn xộn, để ta xoa xoa cho ngươi.”

Nắm bàn chân trần của Tịch Phi Nghiêu, cẩn thận nắn bóp.

“Vệ Linh Tê, ngươi chính là đối xử ta như vậy hả?”

Tịch đại chủ tịch lớn như vậy cũng chưa từng bị qua như vầy, mặc dù biết là mình không đúng, nhưng mà, trong lòng nàng vẫn là giận dỗi, thật muốn cắn chết nàng ấy.

“Tịch Phi Nghiêu, đúng rồi, ta xin lỗi, ngươi đừng giận!” Vệ Linh Tê cúi đầu, sau đó trộm trộm nhìn biểu tình Tịch Phi Nghiêu.

“Ngươi muốn giận, vậy đánh ta cũng được, ta không sợ đau.” Ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nói.

“Nếu không tại ta, Tịch Phi Nghiêu cũng sẽ không bị thương, cho nên, đều là ta sai. Ta không phải với Tịch Phi Nghiêu, đều là lỗi của Vệ Linh Tê.”

Bạn học Vệ là bé ngoan biết sai chịu sửa, hơn nữa, nương tử không có lỗi!

Tịch Phi Nghiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành của Vệ Linh Tê, thế là có giận cũng hết rồi.

“Bỏ đi, là ta không tốt, không liên quan đến Linh Tê.”

Ai kêu ta xấu xa? Ngươi xem, bị báo ứng rồi?!

“Không đúng, là lỗi của Linh Tê!” Vệ Linh Tê đầu quật cường, từng câu từng chữ nói.

“Là lỗi của Linh Tê! Cho nên, Phi Nghiêu nhất định phải phạt ta, có thưởng có phạt, mới là bé ngoan.”

Này, đòi phạt như vậy, Tịch Phi Nghiêu vẫn là lần đầu tiên gặp.

Tịch đại chủ tịch hết ý kiến, đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết thêm thành khẩn như vậy, ngươi thật sẽ nỡ phạt sao?

Sự thật chứng minh, Tịch Phi Nghiêu xuống tay được, nàng vô cùng tình nguyện trừng phạt Vệ Linh Tê.

Dĩ nhiên, là một loại trừng phạt khác, không phải kiểu mắng chửi đánh đập.

Mặc dù, mới vừa rồi lòng dạ xấu xa của nàng xém chút hại nàng bị gãy chân, nhưng biết sai không chịu sửa mới là tác phong của Tịch đại chủ tịch.

“Như vầy a——” Tịch Phi Nghiêu đảo tròng mắt một vòng.

“Vầy cũng được. Linh Tê, ta đói bụng, ngươi đút cơm cho ta đi.”

Chỉ chỉ thức ăn trên bàn không sai biệt lắm đã nguội, tiếp tục nói.

“Mỗi loại ta đều muốn một gắp. Đúng rồi, nhớ phải rửa tay đó.”

Mặc dù Tịch Phi Nghiêu không muốn phá hư bầu không khí, nhưng mới vừa rồi sờ chân nàng, nàng cũng không muốn liền dùng bữa có loại cảm giác này.

“Nga, được!”

Đôi mắt Vệ Linh Tê sáng lên, đến gian nhỏ rửa tay, sau đó trở lại ngoan ngoãn gắp thức ăn cho Tịch Phi Nghiêu, cười híp mắt đút cho nàng.

“Nương tử, ăn ngon không?”

Bạn học Vệ mắc cỡ đỏ mặt, hiếm thấy không cúi thấp đầu, mà là không nháy mắt nhìn Tịch Phi Nghiêu.

Hắc hắc, nương tử——

Phi Nghiêu, là nương tử của ta!

Vệ Linh Tê sớm quên mất chuyện Tịch Phi Nghiêu lúc nãy đùa cợt nàng, chỉ nhớ bây giờ Tịch Phi Nghiêu là nương tử của nàng, nàng cứ vui vẻ không thôi.

Nương tử, nương tử, nương tử.

Trong lòng gọi vô số lần tên gọi này trong giấc mộng, cao hứng mỉm cười.

Nụ cười này đơn thuần để người ta không mở mắt nổi, trong nháy mắt gϊếŧ chết tâm can đen tối của Tịch đại chủ tịch.

“Ừm, tướng công——”

Tịch Phi Nghiêu hiếm thấy đỏ mặt, cúi đầu yên lặng nhai kỹ thức ăn trong miệng, khóe miệng cong lên, ung dung mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi