TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Ở trong tay Lâm Phong, một luồng kiếm quang cuộn trào, ngay lập tức ngưng tụ thành kiếm, chân nguyên chi kiếm.

Lâm Phong chém ra một kiếm đầu tiên, là giơ tay chỉ kiếm, động tác rất chậm chạp, kiếm từ chỉ thẳng rồi chậm rãi giơ lên, giống như là một tia sáng mặt trời vừa mới sinh ra, tràn đầy tinh thần phấn chấn.

Kiếm tới giữa không trung liền đột nhiên đứng im, Lâm Phong lại ngừng lại, khẽ nhíu mày.

- Không đúng, Triêu Dương chi kiếm lấy ý tứ của mặt trời mọc, mặc dù sức sống phóng ra bốn phía, nhưng lực sát thương của một kiếm này thật sự quá yếu.

Trong lòng Lâm Phong lầm bẩm tự nói, ngay sau đó, hắn lại chém ra một kiếm, vẫn không thể chém ra ý cảnh.

Lần luyện kiếm này, Lâm Phong không dung nhập hủy diệt chi ý cùng với chiến đấu chi ý vào trong, dung nhập nhiều ý cảnh có thể tăng cường uy lực của kiếm, nhưng không cách nào làm cho kiếm tăng lên một tầng thứ khác, đến trình độ nhất định thì phải trở nên phản phác quy chân, chỉ có ý cảnh thuần túy nhất, mỗi một kiếm đều có kiếm ý riêng của mình, lúc đó mới là kiếm đạo.

Từng kiếm từng kiếm chém ra, Lâm Phong dường như quên mất thời gian, không chút ngừng nghỉ, ánh mắt nhìn thấy, trong lòng nghĩ tới, chỉ có kiếm.

- Chậm, không được, mặc dù có khí tức mắt trời mọc, nhưng một kiếm chậm như vậy thì không thể giết người được.

- Nhanh, một kiếm này quá nhanh, không giống với Triêu Dương chi kiếm.

Mỗi một lần Lâm Phong chém ra một kiếm, dường như đều có chút tỳ vết, tìm không được điểm cân bằng.

Lúc này, Lâm Phong đột nhiên ngừng lại, không còn chém ra nữa, ánh mắt nhìn về chín tòa kiếm phong phía xa, thần sắc lộ vẻ đăm chiêu.

Chín tòa kiếm phong, nhìn thì giống nhau, cùng là kiếm, nhưng lại có điểm bất đồng, đổi lại mỗi một góc độ, kiếm phong tạo cho hắn cảm giác không giống nhau. Nhất là từ dưới nhìn lên cùng trên nhìn xuống, ở dưới chân đỉnh Quan Kiếm, Lâm Phong nhìn thấy kiếm là bá đạo phá trời, mà từ trên đỉnh Quan Kiếm nhìn xuống kiếm phong, kiếm lúc này chỉ có sắc bén, không gì có thể ngăn cản, kiếm giống nhau lại có biến hóa khác nhau.

- Cũng là kiếm, là tạo ra cảm giác không giống nhau.

Lâm Phong nheo mắt, quang mang chớp động, lại nhìn mặt trời trên đỉnh đầu đã dần lên cao, càng ngày càng phát ra ánh sáng chói mắt, càng ngày càng mãnh liệt.

Kiếm, lại lần nữa xuất hiện trong tay Lâm Phong.

Không chút do dự nào, Lâm Phong huy kiếm, vẫn là từ dưới lên trên, mềm mại hạ xuống, một kiếm này, lúc mới nhìn thì rất sáng lạn, rất chậm, hình như chỉ có duy mỹ mà không có lực sát thương, nhưng đợi đến khi ngươi bỏ qua, kiếm này lại càng ngày càng chói mắt, tràn đầy tinh thần phấn chấn vô tận, đến cuối cùng, kiếm đã vọt tới không trung, bắn ra tia sáng chói mắt, cùng tranh giành phát sáng với ánh mặt trời.

Một kiếm này, vốn nên không có tốc độ, nên nhanh thì nhanh, nên chậm thì chậm, như lúc mặt trời vừa mới mọc lên, cũng là lúc bắt đầu hấp dẫn ánh mắt của ngươi, trong lúc vô tình càng ngày càng mãnh liệt, đợi đến khi ngươi cảm giác được, ánh sáng ban mai đã thành ánh mặt trời chói chang ban trưa.

Triêu Dương chi kiếm, đẩy tới giữa không trung, ánh sáng chói lọi chiếu sáng mọi thứ xung quanh, hết thảy đều mất đi ánh sáng, chỉ còn một kiếm kia.

- Đại Quang Minh chi kiếm!

Trong miệng Lâm Phong phun ra một câu, ánh sáng sớm hóa thành mặt trời chói chan, không gian như không còn giới hạn, rất tự nhiên mà hợp thành, lúc Triêu Dương chi kiếm chói mắt nhất, Đại Quang Minh chi kiếm tự nhiên xuất hiện.

- Xoẹt, xoẹt…

Từng tiếng rất nhỏ vang lên, trong không gian lại xuất hiện một hình cầu vồng kiếm dài hơn trăm mét, xuyên qua mà xuống, mọi thứ phía dưới đều không thể chạy trốn ánh sáng chói mắt đến cực hạn này. Tại dưới ánh mặt trời, không có gì có thể kháng cự, Đại Quang Minh chi kiếm vừa ra đã bao phủ hết thảy.

- Tịch Dương chi kiếm!

Quang mang lóng lánh còn đang chiếu rọi, kiếm ý đột biến, giống như tấm màn phồn hoa rơi xuống, làm cho người ta cảm khái nhàn nhạt, tại lúc chói mắt nhất, đột nhiên người ta lấy tấm màn chặn lại. Ba kiếm này, vốn là nên làm liền mạch như vậy, giống như ánh sáng ban mai, mặt trời chói chan ban trưa cùng với ánh trời chiều, phải là một thể, là diễn biến qua trăm triệu năm cũng không thay đổi.

- Ùng ùng…

Trời đất phát ra tiếng nổ vang, cự thạch trên đỉnh Quan Kiếm bể nát, một vết kiếm sâu được khắc lên vách núi, giống như là một thanh kiếm đâm thẳng vào trong đó.

- Uy lực thật là mạnh.

Lâm Phong nhìn ánh sáng dần tản đi, trong lòng thầm than một tiếng. Giờ phút này, hắn chỉ đơn thuần là ngộ kiếm, giơ kiếm, thậm chí hắn cũng không vận chuyển Đại Nhật Phần Thiên kinh. Nếu lấy Thái Dương công pháp như Đại Nhật Phần Thiên Kinh này, lại cộng thêm ba chiêu kiếm pháp được lĩnh ngộ từ thái dương này, uy lực chắc chắn còn tăng lên gấp bội.

Nghĩ tới đây, hắn vận chuyển Đại Nhật Phần Thiên kinh, nhất thời trên người Lâm Phong, Dương Hỏa chân nguyên điên cuồng vận chuyển, cả người hắn đều bị hỏa diễm mặt trời bao trùm.

Trên trời cao, ánh mặt trời chiếu lên người Lâm Phong, không cách nào tách ra, làm cho thân hình Lâm Phong càng thêm chói mắt, hơn nữa, một đồ án hình mặt trời mơ hồ ẩn hiện trên người hắn.

Sử dụng Đại Nhật Phần Thiên Kinh, đắm chìm dưới ánh mặt trời, Lâm Phong cảm giác cả người tràn đầy lực lượng, cùng giao hòa với mặt trời, cùng phù hợp với trời đất.

Kiếm lại được vung lên lần nữa, từng ánh sáng chói mắt chiếu ngập không trung, tiếng vang ùng ùng từ đỉnh Quan Kiếm truyền ra không ngừng.

Lâm Phong hoàn toàn đắm chìm trong kiếm đạo, ngộ kiếm trong lúc tu luyện, ngộ kiếm trong lúc luyện kiếm, tâm vô tạp niệm, chỉ có kiếm.

Kiếm đạo!!!

Nơi xa, đỉnh Quan Kiếm, nhóm người Phong Đình giương mắt nhìn lên, nhìn đỉnh Quan Kiếm, ánh mắt đều tập trung ở đó.

- Thật là mạnh, không biết vị tiền bối cao nhân nào đang ngộ kiếm ở đó?!!!

Phong Đình lẩm bẩm một tiếng, chỉ thấy trên đỉnh Quan Kiếm tràn ngập thái dương kiếm quang rực rỡ, so với mắt trời giắt trên cao kia còn chói mắt hơn. Mặc dù cách nhau khá xa, nhưng dường như Phong Đình có thể cảm nhận được uy lực mênh mông của một kiếm tràn đầy kiếm quang chói lọi kia.

Những vết kiếm chém lên không trung kia cũng làm cho nàng nhìn thấy mà giật mình.

Tất cả những người bên cạnh Phong Đình đều nhìn lên đỉnh Quan Kiếm, những ánh mắt trở nên mê ly. Nếu bọn họ hùng mạnh như vậy thì tốt rồi lúc giơ kiếm thì trời đất thất sắc. Còn may là ở đây cách xa như vậy, nếu như khoảng cách gần mà nhìn đối phương, e rằng bọn họ cũng không thể mở mắt được.

- Ùng ùng…

Mặt đất dưới chân nhóm người Phong Đình cùng chấn động, làm cho mọi người đều kinh hãi.

- Có chuyện gì vậy?

Phong Đình hô nhỏ một tiếng, sau đó, từng tiếng ùng ùng liên tiếp vang lên không ngừng.

Mặt đất chấn động kịch liệt.

- Sao thế, đây là chuyện gì?

Nhóm người Phong Đình cũng không dám nhúc nhích, vẫn cứ đứng ở đó, mặt đất dưới chân không ngừng run rẩy, dường như mặt đất cũng sắp nứt vỡ.

Hơn nữa, động tĩnh này càng lúc càng lớn, mặt đất run rẩy ngày càng lợi hại.

Rốt cuộc là chuyện gì, trán toát đầy mồ hôi, bọn họ chưa từng thấy chuyện nào quỷ dị như vậy. Cả mặt đất đều đang chấn động, khi giương mắt nhìn lại, bọn họ hoảng sợ phát hiện, từng tòa sơn mạch phía trước đều đang run rẩy, vô cùng kinh khủng, dương như trời đất sắp thay đổi.

Không chỉ có nhóm người Phong Đình, quanh đỉnh Quan Kiếm có không ít người đang luyện kiếm, nhưng giờ khắc này, toàn bộ đều ngưng lại, một đám hoảng sợ mà nhìn. Cực thạch cuồn cuộn không ngừng từ trên đỉnh Quan Kiếm rơi xuống, đập trên mặt đất tạo nên từng tiếng rầm rầm. Nhưng đáng sợ hơn chính là, trước mặt bọn họ, chín tòa kiếm phong đều đang điên cuồng run rẩy, núi đang rạn nứt.

Mặt đất chấn động không ngừng lan tràn, phạm vi trăm dặm quanh đây, toàn bộ đều điên cuồng. Võ tu ngừng tu luyện, lộ ra thần sắc hoảng sợ, yêu thú thì phát tiếng gào thét kêu réo, điên cuồng chạy trốn.

Duy chỉ có trên đỉnh Quan Kiếm, Lâm Phong vẫn đắm chìm trong luyện kiếm, dường như trời đất có sụp xuống thì cũng không liên quan gì tới hắn, giờ phút này trong lòng hắn chỉ có kiếm.

Đốn ngộ, Lâm Phong lại một lần nữa bước chân vào đốn ngộ chi cảnh, loại cảnh giới có thể ngộ mà không thể cầu này, giống như quên hết tất cả, bỏ xuống hết thảy.

Đồn rằng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất là dung nhập vào tự nhiên, hòa hợp với tự nhiên, ngộ tính thông thiên, dễ dàng bước vào trạng thái đốn ngộ kỳ lạ này, những lời này tuyệt không phải nói bậy. Lúc này, Lâm Phong ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, lại bước vào đốn ngộ.

Một luồng ý cảnh kiếm tràn ngập phóng lên, áp bức cả trời đất.

Luồng kiếm ý này, phải dùng hai từ điên cuồng để hình dung, không ngừng lan tràn ra, rất nhanh, yêu thú trong vòng trăm dặm cũng đều bò lổm ngổm trên mặt đất, không dám động đậy. Mà võ tu thì đều tái nhợt.

Làm sao có thể, sao trong nước Tuyết Nguyệt lại có thể xuất hiện kiếm ý hùng mạnh như vậy.

Luồng kiếm ý này có thể thông thiên.

- Rắc!!!

Trong trời đất dường như có một tiếng nổ vang truyền ra, kiếm ý thông thiên càng trở nên kinh khủng, chín tòa kiếm phong càng run rẩy kịch liệt, dường như tùy thời đều sụp đổ.

Nguyệt gia, một vì lão già tóc trắng cảm nhận được luồng kiếm ý thông thiên này, đột nhiên từ tron tu luyện mà tỉnh lại, sắc mặt kịch biến.

- Không tốt!

Gầm lên một tiếng, thân hình lão già áo trắng phóng lên cao, trực tiếp đâm thủng nóc nhà, tầm mắt nhìn về phía đỉnh Quan Kiếm.

Trên trời, dường như có kiếm, đang ngưng thành hình, trên trán lão già không ngừng rỉ ra mồ hôi.

Phong ấn sắp vỡ rồi, là ai dẫn động phong ấn ma kiếm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi