TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Kìa, cùng tiến lên đi chứ, còn đứng ở đó làm gì?

Lâm Phong nhìn đám người của Lâm gia lạnh lùng nói, ánh mắt của mọi người trong Lâm gia đều run lên, cùng tiến lên ư? Bọn họ còn dám cùng tiến lên nữa sao?

Một quân đoàn thiết kỵ cường đại như thế, chỉ cần đồng thời công kích một kích, chỉ cần một nháy mắt là có thể hủy diệt cả Lâm gia bọn họ, giết sạch tất cả mọi người, bọn họ sao còn dám nói cùng tiến lên.

- Thái Thượng trưởng lão uy phong của ngươi đâu rồi, lên đi, mệnh lệnh cho tất cả mọi người cùng tiến lên, bây giờ ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì?

Trong miệng Lâm phong lộ ra một nụ cười trào phúng. Sắc mặt của Thái Thượng trưởng lão thì lại càng cứng ngắc, đôi môi khe khẽ run run nhưng một câu cũng không thể nói ra được, cục diện này, giờ phút này, tính mạng của tất cả mọi người bọn họ, đang nằm trong tay Lâm Phong.

- Thái Thượng trưởng lão thực lực cường đại, chỉ một chiêu đã đả thương cha ta trục xuất cha con ta ra khỏi gia tộc, lợi hại vô cùng. Thái Thượng trưởng lão, cơ hội đại triển thần uy của ngươi lại đến rồi.

Lâm Phong thấy Lâm Duệ không đáp thì tiếp tục nói. Nhớ ngày trước cha của hắn Lâm Hải võ đạo cường đại làm kinh sợ quần hùng, không người nào dám chiến đấu. Thái Thượng trưởng lão Lâm Duệ này đã bá đạo đứng dậy đánh cho Lâm Hải bị thương, trục xuất cha con hắn ra khỏi gia tộc, uy phong lẫm lẫm, Lâm Phong làm sao mà có thể quên cho được.

- Đuổi khỏi gia tộc?

Đám người nghe được bốn chữ này vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp, đúng vậy người này nắm trong tay hàng vạn thiết kỵ, là thống lĩnh uy phong vô cùng kia đã từng là người của Lâm gia bọn họ, mà lại bị Lâm gia trục xuất khỏi gia tộc.

Lâm Phong ở bên ngoài dựa vào lực lượng của chính mình đã một bước trở nên vô cùng cường đại, dễ dàng chém chết Cửu trưởng lão cùng với Lâm Hạo Nhiên, còn làm đến thống lĩnh của một quân đoàn thiết huyết được vạn người kính trọng ngưỡng mộ. Đừng nói cái Lâm gia nhỏ bé của bọn họ, ngày nay chỉ một cái phất tay Lâm Phong cũng có thể tiêu diệt toàn bộ thành Dương Châu.

Nhưng cái chính là một thiên tài tuyệt vời như thế lại bị Lâm gia của bọn họ trục xuất khỏi gia tộc, điều này là mỉa mai đến bực nào.

Nhưng mà sự thật thì lại tàn khốc như thế làm cho người ta khó có thể chấp nhận được. Hắn, một nhân tài mà Lâm gia ngàn năm khó gặp nhưng mà đã bị quẳng đi rồi, hơn nữa lại đem theo lòng thù hận với Lâm gia.

- Nếu như Lâm Phong còn ở Lâm gia thì quang cảnh của Lâm gia sẽ như thế nào?

Trong lòng rất nhiều người đã đã có ý nghĩ này, nếu Lâm Phong không bị đuổi ra khỏi gia tộc, lấy uy thế hiện nay của Lâm phong, phất tay một cái toàn bộ thành Dương châu sẽ là của Lâm gia bọn họ. Đây vẫn là mộng tưởng lâu đời của Lâm gia thay thế Nạp Lan gia, nhưng bọn họ lại đem giấc mộng đó gửi gắm vào trên người Lâm Thiên.

Thì ra thành Dương châu đã cách bọn họ rất gần như vậy, thật vốn là dễ như trở bàn tay, nhưng bọn họ đã đi sai từng bước, từng bước.

Lâm Duệ nhìn Lâm Phong không thể phản bác được, lão phải giải thích như thế nào? Lão đã trục xuất cha con Lâm Phong ra khỏi gia tộc, Lâm Duệ mắt lão đã bị mù.

- Ngươi đã không nói thì ta sẽ giúp ngươi nói, Lâm Duệ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là cùng tiến lên, hai là ngươi cùng ta một trận chiến, nều ngươi thắng ta lập tức rút quân.

Lâm Phong thấy Lâm Duệ trầm mặc không nói nên đã lên tiếng nói một lần nữa, lời nói vừa dứt đôi mắt của tất cả đám người đều ngưng tụ lại.

Bọn họ thật không thể ngờ Lâm Phong sẽ cho Lâm Duệ lựa chọn này, để Lâm Duệ có cơ hội cuối cùng cùng chiến đấu một trận với Lâm Phong, nếu lão thắng Lâm Phong sẽ rút quân.

Lâm Duệ là Thái thượng trưởng lão của Lâm gia thực lực cực kỳ cường đại, nghe nói đã muốn sắp đến cảnh giới Huyền Vũ, mỗi một kích đều chứa uy lực vô cùng mạnh mẽ. Mà Lâm Phong thì mới chỉ lớn thế này, tuy rằng là thiên phú dị bẩm nhưng liệu có thể chiến đấu cùng với Lâm Duệ được không.

- Tuổi trẻ điên cuồng, Lâm Phong thiên phú cường đại lại đang nắm trong tay mấy vạn quân thiết kỵ, khó tránh khỏi sẽ kiêu ngạo.

Đám người trong Lâm gia thầm nghĩ, bọn họ cho rằng dù là Lâm Phong có thiên phú như thế nào đi nữa thì cũng không thể thắng được Lâm Duệ, lão quái vật đã sống bảy tám chục năm làm sao lại có thể thua Lâm Phong.

- Lâm Phong, những lời ngươi nói là thật sao?

Lâm Duệ còn chưa kịp nói gì thì Lâm Bá Đạo đã vội vàng mở miệng nói, một quân đoàn hùng mạnh như thế bọn họ không thể nghĩ đển chuyện chiến đấu, nếu là Lâm Phong muốn bọn họ chết thì thật dễ dàng, y chỉ có một hy vọng mỏng manh đó là Lâm Phong lui quân.

Ánh mắt chậm rãi chuyển qua, đôi mắt của Lâm Phong đã rơi vào trên người Lâm Bá Đạo, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc.

- Thật xin lỗi Lâm Bá Đạo, nhưng những điều này không có bao gồm ngươi, vô luận là ta thắng hay là Lâm Duệ thắng thì ngươi, Lâm Bá Đạo, đều phải chết.

Lâm Phong nói nho nhỏ làm cho đôi mắt Lâm Bá Đạo ngưng trệ lại, trong đôi mắt lạnh lẽo một cỗ hàn khí không ngừng lan tràn trên người của y.

Vô luận Lâm Phong thắng hay là Lâm Duệ thắng, Lâm Bá đạo vẫn đều phải chết Lâm Phong nhất định phải giết y.

- Đương nhiên ta cũng cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể giết Thái Thượng trưởng lão thì hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi.

Lâm phong nửa như cười nửa như không nói vậy làm cho ánh sáng đôi mắt của Lâm Bá Đạo ngưng tụ lại, y lập tức nhìn thoáng qua hướng Lâm Duệ.

- Không có khả năng, ta Lâm Bá Đạo làm sao lại có thể hại người như thế. Thái Thượng trưởng lão chính là trưởng bối của Lâm Bá Đạo, làm sao ta có thể động thủ với ông ấy.

Lâm Bá Đạo ngôn từ chánh nghĩa làm cho đám người nhất thời đều gật đầu.

- Xóa!

Đúng lúc này một tiếng gầm vang truyền ra, trong tay Lâm Bá Đạo có hàn quang hiện lên. Một thanh dao găm bay thẳng tới đâm vào sau lưng Lâm Duệ, mau lẹ mãnh liệt không có một chút lưu tình.

Ánh mắt tất cả mọi người đều ngưng tụ lại, lời nói của Lâm Bá Đạo còn chưa dứt thì hành vi của y đã chứng minh cái dối trá của mình, vì mạng sống Lâm Bá Đạo không có thủ đoạn gì mà không dùng.

- Ngươi dám!

Lâm Duệ giận dữ quát lên một tiếng, trong nháy mắt khi dao găm của Lâm Bá Đạo đâm vào người của lão, lập tức có một cỗ hàn băng lạnh thấu xương ở sau lưng ẩn hiện, dao găm của Lâm bá Đạo và cả cánh tay cầm dao găm của y đã bị đông cứng lại trong nháy mắt.

- Cút.

Lại một tiếng gầm lên, hàn băng chưởng của Lâm Duệ tức khắc đánh vào trước ngực Lâm Bá Đạo làm cho cả người Lâm Bá Đạo đều bao trùm trong sương trắng, dường như y đã bị băng bao phủ kín.

- Lão hồ ly.

Lâm Phong cười lạnh, khi Lâm Bá Đạo vừa động tay Lâm Duệ cũng đồng thời xuất thủ, trước sau lão vẫn luôn đề phòng Lâm Bá Đạo.

Ở cái thế giới này vì theo đuổi võ đạo, vì mạng sống, không từ thủ đoạn nào, đã gặp qua quá nhiều người rồi, Lâm Duệ sống đã bảy tám chục năm sao lại có thể ngu xuẩn như vậy, lại tin tưởng vào mấy câu nói của Lâm Bá Đạo.

- Lâm Bá Đạo, ta đãi ngươi không bạc, sao ngươi lại dám đánh lén ta, như vậy ngươi cũng đừng trách ta không khách khí.

Giọng nói của Lâm Duệ lạnh như băng, hàn khí càng ngày càng mạnh.

- Phụ thân.

- Lâm Duệ, ông dám.

Hai tiếng gầm đồng thời truyền ra đó là huynh muội Lâm Thiên, cả hai người bọn họ đều xông đến hướng Lâm Duệ.

- Cút ngay.

Lâm Duệ vung bàn tay lên khí lạnh tàn sát bừa bãi, giờ phút này lão còn lo lắng gì đến Lâm Thiên, lão chỉ cần có mạng sống.

- Chết cho ta.

Sắc mặt Lâm Duệ dữ tợn, hàn băng khí phóng ra đến mức tận cùng. Lâm Bá Đạo bị đông cứng, thân thể run rẩy, trong nháy mắt cái sinh mệnh của y bị băng phong đông chết.

Lâm Bá Đạo vì mưu đoạt chủ vị Lâm gia không từ thủ đoạn, huynh đệ tương tàn, lục thân không nhận cuối cùng lại bị kết cục bi ai như thế.

- Phụ Thân.

Hai tiếng gọi thê lương vang lên, Lâm Duệ không có biểu hiện gì chậm rãi xoay người lại, trong lòng đám người dâng lên một cảm giác lạnh lùng.

Lâm gia, đây mới thật là một gia tộc sao? Tại sao lại máu lạnh như vậy?

Lâm Bá Đạo muốn giết Lâm Duệ, Lâm Duệ phản lại giết Lâm Bá Đạo, ở trước mặt tính mạng bị đe dọa, mọi sự xấu xa đều được bộc lộ ra.

Lâm Duệ nhìn Lâm Phong, bước một bước đi lên trên chiến đài đến trước mặt Lâm Phong nói:

- Lâm Bá Đạo tự tìm lấy cái chết, ta đã thay ngươi giết y rồi. Mà Lâm Phong, giờ đây thiên phú của ngươi xuất chúng như thế, ta thừa nhận trước đây mắt ta đã bị mù, hôm nay ta với ngươi đấu một trận, nếu ta thua ta tự nhận cái chết.

Giọng nói của Lâm Duệ hiên ngang lẫm liệt, nhưng ánh mắt của Lâm Phong thì cũng không có mảy may dao động. Lão hồ li này quả nhiên là một lão hồ li, lão nói dễ nghe như vậy chẳng qua là để cho hắn sinh ra lòng trắc ẩn. Thái Thượng trưởng lão đã sống nhiều năm như vậy quả nhiên cũng không phí công, lão rất giỏi về tâm kế, bản tính lai cực kỳ lạnh lùng, về điểm ấy chỉ nhìn lão giết Lâm Bá Đạo mà không có một chút do dự nào thì có thể nhìn ra được.

- Không cần phải nói dễ nghe như vậy, ông có thể yên tâm nếu là ông thắng, ta đã nói rút quân ta sẽ rút quân. Nhưng nếu ông thất bại đó, không phải là ông tự nhận lấy cái chết mà là vì ông không thể không chết.

Lâm Phong bình thản nói:

- Đánh thôi.

- Ta xuất thủ đây, cẩn thận.

Lâm Duệ gật gật đầu, Hàn Băng Vũ Hồn điên cuồng nở rộ lạnh lùng đến tận xương, bước chân bước ra khí hàn băng đánh về phía Lâm Phong.

Lâm Phong lắc lắc đầu, đánh thì đánh, lúc này Lâm Duệ vẫn ra vẻ khách khí.

Chân phải bước ra trước, một cỗ kiếm khí vô cùng sắc bén hung mãnh bắn ra, khi kiếm khí đến trước người Lâm Duệ là lúc tay phải của Lâm Phong chém ra.

Ánh mặt trời chiếu lướt qua, anh hùng đã vào tuổi xế chiều không còn ánh sáng nữa.

Nhìn tay Lâm Phong Lâm Duệ sinh ra một ảo giác, trong lòng sinh ra một cảm giác của tuổi xế chiều thê lương.

- Tịch dương chi kiếm!

Lâm Phong lấy tay thay kiếm, một kiếm chém ra máu tươi rơi rụng bay tứ tán, một cái cánh tay bay về phía không trung.

Một kiếm đã chém đứt một cánh tay của Thái Thượng trưởng lão Lâm Duệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi