TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Cảm nhận được lửa nóng cùng ôn nhu từ môi Lâm Phong, trái tim lạnh lẽo của Mộng Tình dần dần bị nụ hôn này hòa tan. Nàng chưa bao giờ có cảm giác này, thật là ấm áp, thực dạt dào. Nàng vô cùng hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên người Lâm Phong, cho dù phải trả giá bao nhiêu đi nữa cũng cam tâm tình nguyện.

Lâm Phong hai tay ôm chặt lấy Mộng Tình, một khắc cũng không thả lỏng. Trong lòng hắn lúc này như có lửa cháy, hai tay hắn bắt đầu chậm rãi chuyển động trên thân thể mềm mại hoàn mỹ kia.

Dường như cảm nhận được hai tay của Lâm Phong, thân thể Mộng Tình hơi hơi cứng đờ. Lập tức thân thể nàng giật giật, làm cho tay Lâm Phong dừng lại.

Rời bờ môi nàng, Lâm Phong như trước vẫn ôm lấy Mộng Tình, mang theo nhu tình như nước. Mà Mộng Tình lúc này, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một chút hồng hào, vô cùng sáng lạn.

Đang lúc Lâm Phong muốn thay đổi Mộng Tình, thì nàng lại mở miệng nói:

- Lâm Phong, ta muốn nghe kể chuyện xưa.

- Chuyện xưa?

Lâm Phong ánh mắt dao động, nhìn lại khuôn mặt tuyệt thế hồng nhan kia, hắn làm sao có thể cự tuyệt.

- Nàng muốn nghe chuyện gì nào?

Lâm Phong nhìn đôi mắt như nước kia, hỏi.

- Chuyện Hồ tiên.

Mộng Tình tựa vào đầu vai Lâm Phong, nhỏ giọng nói. Hôm nay nàng không còn nửa điểm lạnh lùng, chỉ có nhu tình.

Lâm Phong gật gật đầu, một khúc Liêu Trai chậm rãi xuất hiện từ trong miệng hắn, đầy ảo mộng.

Sau hồi lâu, Lâm Phong kể xong một câu chuyện, rời khỏi gian phòng Mộng Tình. Hắn lặng lẽ đóng chặt cửa phòng rồi biến mất giữa tầm mắt Mộng Tình.

- Lâm Phong!

Nhìn theo bóng người Lâm Phong đang biến mất dần, Mộng Tình thì thào tự nói, thanh âm như mộng:

- Lâm Phong, tha thứ cho ta, hiện tại ta còn không xứng với chàng, nhưng chàng nhất định phải chờ ta

.Nói xong, Mộng Tình dựa vào cửa sổ, trong đầu hiện lên bóng hình của Lâm Phong. Lời của Lâm Phong vẫn như trước quanh quẩn bên tai nàng, nàng là người quan trọng nhất của ta.

Lâm Phong đương nhiên sẽ không trách Mộng Tình. Mỹ nhân như băng sơn vậy đã dần dần hòa tan, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình ấm áp vô cùng. Mộng Tình là người của hắn, không phải sao, nàng chạy không thoát, Lâm Phong cũng sẽ không để nàng chạy trốn.

Hắn đi tới phòng luyện đan, Hỏa lão cùng Xích lão cũng đều ở đây.

- Hỏa lão, ta muốn nhờ ông sưu tập linh thảo, mở lò luyện đan.

Lâm Phong mở miệng đi thẳng vào vấn đề.

Hỏa lão ánh mắt ngưng tụ, nhìn Lâm Phong hỏi:

- Luyện chế bao nhiêu?

- Linh Huyết đan, Bồi Nguyên đan, Hoạt Khí đan, Xích Dương đan, mỗi loại đan dược cần phải có ba vạn viên!

Lâm Phong nghiêm túc nói, làm cho Hỏa lão cùng Xích lão trong lòng run rẩy, ba vạn viên, con số quá khổng lồ.

- Linh Huyết đan chính là Linh đan thượng phẩm, ba loại đan dược còn lại, đều là Linh đan trung phẩm. Bốn loại đan dược này không có tác dụng lớn với cường giả Huyền Vũ cảnh, nhưng bất cứ loại đan dược này nếu để cho Linh Vũ cảnh tầng sáu trở xuống dùng đều có tác dụng cực lớn. Nhất là Linh Huyết đan, nếu cùng dùng bốn loại đan dược này với nhau, có thể cam đoan, Linh Vũ cảnh tầng bảy trở xuống, tuyệt đối có thể tăng lên một cảnh giới, hơn nữa không có chút tác dụng phụ nào.

Hỏa lão ánh mắt nhìn Lâm Phong, chậm rãi nói:

- Lâm Phong, mỗi loại đan dược ba vạn viên có thể làm cho ba vạn cường giả Linh Vũ cảnh tăng lên ít nhất một cảnh giới, ngươi…

Lâm Phong gật gật đầu, hắn tự nhiên biết mình muốn làm cái gì.

- Hỏa lão, ta có một quân đoàn trong tay, ta muốn làm cho thực lực của bọn họ đều bay lên một bậc thang mới.

- Tăng lên chỉnh thể thực lực của cả một quân đoàn!

Mặc dù Hỏa lão cùng Xích lão thực lực hơn xa Linh Vũ cảnh. Nhưng nghe thấy Lâm Phong nói như vậy vẫn không thể bình tĩnh trong lòng. Quân đoàn ba vạn người, thực lực đồng thời tăng lên một cảnh giới, việc này quá kinh khủng rồi.

- Luyện chế bốn loại đan dược này, không có vấn đề gì. Hơn nữa có thể đồng thời luyện chế. Mặc dù sẽ ảnh hưởng tới thành đan, nhưng mà mười hai vạn viên đan dược, cần phải mất một thời gian mới có thể luyện chế tốt được!

Với năng lực luyện đan của Hỏa lão, Huyền đan hạ phẩm đều có tỷ lệ thành công, Linh đan thượng phẩm không khó luyện chế, về phần Linh đan trung phẩm, có thể luyện chế số lượng lớn mà không có vấn đề gì.

- Ta có thể đồng thời luyện chế đan dược với hắn.

Xích lão cũng mở miệng nói.

Lâm Phong nở nụ cười với hai người nói:

- Ta không vội, vừa muốn phiền toái hai lão, luyện đan ta cũng tự mình luyện chế một lô. Dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất để chia xẻ, hi vọng nhị lão có thể chỉ điểm Lâm Phong một chút.

- Ý kiến hay, ta cũng Xích lão thay phiên luyện đan, chúng ta ai nghỉ ngơi thì quan sát ngươi chế luyện đan dược, cũng chỉ đạo ngươi một chút.

Hỏa lão nói.

- Được.

Lâm Phong tất nhiên vui vẻ, có hai vị tiền bối chỉ đạo luyện đan, thuật luyện đan của hắn cũng sẽ có tiến bộ nhanh chóng.

Thương lượng tốt rồi, nhị lão cùng Lâm Phong bắt đầu luyện đan, phi thường quyết đoán.

Lạc Hà tông, mặt trời chiếu rọi lên trên một tòa hành cung giữa núi rừng. Ánh sáng chiều tà trước mắt vô cùng mỹ lệ. Nhưng mà lúc này trong Lạc Hà tông không có ai có tâm tư thưởng thực cảnh đẹp mỹ lệ này nữa.

Trong một tòa hành cung mênh mông mỹ lệ, tông chủ Lạc Hà tông Cố Xuân Thu đánh nát một cái bàn bằng gỗ đàn, khắp người tràn ngập hàn khí lạnh thấu xương.

Đã chết, toàn bộ tinh anh Lạc Hà tông đi tới thành cổ Thiên Lạc đều đã bị giết chết. Số lượng cường giả Lạc Hà tông của hắn tổn thương quá nửa, lần tai nạn này mang tính hủy diệt, làm cho Lạc Hà tông đã trở thành một phương yếu nhất trong mấy đại tông phái, nói không chừng lúc nào cũng có thể theo bước Vân Hải tông, bị người ta tiêu diệt.

Càng buồn cười hơn là, trận tai nạn có tính hủy diện này nguyên do không phải bởi vì tranh đoạt Cửu Thiên Thương Long đỉnh. Mà là bởi một người, dư nghiệt Vân Hải tông, Lâm Phong!

Ngô Cương đắc tội Lâm Phong, làm cho toàn bộ tinh anh cùng trưởng lão Lạc Hà tông đi tới thành cổ Thiên Lạc bị tiêu diệt. Một người cũng không thoát.

- Triệu tập đệ tử hạch tâm cùng trưởng lão trong tông môn, xuất phát, đi tới thành cổ Thiên Lạc!

Trong miệng Cố Xuân Thu một đạo băng hàn phun ra, làm cho đám người dưới trong lòng đột nhiên run lên. Triệu tập toàn bộ trưởng lão tông môn cùng đệ tử hạch tâm, một người cũng không để lại.

Cố Xuân Thu muốn làm cái gì? Có một vài trưởng lão ánh mắt lóe ra, trong đôi mắt tinh mang không ngừng bắn ra.

Hành động lần này của Cố Xuân Thu nhìn như là muốn báo thù, nhưng kỳ thực còn có một mục đích khác, Cửu Thiên Thương Long đỉnh!

Nay, nhiều đệ tử cùng trưởng lão tông môn bị đám người Lâm Phong giết đi như vậy. Lạc Hà tông bị cô lập là tất nhiên, muốn có thể quật khởi lần nữa, phải dùng ngoại lực, Cửu Thiên Thương Long đỉnh chính là cơ hội. Cho nên, Cố Xuân Thu dù phải trả bất kỳ giá nào cũng phải giết Lâm Phong, Cửu Thiên Thương Long đỉnh cũng phải toàn lực tranh đoạt tới tay.

Hoàng hôn dần xuống, màn đêm bao phủ lấy Thành cổ Thiên Lạc. Lúc này, ở bên ngoài Thành cổ Thiên Lạc, trên cát vàng, từng bóng đen đang nhanh chóng phi nhanh tới thành cổ.

Lúc này ở cửa thành Thiên Lạc đã có rất nhiều người đang chờ đợi. Những người này nhìn thấy các bóng đen từ xa tiến tới, lập tức ánh mắt tập trung, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Nay, thành cổ Thiên Lạc tranh đoạt Cửu Thiên Thương Long đỉnh, bất luận kể nào cũng không thể bước ra được. Mặt khác, nếu không có thế lực hùng mạnh ngăn trở, đám người này cũng không cho phép bất kỳ một ai tiến vào Thành cổ Thiên Lạc nửa bước. Nếu có thể ít đi một người tranh đoạt, hy vọng lại càng lớn hơn.

Những bóng đen ở xa xa tới rất nhanh, rất nhiều người lao tới chặn trước bóng đen, quát lạnh nói:

- Người tới dừng bước.

Nhưng mà không người nào để ý tới bọn họ, trong đêm tối, hàn ý âm trầm tuôn ra, làm đám người này đột nhiên sinh ra hàn ý nhè nhẹ.

Yên tĩnh, những bóng đen kia đã yên tĩnh rồi, không có chút thanh âm nào.

Đám người nhìn chằm chằm ra phía trước, rốt cuộc, bóng đen cũng dần dần rõ ràng, nhưng mà làm cho đám người này lập tức cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Quan tài, những bóng đen này đúng là hàng loạt những quan tài chỉnh tề, âm trầm khủng bố.

- Dừng lại!

Rất nhiều người quát lên, nhưng bọn hắn chỉ thấy hàng loạt những sợi xích từ bên trong quan tài kéo dài ra, vô cùng mạnh mẽ. Chúng trực tiếp khóa lại thân thể đám người trước mặt. Trong nháy mắt toàn bộ đám người này đã không thấy đâu nữa, bị những sợi xích này kéo thẳng vào trong quan tài rồi.

- A…

Những tiếng kêu thảm thiết thê lương sởn tóc gáy liên tiếp vang lên. Từng bóng người dần dần biến mất bên trong quan tài.

Những người này trong nháy mắt đã bị cắn nuốt biến thành những thây khô rồi.

Những người đứng ngoài xa trong lòng rung rung, muốn tiến lên ngăn trở lập tức dừng lại chỗ không dám di chuyển chút nào. Tất cả đều mồ hôi chảy ròng ròng, lưng áo ướt đẫm. Thật đáng sợ!

Những quan tài màu đen này xẹt qua hư không, nháy mắt tiến vào bên trong thành cổ Thiên Lạc. Mãi tới khi biến mất vô tung vô ảnh, đám người kia mới dám thở mạnh một hơi, toàn thân xụi lơ té xuống mặt đất, trong lòng thật lâu mới bình tĩnh lại được.

Những người này là loại người nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi