TƯƠNG TƯ CÙNG NGƯỜI TẪN THÀNH TRO



Tần Viễn Mặc dựa theo nhắc nhở của Thẩm Vân Chiêu, một đường hướng đông mà đi, thẳng đến khi đi vào Dương Châu non xanh nước biếc mới ngừng chân lại.
Hắn phát hiện Tô Kiều Ngọc dường như rất thích tòa thành này.

Vì vậy dùng thân phận một thương nhân buôn bán đồ ngọc mà ở đây sinh sống.
Lúc vừa đến Tô Kiều Ngọc không hay nói chuyện, chỉ lúc người khác dò hòi mới đơn giản trả lời.
Tần Viễn Mặc nghĩ mọi biện pháp muốn làm nàng vui vẻ, khôi phục như thường nhưng lại nhận lấy thất bại mà chấm dứt.
Một lần ngẫu nhiên, hắn theo nàng đến cửa hàng ở thành tây bốc thuốc, phát hiện nàng dường như nổi lên hứng thú với thuốc bắc.
Thừa dịp còn nóng mà đề nghị, "Nếu thích thì Kiều Ngọc sau này nàng thường xuyên đến đây học một chút y thuật đi."
Tô Kiều Ngọc có hứng thú với y thuật đã là chuyện rất lâu về trước, sau đó lại bị võ đao lộng kiếm hấp dẫn, y thuật liền đặt sang một bên.

Hiện giờ gặp được thuốc bắc, sinh ra cảm giác thân thiết.
"Được." Nàng gật đầu đáp ứng.
Những ngày sau đó, nàng thường xuyên đến y quán mà ngây ngốc, có lúc ngẩn ngơ hẳn một ngày.


Đại phu y quán nhìn hòa ái dễ gần lại có danh vọng cực cao, nhìn nàng tư chất không tồi lại dụng tâm lĩnh ngộ, tay cầm tay mà dạy nàng.
Từ dựa theo phương thuốc mà bốc thuốc, đến có thể hằng ngày kê đơn thuốc chữa những bệnh nhẹ, thế nhưng nàng chỉ dùng mất một tháng.
Ngày như nước, lơ đãng liền trôi qua.

Rất nhanh, thời gian một năm đã không thấy tăm hơi.
Lại đến tháng tư, hoa lê trắng nở thành chùm, đặc biệt sống động.
Chạng vạng, tại lúc hoa lê đang nở mạnh mẽ, Tô Kiều Ngọc từ y quán trở về, nhìn thấy Tần Viễn Mặc đang đùa giỡn với một tiểu hài tử múp thịt.
"Buổi chiều lúc ta đi nói chuyện làm ăn về, ở trên cầu gặp được nó, cũng không biết tiểu hài tử nhà ai bị vứt bỏ.

Nhìn vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, nên đã dẫn về." Khuôn mặt Tần Viễn Mặc tràn đầy ý cười.
Tiều hài tử trước mắt khoảng hai ba tuổi, là cái tuổi đi đường còn lung lay.

Quần áo trên người chất liệu không tệ, trên cổ đeo một khối ngọc thạch.
Thấy nàng tiến đến, nó nhút nhát nhìn nàng, mắt chớp chớp, vẻ mặt hiếu kỳ.
Chỉ nhìn mấy lần, nàng liền chuẩn bị lên lầu, "Được.

Huynh thích mang theo nó thì mang theo."
Tần Viễn Mặc không nói gì nữa, chỉ nhéo nhéo tay tiểu hài tử.
Tiều hài tử đột nhiên mở miệng, mềm mại, "Cha, là con không đúng chỗ nào? Mẫu thân thoạt nhìn không vui."
Nghe được cách xưng hô của tiểu hài tử đối với nàng, nàng sững sờ ở cửa thang lầu.
Trong lòng Tần Viễn Mặc hiểu rõ, biết nàng đối với cái chết Vân Nhi, trước sau khó có thể buông.

Nhéo khuôn mặt mũm mĩm của tiểu hải tử, "Hoài Trăn không có không đúng chỗ nào cả, trước tiên để mẫu thân lên lầu nghỉ ngơi trong chốc lát đi."
Vừa dứt lời, tiểu hài tử lập tức lúc lắc chạy đến nơi Tô Kiều Ngọc đứng, nỗ lực duỗi tay với lấy cổ tay của nàng.


Nói chuyện còn chưa nghe rõ lắm, nhưng có thể miễn cưỡng đoán được nó nói cái gì.
"Hoài Trăn ngoan ngoãn, có thể để Hoài Trăn ngủ cùng mẫu thân một buổi tối được không? Hoàn Trăn muốn ngủ cùng mẫu thân..."
Đầu ngón tay bị Hoài Trăn chộp lấy, xúc cảm ấm áp, chân thật, giọng nói mềm mại, nháy mắt hòa tan lòng nàng.
Nếu Vân Nhi vẫn bình an đến giờ, có lẽ cũng tầm tuổi này, có thể giòn giã gọi mẫu thân.
Vừa nhớ đến, hốc mắt không khỏi hơi đỏ lên, dùng tay áo che lại, giải thích nói, "Lúc trở về gió thổi cát bay vào mắt."
Lại nhu thuận mà gật gật đầu với tiểu Hoài Trăn, "Được!"
Hoài Trăn cười đến đôi mắt đều cong lên, đong đưa lôi kéo tay nàng, nhìn ra nó đang rất vui vẻ, Tô Kiều Ngọc cũng bị nụ cười của nó lây nhiễm theo.
Có lẽ là ý trời, đưa Hoài Trăn đến trước mặt nàng, điền vào cuộc sống của nàng.
Sau khi Hoài Trăn đến, Tô Kiều Ngọc tươi cười dần nhiều lên.
Nàng vẫn ngày ngày đi y quán, ngày trước lúc chưa học y thuật, nàng chỉ có ăn cơm ngủ đọc sách, hiện tại nàng cũng sẽ vào hoàng hôn hoặc sáng sớm, mang theo tiểu Hoài Trăn đi dạo khắp nơi.
Lúc này nàng mới chú ý, hóa ra Dương Châu ở ngoài kinh thành, là một thành phồn hoa náo nhiệt lại sinh động.
Thì ra nàng cũng có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới ở nơi khác.
Tiểu Hoài Trăn luôn có thể làm khóe miệng nàng cong lên, tuy rằng ngày thường nó cãi cọ ầm ĩ nhưng lại làm cuộc sống của Tô Kiều Ngọc càng thêm tươi mới.
"Hoài Trăn con đừng động vào hộp đồ, sư phụ đến đánh mông con thì ta cũng sẽ không che chở cho con đâu!" Tô Kiều Ngọc hù dọa mỗ tiểu hài tử đang lộn xộn.
Hoài Trăn lại không sợ, cười nhe răng với nàng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để lại chỗ ban đầu.
Ngày hôm nay, Tô Kiều Ngọc bất đắc dĩ mà đem Hoài Trăn đưa đến y quán, để hắn ngồi ở ghế dài trong nhà, rồi đi ra bên ngoài ngồi bên bàn bắt đầu xem bệnh, bắt mạch.
Hôm nay, người đến xem bệnh không ít, chờ Tô Kiều Ngọc viết phương thuốc cho tất cả người bệnh cũng đã một canh giờ sau, vội thu dọn đồ, chuẩn bị mang Hoài Trăn trong phòng về nhà.
Vén rèm lên, chỉ thấy trong phòng trống rỗng.
Trong lòng Tô Kiều Ngọc hoảng loạn, tim đập nhanh hơn, hướng về phía gian nhà hô một tiếng, "Hoài Trăn!"
Đáp lại nàng chỉ có tiếng vọng của mình.
Vội vàng nhấc làn váy, chạy chậm lao ra ngoài, bất an mà hỏi người qua đường có nhìn thấy một tiểu hài tử hay không.
Nàng dọc theo đường ngày thường đi vừa tìm vừa la lên.
Đáy lòng tràn ngập sơ hãi, ánh mắt rất nhanh lướt qua người cùng cảnh trước mắt, không buông tha bất kỳ chỗ nào.
Đến chỗ rẽ thì nàng nhìn thấy một thân ảnh vàng nhạt nho nhỏ.
Đột nhiên tiến đến ôm vào lòng, thân ảnh bị ôm sửng sốt một chút, giọng nói vẫn mềm mại như cũ, "Mẫu thân..."
Tay Tô Kiều Ngọc vẫn run rẩy, lúc trước Vân Nhi chính là ở trong nháy mắt mà biến mất.


Lúc nàng quay đầu lại phát hiện không thấy tiểu Hoài Trăn thì lòng nàng tràn đầy sợ hãi.
Nàng sợ giống như một năm trước, trong chớp mắt đã vĩnh biệt.
May mắn...
"Mẫu thân không cần lo lắng, Hoài Trăn là đi ra ngoài chơi, một lát liền trở lại, không có việc gì không có việc gì..." Nó giống như tiểu đại nhân mà dỗ dành Tô Kiều Ngọc.
Tô Kiều Ngọc ở trên vai hắn cọ cọ nước mắt nơi khóe mắt, "Lần sau đi chơi cũng phải nhớ nói một tiếng."
Hoài Trăn vội vàng gật đầu, "Dạ dạ, nhất định! Con muốn đi xem ảo thuật ở bên kia!"
Tô Kiều Ngọc biết tiểu hài tử mê chơi, cười ôm nó đi qua.
Xoay người đi qua một nam tử trung niên mặc quần áo quý giá đẹp đẽ.
Tô Kiều Ngọc sửng sốt, xoay người sang chỗ khác, người nọ vừa lúc cũng dừng lại, nhìn về phía nàng.
Nàng không biết, phụ thân mình sao lại xuất hiện ở đây?
Vẻ mặt Tô vương gia cũng kinh ngạc mà nhìn nàng.
"Đây là?" Hắn hỏi tiểu hài tử mà Tô Kiều Ngọc đang ôm trong tay.
"Ta...!Hài tử." Tô Kiều Ngọc ôm chặt Hoài Trăn dẫn Tô phụ về nhà.
"Tất cả mọi người đều cho rằng con chết ở Vị Thủy, mẫu thân con nghe được đã khóc suốt một đêm." Tô vương gia nhìn thấy nữ nhi không chết, trong lòng tràn ngập vui mừng.
Dù cho ba năm trước đây, đoạn tuyệt quan hệ nhưng khi biết tin người đã chết cũng cực kỳ đau lòng.
Tô Kiểu Ngọc đẩy cửa phòng, rót trà cho Tô phụ, bỏ bớt một phần, nói sơ lược về một chút việc mà nàng trải qua.
"Phụ vương tại sao lại ở Dương Châu cách kinh thành ngàn dặm?" Đối với chuyện hôm nay gặp mặt, Tô Kiều Ngọc rất ngạc nhiên.
Tô vương gia nhắc đến việc này liền thở dài, "Cục diện trong triều rung chuyển, vi phụ chẳng qua là bo bo giữ mình, rời xa chốn thị phi mà thôi."
Hóa ra một năm này, Dương Châu mặc dù an ổn thái bình nhưng kinh thành lại nghiêng trời lệch đất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi