TƯƠNG TƯ CÙNG NGƯỜI TẪN THÀNH TRO



Tô Kiều Ngọc không để bụng cái gì mà được đến không được đến, chuyện đã như vậy, như thế nào cũng không thay đổi được gì.
Hắn ẩn nhẫn và yêu nàng cho dù là sự thật nhưng đau xót và Vân Nhi chết đi cũng là sự thật, đau triệt nội tâm.
Nếu mọi thứ đều đã xảy ra, vậy cứ như thế đi.

Nàng rất mệt, thân thể rất mệt, tâm cũng vậy, cuối cùng cũng vô ích, không so đo cái gì.
Tần Nguyệt Ca lại không cam lòng, trong lòng hận ý đã sớm chiếm hết, không có gì khác.
"Ta là công chúa được sủng ái như chúng tinh phủng nguyệt, ngươi chỉ là rác rưởi đến phụ thân cũng không muốn nhận, dựa vào cái gì lại có thể được hắn yêu!"
"Từ đầu đến cuối, ta đều là quân cờ trong tay hắn cùng cái lão già Thẩm La Hàm kia!" Giọng nói càng lúc càng lớn, càng lúc càng khàn khàn.
"Thẩm La Hàm dùng ta phá hư các ngươi, Thẩm Vân Chiêu dùng ta kiềm chế Thẩm La Hàm để ngụy trang bản thân hắn...!Ta đã từng là công chúa, ta là thê tử của Vân Chiêu, dựa vào cái gì mà các người đối với ta như vậy!"
Tô Kiều Ngọc sớm đã không còn kiên nhẫn nghe nàng nói tiếp, mỗi một câu nói của nữ nhân này, một chữ, cũng đều dơ bẩn.

Chán ghét liếc mắt nhìn nàng, phất tay áo chuẩn bị xoay người rời đi.
Thấy Tô Kiều Ngọc chuẩn bị đi, Tần Nguyệt Ca cũng không ngăn cản, ngửa đầu cười lớn, tiếng cười truyền ra rất xa, giao hòa vào bóng đêm.

"Ngươi cho rằng ngươi có thể sống mà đi ra ngoài sao?"
Tô Kiều Ngọc không hiểu ý này, nhíu mày, nữ nhân trước mặt thích nhất là giở thủ đoạn âm độc, lần này nàng ta sẽ làm chuyện xấu gì đây.
"Đừng nhìn ta như vậy, hiện tại bộ dáng quái quỷ này của ta không hại được ngươi."
Ngừng vài giây, lại hướng về sau lưng Tô Kiều Ngọc nói.
"Thẩm thái phó, ngươi nói có phải không a..."
Tô Kiều Ngọc ngây ngẩn cả người, tim đập bình bịch, trong nháy mắt mồ hôi lạnh trên trán chảy như mưa.
Ở cửa điện, Thẩm La Hàm vẫn ăn mặc thường phục xanh đậm, hai khắc(*) trước hắn còn ở đại điện cùng Thẩm Vân Chiêu thương thảo quốc sự, hiện tại hắn lại đứng ở cửa, không biết đã đứng bao lâu.
(*) hai khắc: ba mươi phút.
Thấy Tô Kiều Ngọc nhìn lại đây, trên mặt hắn treo lên nụ cười đặc trưng, ánh sáng không tốt lắm khiến hoàn cảnh hiện tại lại kinh khủng thêm vài phần, "Tô quận chúa, đã lâu không gặp..."
Xem ra, đã phát hiện ra thân phận của nàng.
"Không lâu, vừa rồi đã gặp qua." Tô Kiều Ngọc lạnh lùng đáp lại hắn, trong lòng hoảng loạn nhưng trong mặt lại bình tĩnh, nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào mới có thể toàn thân lui ra, chỉ là, chuyện này tựa hồ rất khó.
Vừa nãy ở đại điện thì Thẩm La Hàm đã cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ lại, thẳng đến khi vừa rồi đến tìm Tần Nguyệt Ca, mới phát hiện mình vừa khéo nhìn thấy được trò hay.
Hóa ra, nghĩa tử của hắn cũng không đơn giản như hắn nhìn a.
Thế nhưng ở dưới mí mắt của hắn không ngoan mà đùa giỡn.
Ánh mắt Thẩm La Hàm từ trên mặt Tô Kiều Ngọc, nhìn về phía Tần Nguyệt Ca.
Tần Nguyệt Ca bị hắn nhìn chằm chằm mà dựng tóc gáy, liên lục lùi về sau, mỗi lần Thẩm La Hàm lộ ra ánh mắt gặp máu như thế! Hắn muốn làm gì!
"Nếu như vậy, công chúa điện hạ người tồn tại cũng không còn giá trị gì..." Trong mắt Thẩm La Hàm lóe lên ngoan độc, thấp giọng lẩm bẩm nói.
Chính miệng nàng nói không còn chút giá trị nào, Thẩm La Hàm hiện tại cũng không cần phải giữ lại tính mạng nàng, lưu lại nàng chỉ biết bại lộ những chuyện trước kia hắn làm.
Nhấc tay, trong nháy mắt.
Ánh đao thoáng hiện, ở cổ Tần Nguyệt Ca để lại vết cắt rất mỏng, máu tươi phun ra.
Trên mặt nàng còn đọng lại sợ hãi cùng hoảng loạn, hai mắt trừng lớn, khó có thể tin, trong miệng giống như còn muốn nói cái gì lại không phát ra bất luận tiếng nào.
Tô Kiều Ngọc vội vàng dùng tay che miệng, kẽ ngón tay vẫn không khỏi tràn ra kinh hoảng.
...
Mặt trời vẫn như cũ mọc lên, không vì thế gian có bất kỳ chuyện dơ bẩn nào mà ảnh hưởng nó tươi đẹp, ngược lại mặt trời rực rỡ lên cao.
Thẩm Vân Chiêu lâm triều trở lại điện đã là giờ Thìn, ánh mặt trời hơi chói mắt, hắn ổn định tâm thần, khống chế được bước chân như đi trên mây của mình.
Trong lòng hắn biết, tình trạng thân thể này có liên quan đến Thẩm La Hàm hạ độc.
Xem ra, vẫn phải nhanh chóng nhổ cái đinh Thẩm La Hàm này ra.

Thị vệ bên cửa đại điện chờ hắn trở về, vẻ mặt nôn nóng bước đến.
"Bệ hạ, sáng nay ta phụng lệnh đưa vị y nữ kia ra khỏi thành nhưng lại không tìm thấy nàng..."
Trong lòng Thẩm Vân Chiêu đột nhiên căng thẳng.
"Chỉ ở trên bàn của nàng phát hiện, phương thuốc này."
Thị vệ cầm một tờ giấy hai tay đưa lên, Thẩm Vân Chiêu tiếp nhận nhưng có chút lo lắng.
Ánh mặt trời xuyên qua cành lá đại thụ bên điện, nhìn chữ viết trên giấy.

Chữ viết xinh đẹp, ở cuối thêm một nét bút, quen thuộc như vậy.
Đây...
Là thói quen nhỏ của Tô Kiều Ngọc! Hắn sẽ không quên.
Hóa ra thật sự là nàng, khó trách có cảm giác quen thuộc như vậy, khó trách...
"Tìm khắp nơi chưa?" Thẩm Vân Chiêu gấp gáp, làm sao ở lúc mấu chốt lại không thấy bóng người, trong hoàng cung này còn có một ít chuyện hắn khó có thể nắm giữ, nếu nàng gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ...
Hắn không dám nghĩ tiếp.
"Đã đi tìm, nhưng vẫn như cũ không tìm được." Thị vệ khom người, trầm giọng trả lời.
"Vậy phái nhiều người đi tìm, cho dù đem hoàng cung lật tung cũng phải tìm ra cho trẫm!"
Nàng đi nơi nào? Nàng biết hôm nay đưa nàng ra khỏi thành, hẳn là sẽ không chạy loạn.
Cho dù nàng muốn ở lại chữa bệnh cho hắn, vậy cũng không phải là phương thức này.
Như vậy chỉ có một khả năng, là người khác ép nàng đi chỗ nào đó.

Ở trong hoàng cung kinh thành có thể khiến một người biến mất không có tin tức chỉ có hai người.
Một là Thẩm Vân Chiêu, hai là Thẩm La Hàm.
Thẩm Vân Chiêu đẩy thị vệ ở cửa ra, trên mặt là nôn nóng cùng bất an, thủ đoạn của Thẩm La Hàm luôn tàn nhẫn máu tanh, hắn làm sao có thể để nàng ở trước mặt hắn mà biến mất!
Thẩm Vân Chiêu tràn ngập tức giận mà đi vào tẩm cung, trong điện tràn ngập mùi thơm an thần cũng khó có thể áp chế cảm xúc của hắn.

Hắn cưỡng ép mình bình tĩnh lại, lấy bản đồ bên cạnh bàn ra, nghĩ Thẩm La Hàm có khả năng đem nàng nhốt ở nơi nào.
Cuối cùng lo lắng sẽ bị loạn, từ trước đến nay suy nghĩ rõ ràng Thẩm Vân Chiêu cũng có chút không rõ.

Liên tiếp mấy ngày, Thẩm Vân Chiêu cũng không còn trạng thái.

Khi lâm triều không nghe được đại thần góp lời, đây là trước kia chưa từng có.
Hắn không biết Thẩm La Hàm bắt Tô Kiều Ngọc, rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì.

Cho dù hắn đã biết thân phận của nàng, vậy cũng nên lập tức cùng hắn nói điều kiện.
Mà Thẩm La Hàm lại vững như Thái Sơn.
Màn đêm buông xuống, trăng tròn, trong cung cử hành yến hội.

Tiếng hát trong đại điện không ngừng, vũ nữ áo tím thủy tụ(*) tung bay.
(*) thủy tụ: một trong những kỹ năng đặc biệt của hí khúc.
Thẩm Vân Chiêu nghiêng người hỏi thái giám có tin tức Tô Kiều Ngọc hay không, có được chỉ là một phen lắc đầu.

Mấy ngày nay, đôi mắt hắn vì mất ngủ mà trở nên sưng đỏ, thêm vài phần tiều tụy.
Thẩm Vân Chiêu lại ngồi thẳng gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm La Hàm, không biết suy nghĩ cái gì.

Thẩm La Hàm dường như phát hiện, quay đầu lại, mang theo tia giả vờ khó hiểu, "Bệ hạ có gì phân phó?"
Thẩm Vân Chiêu nửa híp mắt, không lộ ra thanh sắc cho dù trong lòng sớm đã nôn nóng vạn phần, ngón tay khớp xương rõ ràng siết chặt chén rượu, đáp lại Thẩm La Hàm nâng chén.
Thẩm La Hàm lại cười, giống như u hồn quỷ dị trong bóng tối mà đi lại, "Xem ra ca vũ không khiến bệ hạ hứng thú..."
"Như vậy, vi thần vì yến hội này, tìm chút việc vui đi."
Nói xong, vỗ vỗ tay, tiếng vang xen lẫn trong sênh ca, truyền ra ngoài đại điện....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi