TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Vị trí dưới tay của Đoàn Vô Nhai chẳng lẽ là lưu lại cho Đoàn Hân Diệp?

Lúc này, Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp chậm rãi đi tới Quan Tinh đình, Lâm Phong hướng Đoàn Vô Nhai cười xin lỗi, nói:

- Lâm Phong khiến điện hạ đợi lâu.

Ánh mắt Đoàn Vô Nhai nhìn Lâm Phong hiển nhiên không nghĩ đến Lâm Phong vậy mà sẽ mang Đoàn Hân Diệp cùng nhau tới đây, đương nhiên đây đối với hắn mà nói là chuyện tốt.

- Không đợi lâu, Lâm Phong, mau tới đây ngồi.

Đoàn Vô Nhai đang khoanh chân ngồi bất ngờ đứng lên, đối với Lâm Phong cực kỳ khách khí, khiến đám người Tuyết Nguyệt đều kinh ngạc.

Vị trí kia không phải vì Đoàn Hân Diệp mà bố trí, mà là lưu lại cho Lâm Phong, như vậy Đoàn Vô Nhai một mực trì hoãn dạ tiệc đều là vì Lâm Phong?

- Hân Diệp, muội tới đây cũng không cùng hoàng huynh nói một tiếng, hiện tại không có chuẩn bị vị trí cho muội, thôi thì muội cùng Lâm Phong chen chúc một chút đi.

Đoàn Vô Nhai cười nói khiến rất nhiều người đem ánh mắt bất thiện nhìn Lâm Phong, ngay cả Đoàn Vô Nhai hình như cũng tán thành hai người bọn họ.

Kỳ thật, lấy biểu hiện của Lâm Phong bên bờ sông Tương Giang ngày ấy, cùng với xuất thân của hắn, việc thân phận tăng lên là tất nhiên, chỉ có điều, những đệ tử quý tộc cùng thiên tài còn trì hoãn không xông lại. Trước kia trong mắt bọn hắn, Lâm Phong là một bao đất, không có tư cách cùng ngồi cùng ăn với bọn họ, nhưng mà, hiện tại Đoàn Vô Nhai đem Lâm Phong an bài bố trí ở thượng vị đầu não, hơn nữa còn ôm mỹ nhân về, bọn họ không hận Lâm Phong mới kỳ quái.

Bản thân Lâm Phong thì ngược lại, cũng không nhiều lời, đi đến vị trí dưới tay Đoàn Vô Nhai cùng Đoàn Hân Diệp ngồi chung một chỗ, càng làm cho người đố kỵ.

đế quốc Long Sơn cùng với người của nước Thiên Phong đều nhìn Lâm Phong, ánh mắt bất định, chính là người này, khiến Đoàn Vô Nhai xếp lại bọn họ liên tục trì hoãn dạ tiệc.

Ở vị trí phía sau Thiên Phong Thất Sứ, có một người ngồi ở đó, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hai người Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp, con ngươi như nước nổi lên thần sắc khác thường nhè nhẹ, Lâm Phong...

Đoàn Hân Diệp dường như cảm giác được cái gì, ánh mắt nhìn qua bên kia, thấy đúng là một nữ tử xinh đẹp khiêu gợi, không khỏi sửng sốt, lập tức hướng nàng gật đầu.

Cô gái này là người mới rời khỏi bên người Lâm Phong không lâu, Lam Kiều, nhìn thấy Đoàn Hân Diệp tươi cười, ánh mắt của nàng cũng có chút sững sờ, cũng cố nặn ra ý cười mất tự nhiên, lập tức lại hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Phong. Khó trách người này một chút cũng không để ý tâm tư của mình, ngoài trừ Mộng Tình, bên ngoài hắn còn có nữ tử diện mạo đẹp như vậy, hơn nữa còn là công chúa Tuyết Nguyệt cao quý.

Lâm Phong ngồi xuống cũng liếc mắt đánh giá mọi người một cái, ba người dẫn đầu, hai người trung niên, một người thanh niên, ánh mắt từng người đều nội liễm, sâu không lường được, mà bảy người ngồi đối diện hắn là Phong Trần cùng sau người Thiên Phong Thất Sứ, từng người đều là tinh thần tỏa sáng, ánh mắt ẩn hiện sắc bén, chỉ có điều ánh mắt nhìn về phía hắn đều mang theo một cỗ kiên quyết.

Về phần người phía dưới Thiên Phong Lục Sứ, cũng không có một người nào là người tốt, một đám tinh thần no đủ, Lam Kiều ở trong những người kia chỉ sợ xem như là yếu nhất.

Mà ngồi dưới hắn lại là Nguyệt Thiên Mệnh, Vu Thanh, Vũ thị song kiêu Vũ Cầm, Vũ Kiếm, còn có Lạc Tuyết công tử, hơn nữa thêm huynh đệ Đoàn Vô Đạo, Đoàn Vô Nhai cùng với Đại Bằng công tử đã chết, tám người này kết hợp là bát đại công tử ngày xưa, Vũ Cầm ở trong bát đại công tử xếp thứ năm, Vũ Kiếm xếp thứ tám, Lạc Tuyết công tử xếp thứ bảy, hiện giờ Đại Bằng công tử chết, hạng sáu còn trống.

Xuống một chút nữa là Đoạn Nhận thành, Vân Phi Dương, tuy rằng ngày đó hắn vẫn có chút khiêm tốn, nhưng cùng Xà Quỳnh chiến một trận cũng chính là biểu thị công khai thực lực dũng mãnh của hắn, nếu thực sự muốn đánh một trận, chỉ sợ Lạc Tuyết công tử cũng khó thắng hắn.

Phía trước đoàn người, cùng đối diện với đám người Thiên Phong Thất Sứ là nhân vật chính lần này, bởi vì họ ngồi ở vị trí chủ vị.

Ở phía dưới những thiên tài Tuyết Nguyệt này còn có một chút người thân phận cao quý, ví dụ như Thiên Lang Vương, Đoàn Thiên Lang.

- Hiện tại mọi người đã đến đông đủ, chúng ta liền mở yến đi, lúc này, chư vị cùng nhau kính hai vị tiền bối ở đế quốc Long Sơn ngàn dặm xa xôi đi tới Tuyết Nguyệt.

Đoàn Vô Nhai giơ chén rượu lên, đối với hai người ngồi ở chủ vị khách khí nói, mọi người cũng đều rối rít nâng chén, người của đế quốc Long Sơn thì bất kể là Tuyết Nguyệt quốc hay là nước Thiên Phong đều không muốn đắc tội đâu.

- Nhưng mà, chén rượu thứ hai này, Tuyết Nguyệt chúng ta làm chủ nhà, kính các vị tài năng tuấn kiệt nước Thiên Phong.

Đoàn Vô Nhai lại nâng chén, uống một hơi cạn sạch, hướng Phong Trần tỏ ý.

- Vô Nhai hoàng tử khách khí.

Phong Trần cười nói một tiếng, cũng đồng dạng uống cạn rượu trong chén.

- Nghe danh Tuyết Nguyệt bát đại công tử đã lâu, mặc dù không thể nhìn thấy Vô Đạo Thái tử, rất là đáng tiếc, nhưng có thể nhìn thấy chư vị tuấn kiệt, Phong Trần cũng vinh hạnh, kính chư vị một ly.

Phong Trần làm Hoàng tử nước Thiên Phong, tự nhiên cũng sẽ không mất cấp bậc lễ nghĩa, Đoàn Vô Nhai mời rượu Thiên Phong Thất Sứ, hắn liền đáp lễ bát đại công tử.

- Đệ Nhất Sứ lần này không có tới, nói vậy đã ở cảnh giới rất cao, chuẩn bị vì đại hội Tuyết Vực, hoàng huynh ta cũng như thế, vào ngày đại hội Tuyết Vực, mọi người tự nhiên còn có cơ hội bái kiến.

Đoàn Vô Nhai đáp lại, Đệ Nhất Sứ cùng với Đệ Nhất công tử Đoàn Vô Đạo, việc hai người bọn họ tham gia đại hội Tuyết Vực là việc tất nhiên, căn bản không cần tuyển chọn.

Hai người là hai thiên tài đứng đầu hai quốc gia không tham gia thì ai tham gia.

- Đoàn Vô Đạo bây giờ là tu vi gì?

Lúc này, thanh niên duy nhất ở trên chủ vị thấp giọng hỏi một câu, khiến ánh mắt rất nhiều người hướng về Đoàn Vô Nhai, mọi người đều muốn biết Đoàn Vô Đạo đứng đầu Bát đại công tử tới cảnh giới gì rồi, mạnh cỡ bao nhiêu.

Đoàn Vô Nhai nhìn thanh niên nói chuyện, là người của đế quốc Long Sơn, đi theo sứ thần đế quốc Long Sơn đến, thực lực người này tất nhiên không phải là nhỏ, hẳn là đến để so sánh chúng thiên tài Thiên Phong cùng Tuyết Nguyệt đây.

- Thực không dám giấu diếm, Vô Nhai cũng không biết hiện giờ hoàng huynh tu vi ra sao, đương nhiên nếu so với Vô Nhai ta thì hùng mạnh hơn nhiều lắm.

Đoàn Vô Nhai khách sáo nói.

- Vậy ngươi thử đánh giá một phen, thực lực thấp nhất của Đoàn Vô Đạo sẽ là cảnh giới gì?

Người nọ tiếp tục truy hỏi, tựa hồ đối với thực lực của Đệ nhất công tử, đồng thời là Thái tử điện hạ của Tuyết Nguyệt quốc, Đoàn Vô Đạo, vô cùng hiếu kỳ.

Trên thực tế, mặc dù ở đế quốc Long Sơn, cũng có không ít người nghe nói qua tên của Đoàn Vô Đạo, bởi vì, Đoàn Vô Đạo đi qua đế quốc Long Sơn bọn họ, hơn nữa còn khiêu chiến không ít cường giả của đế quốc Long Sơn, mỗi một lần chiến đều là toàn thắng.

Nhưng hành tung của Đoàn Vô Đạo mơ hồ vô cùng, dường như hắn chỉ khiêu chiến với người khác, người khác muốn tìm được Đoàn Vô Đạo cũng rất khó.

- Nếu đoán chừng thì khoảng.... Huyền Vũ cảnh tầng bảy, hoặc là cao hơn.

Đoàn Vô Nhai mỉm cười nói, khiến lông mày người nọ nhíu lại, đoán chừng cũng là Huyền Vũ cảnh tầng bảy.

Những người khác lại phát ra tiếng hít hà nho nhỏ, hít vào một ngụm cảm giác lạnh lẽo, Huyền Vũ cảnh tầng bảy, đây đã là cường giả cao giai của Huyền Vũ cảnh rồi, Đoàn Vô Đạo thật đáng sợ.

Tuy nhiên nhớ tới cảnh tượng ngày ấy bên sông Tương Giang, mọi người cũng hơi thoải mái. Vừa ra tay, cao thấp trong Lạc Hà tông không một người có thể may mắn thoát khỏi, toàn bộ bị đánh chết, Đoàn Vô Đạo đã không thể dùng hống hách, bá đạo để hình dung.

- Đệ Nhất Sứ của Thiên Phong ta cũng là thực lực Huyền Vũ cảnh tầng bảy trở lên.

Có một người bên nước Thiên Phong mở miệng nói, dường như cấp bách vì chính mình xưng danh.

- Ta đây đương nhiên tin tưởng.

Đoàn Vô Nhai mỉm cười nói.

- Hà cớ gì so sánh người chưa tới, Vô Nhai điện hạ, người ngồi dưới ngươi, bọn chúng ta đợi hắn mất ngày, ngươi còn chưa từng giới thiệt cho chúng ta một câu đâu, hay là ngoại trừ Vô Đạo Thái tử thì hắn là người thiên tài nhất.

Đệ Thất Sứ ánh mắt không tốt nhìn Lâm Phong, bọn họ nhiều người thân phận cao quý như vậy, không ngờ còn đợi Lâm Phong nhiều ngày như vậy, còn có Lâm Phong này có được mỹ nhân trong ngực, cũng khiến hắn ghen tị, bởi vậy không kìm nổi ngôn ngữ khiêu khích.

- Được, nếu chư vị có hứng thú, ta vì chư vị giới thiệu một phen.

Đoàn Vô Nhai cười dài nói:

- Lâm Phong là người thương của xá muội ta.

Lời của Đoàn Vô Nhai trực tiếp đem Đoàn Hân Diệp bán đi, khiến Đoàn Hân Diệp lộ ra một chút vẻ ngượng ngùng, trên mặt có vài vệt ửng đỏ, cười yếu ớt cúi đầu, loại đẹp kiêu ngạo này làm cho người ta cực kỳ động tâm, càng làm cho rất nhiều người ghen tị Lâm Phong.

- Mười tám năm trước, tứ đại thiên tài danh chấn Tuyết Nguyệt hẳn chư vị cũng cũng nghe qua đi.

Đoàn Vô Nhai hướng mọi người hỏi.

Sứ thần đế quốc Long Sơn khẽ vuốt cằm, tiếp lời:

- Năm đó, Nhân Hoàng điện hạ cùng ba đại thiên tài khác, không chỉ có nổi tiếng ở Tuyết Nguyệt, ở đế quốc Long Sơn ta cũng có uy danh hiển hách, nhất là Nhân Hoàng điện hạ, giống như thiên tài hiếm có, cho dù là đế quốc Long Sơn ta thiên tài vô số cũng mặc cảm.

Lâm Phong ngồi đó an tĩnh nghe, Đoàn Nhân Hoàng không ngờ ngay cả tiền bối cường giả của đế quốc Long Sơn cũng công nhân thực lực và thiên phú của hắn, có thể thấy được danh tiếng hắn lúc đó như mặt trời ban trưa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi