TƯỜNG NAM NGOẢNH HƯỚNG BẮC

Nói là muốn cân nhắc, nhưng từ đầu đến cuối Bạch Cẩn không biết làm sao mới cân nhắc được rõ ràng. Xuất phát từ tình huống cụ thể, Bùi Dương đúng là một người không tệ, lại quen biết nhau từ bé, nhân cách xem như hiểu rõ, tính tình cũng hợp. Nhưng nếu như Bạch Cẩn nhớ không lầm, năm nay Bùi Dương hai mươi tám tuổi, một người đàn ông hai mươi tám tuổi, tuổi trẻ tài cao, kinh nghiệm yêu đương ít, mình lại là tình đầu của anh, tự luyến nghĩ một tí, bản thân mình đây nên coi là mối tình đầu trong sáng khó quên. Nhiều năm không gặp lại tương phùng, một mối tình như thế rất dễ dàng khiến đàn ông nhớ lại tình cảm thiếu niên, nên là Bùi Dương nhanh như vậy đã tỏ tình với cô cũng không có gì là quá lạ. Nhưng quan trọng nhất chính là, dưới tình huống kiểu này, yêu đương rồi rất dễ dàng khiến chuyện cưới gả đi vào danh sách quan trọng, dù sao tất cả đã là trưởng thành, ra mắt rồi mới quen ba tháng cũng có thể đính hôn, chớ nói chi là thân phận tình cũ như họ. Con người chốn đô thị, đối với chuyện yêu đương và hôn nhân đều tính toán tỉ mỉ.

Thế nhưng Bùi Dương cũng không phải hiểu cô thật sự, tối thiểu là không phải hoàn toàn. Đối với anh cô cũng không xúc động tới mức muốn nước chảy đá mòn rồi cơm cà cháo hoa gì. Nói cho cùng Bạch Cẩn là người phụ nữ đặc biệt thực tế lại hờ hững, trong tiềm thức cô từ chối tất cả phiền phức tiến vào cuộc sống của cô, dù là dùng lá cờ gì, tình yêu hay là hôn nhân, bởi vì trong mắt cô những thứ này đều không có gì là cam đoan, mà cô thì lại cự tuyệt lửa tình và kích động hormone. Nhất thời yêu đương nếm thử đồ tươi mới thì là có thể, một khi dính đến lâu dài rồi liên lụy và ràng buộc thì Bạch Cẩn tuyệt đối chạy nhanh hơn ai hết. Đừng bàn đến Bùi Dương nhìn là biết đầu óc anh là kiểu cố chấp đến chết, tâm tính như Bạch Cẩn bây giờ mà kết giao với người như vậy là không thích hợp và thành thật nhất.

Cho nên, trải qua một hồi cân nhắc thiệt hơn, trong đầu Bạch Cẩn gọn gàng linh hoạt vẽ một dấu X to đỏ tươi trên tên Bùi Dương.

—— bị loại!

Tháng tám là mùa khai giảng đại học, quán cà phê Bạch Cẩn là quán trang trí cao cấp nhất, hoàn cảnh ưu mỹ nhất, giá cả và hương vị phù hợp nhất trong khu đại học, hai tháng nay làm ăn luôn không tệ.

Nhân viên quán đang bận rộn lại phát hiện anh chàng tinh anh lúc trước theo đuổi chị chủ xinh đẹp đã lâu rồi không có tới quán.

“Chị Bạch, sao cái người đẹp trai lần trước theo đuổi chị gần đây cũng không thấy đến vậy? Có phải là thấy chị quá lạnh lùng nên theo đuổi cô khác rồi không?” Hoàn Tử tò mò xích lại gần Bạch Cẩn, nom hóng hớt đáo để.

Bạch Cẩn kiểm tra đối chiếu giấy tờ, cũng không ngẩng đầu mà hững hờ trả lời: “Đúng vậy đúng vậy đó, chị vừa lạnh lùng lại còn keo kiệt, thích nhất là trừ tiền lương nhân viên, người ta ngứa mắt chị nhỏ mọn như vậy, nên đi tán người khác chứ sao.” Nói xong vô cùng uy hiếp cong môi cười một tiếng với cô ấy.

Tần Vũ một bên đang lau sàn bỗng nhiên đâm đồ lau nhà xuống một cái, chững chạc đàng hoàng nói: “Nói bậy, Bạch Mỹ Nhân nhà mình trẻ tuổi xinh đẹp thiện lương hào phóng, chắc chắn là anh kia không có mắt!”

Tần Vũ là nhân viên mới tuyển, câu trai cao gầy trắng trẻo lại rất là khỏe, càng quý hơn chính là có cái miệng ngọt thường chọc khiến các cô nàng vui vẻ, vừa tới không lâu mà sinh viên nữ làm khách quen trong quán này bèn có thêm không ít, kết quả là Bạch Cẩn rất thích cậu.

Hiểu Tĩnh và Hoàn Tử cười ha ha, “Tần Vũ cậu nịnh giỏi ghê ấy a ha ha ha ha ha —— “

Bạch Cẩn ưu nhã cong khóe miệng lên bốn mươi lăm độ, chậm rãi nói: “Hình như tháng này thu nhập không lạc quan lắm, trồi ôi có cần tính giảm lương một tí không nhỉ?”

“Vụt” một cái Tần Vũ tót đến bên cạnh cô, bưng trà rót nước nắn vai đấm lưng, mặt cười đến xán lạn dị thường, “Bạch Mỹ Nhân ngồi đến trưa mệt không? Vai mỏi không ạ? Em giúp chị xoa bóp nhé… Có cần uống miếng nước nghỉ ngơi một tí không? Hay em đi rót ly cà phê ngay nhé? Hay gần đây chị thích uống trà hơn? Ờ—— “

Bạch Cẩn bị cậu bóp buồn muốn chết được, vừa tránh vừa cười, “Phắn đi, sợ cậu quá, đi làm việc đi, trẫm phải phê duyệt tấu chương.”

Tần Vũ cười hì hì nghiêng mắt nhìn cô một cái, khẽ giọng, “Dạ——” uốn éo cái eo nhỏ chuồn đi.

Bạch Cẩn bật cười lắc đầu, tiếp tục công việc.

Bình thường đến trưa Bạch Cẩn quen về nhà làm đồ ăn, cô nhắc một câu vào trong quán, mấy tên tiểu quỷ gật gật đầu vâng vâng dạ dạ, Bạch Cẩn yên tâm đi.

Trên đường về còn đang lo việc mở thêm chi nhánh.

Quán này vốn là lúc sinh tiền bố mở cho cô, đến sau khi cô tốt nghiệp bèn trực tiếp chuyển sang tay cô. Vừa mới bắt đầu kinh doanh Bạch Cẩn cũng không biết làm thế nào, khi đó bố vừa qua đời không lâu, tâm trạng cô sa sút cũng không đoái hoài quản lý, quán kinh doanh một thời gian rồi rơi vào mơ hồ, cô cũng mất đi nơi sinh sống ban đầu. Ngơ ngơ ngác ngác hơn mấy tháng, mới tỉnh dậy khai trương một lần nữa, thuê người, làm ăn, cứ thế mới dần dần có khởi sắc. May sao chọn khu vực ổn, mà đã được bố mua lại, không cần cô đóng tiền thuê, dựa vào việc xử lý một quán đã đủ để Bạch Cẩn chi tiêu sinh hoạt.

Bố Bạch quả thực đủ hiểu con gái mình, biết trời sinh tính cô lười nhác, bản thân có cái quán nhỏ dù không đến mức giàu nứt vách, nhưng cũng đủ sống, lại thanh nhàn, không cần hối hả ngược xuôi, cũng rất hợp Bạch Cẩn.

Qua mấy năm cũng coi là có ít tiền tiết kiệm, Bạch Cẩn nghĩ làm việc khác quá phiền phức bản thân mình lại không giỏi quản lý tài sản, không bằng mở thêm một chi nhánh, nguồn cung khách hàng đã thông, con đường mình kinh doanh quen thuộc cũng không cần phiền người khác, làm cũng thuận tay.

Nghĩ như vậy bèn đi tới cổng đại học nào đó, phía trước là một cái giao lộ rẽ ngoặt, có một đám người hình như đang vây nhau xem cái gì đó, xe cộ bị đám người ngăn lại đều ào ào đi vòng, người hiểu chuyện thì dừng lại quan sát.

Con đường Bạch Cẩn định đi chợ thức ăn thế là đành phải rẽ đám người ra khó khăn đi qua. Đẩy từng lớp từng lớp người ra mới biết bên trong hóa ra là một trận đại chiến với con giáp thứ mười ba.

Năm sáu người phụ nữ trung niên thể hình hung hãn lôi một cô gái trẻ tuổi xem ra rõ vẫn là sinh viên, vừa đánh vừa mắng, “Đồ con giáp thứ mười ba! Đồ đê tiện! Đồ mặt giặc phá hoại gia đình nhà người khác!”

“Xem tao đập nát cái bản mặt mày ra, để xem sau này mày lấy cái gì đi quyến rũ đàn ông!”

Từng bàn tay vỗ lên trên mặt cô gái, còn kèm theo mấy ngụm nước bọt. Người chung quanh vây xem phần lớn hờ hững nhìn, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh. Cô gái tóc tai bù xù, co rúm mình lại, quần áo trên người đã không chỉnh tề, mặt đầy vết tay toàn là nước mắt.

Có mấy tên đàn ông hèn hạ một bên ồn ào, “Đánh chết đồ tiện nhân kia đi, xé quần áo nó ra ha ha…”

Cô gái nghe thế càng thêm hoảng sợ co về sau, mấy người phụ nữ thật sự như được cổ vũ, hai ba bác gái xông lên đè lại bả vai cô ấy, một người vén tay áo lên nhanh gọn lột s.ạch sẽ bộ đồ trên người cô gái. Đám người chung quanh bật ra một tràng tiếng được quá.

Cơ thể trẻ tuổi trắng bóng hở hang trước mặt công chúng không sót thứ gì, cô gái bụm mặt kêu khóc, thân mình cong lại nằm rạp trên mặt đất muốn che chút da thịt đằng trước, lại bị mấy bác gái giật tóc lật qua.

Có đôi khi đàn bà rất biết làm sao để làm nhục đàn bà, từ thơ ấu đến thiếu niên rồi trung niên, giữa những người phụ nữ luôn là tình trạng đối địch, sự đối địch này không phân tuổi tác hay hình dạng, chỉ cần là vì đàn ông, phụ nữ có thể tàn sát đồng loại của mình chẳng còn gì, mà người đàn ông gây nên chiến tranh lúc đó thì thường không thấy tăm hơi.

Bởi vì trò hay đang trình diễn, bị một số người ngăn đường đi, Bạch Cẩn “Bị ép” xem mà quá trình “Sát hại”. Trò hay đã qua cao trào, mọi người cũng dần dần cảm thấy không thú vị nữa, thế là tan đàn, con đường nhỏ trước mặt dần dần có thể thấy rõ ràng.

Đang đi qua cạnh mấy bác gái kia, trò hay bỗng nhiên xuất hiện cao trào. Bạch Cẩn vốn không muốn xen vào chuyện bao đồng, thế nhưng khóe mắt thoáng nhìn, cảm thấy việc này vẫn nên ra tay cho thỏa đáng.

—— gia đình phân tranh cô không xen vào, đánh đập người khác bị thương thì coi như quá đáng rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi