TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Lâm Phong, ngươi quá không coi ai ra gì rồi.

Bên Tuyết Nguyệt thánh viện, một người trung niên nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng nói.

Lâm Phong liếc qua hắn một cái, không coi ai ra gì? Có thực lực, ai sẽ đặt người khác vào mắt, lúc đầu Đoàn Thiên Lang dẫn người diệt Vân Hải, trong mắt có coi ai ra gì sao? Đoàn Thiên Lang hại chết mấy chục vạn tướng sĩ, oan uổng Lâm Phong hắn, còn mình thì đường đường chính chính mũ áo oai vệ, đây là để người khác vào mắt?

- Không coi ai ra gì, thì ngươi muốn làm gì?

Lâm Phong nhàn nhạt nói, khiến tên kia sững người, nhìn chằm chằm Lâm Phong, lại không nói lên lời, hắn có thể làm gì chứ? Lẽ nào giết Lâm Phong sao, hắn có thể giết được sao?

Một mình hắn, không thể đủ để thắng Lâm Phong, chỉ có cùng lên, mới còn có một tia hy vọng.

- Viện trưởng, chúng ta cùng liên thủ, giết hắn đi.

Tên kia nhìn Đoàn Thiên Lang, mở miệng nói, lúc này bọn họ có tất cả năm người, đều là cường giả Huyền Vũ cảnh, liên thủ, có lẽ có thể đối phó được với Lâm Phong.

Nhưng Đoàn Thiên Lang lại im lặng không nói nửa lời, liên thủ, giết Lâm Phong?

Lâm Phong hiện giờ, giết một tên Huyền Vũ cảnh cấp thấp, hoàn toàn là hành hạ đến chết, không cần tốn nhiều công sức, còn có con hung thú kia, giết người Huyền Vũ cảnh tầng ha, cũng có thể hành hạ đến chết.

Nếu như là Lâm Phong trước kia, hắn còn có một chút tin tưởng khi liên thủ bọn họ có thể đối phó được, nhưng hôm nay, Đoàn Thiên Lang lại một lần nữa biết được sự hùng mạnh của Lâm Phong, cũng rõ ràng một sự thực, cho dù bọn họ liên thủ, cũng không có chút hy vọng nào.

Lâm Phong, hiện giờ đến cường giả Huyền Vũ cảnh tầng năm, cũng có thể giết chết, càng đừng nói tới bọn họ, người mạnh nhất, cũng mới chỉ Huyền Vũ cảnh tầng bốn mà thôi, cho dù là một Thiên Phong Đệ Thất Sử, Lâm Phong cũng chỉ cần một kiếm là đủ.

Đoàn Thiên Lang im lặng khiến tên trung niên kia sắc mặt cứng đờ, dường như cảm thấy một tia hàn ý.

Hắn cũng hiểu Đoàn Thiên Lang rất rõ, cao ngạo tự phụ, quyết đoán tàn nhẫn, giết người chưa từng chớp mắt, nếu bọn họ có thể giết Lâm Phong được, Đoàn Thiên Lang nhất định sẽ đồng ý cùng bọn họ động thủ, nhưng Đoàn Thiên Lang im lặng, không thể nghi ngờ đã chứng minh một sự thực đáng sợ, dù là bọn họ cùng lên một lượt, cũng không giết được Lâm Phong.

Không gian im lặng hoàn toàn, rất áp lực, người của Tuyết Nguyệt thánh viện nhìn vào hư không, không nói một lời, trong lòng không nhịn được sinh ra cảm giác bi ai thê lương.

Lâm Phong, hiện giờ giết đến Tuyết Nguyệt thánh viện bọn họ, nhưng lại không có một ai có thể đối phó được, Lâm Phong hắn chỉ có một người, dẫn theo một con yêu thú.

Cái gì mà thành lập thế lực mạnh nhất Tuyết Nguyệt, dường như cũng thành một trò cười rồi, ngay cả một mình Lâm Phong cũng không đối phó nổi.

- Ngươi muốn giết ta?

Lâm Phong cười với tên kia, cười rất lạnh, nói:

- Đối với người muốn giết ta, từ trước đến nay ta đều không nhân từ nương tay, ngươi, tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

Lâm Phong nói ra lạnh lùng, khiến người kia thân thể cứng ngắc.

- Cùng Kỳ, giết hắn đi.

Lâm Phong nói ra một câu, thân thể rung động, chân nguyên nâng thân thể hắn trôi nổi trên không, mà Cùng Kỳ lại phát ra một tiếng rống thấp, thân hình hóa thành một dãy tàn ảnh xông tới, đôi mắt sắc bén mà lạnh lẽo kia lấp lánh hung quang.

Nhanh, đôi cánh của Cùng Kỳ vỗ đập tốc độ quá nhanh, người vừa nói chẳng qua chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng hai, mà Cùng Kỳ là Huyền yêu cấp hai, tốc độ không biết nhanh hơn hắn bao nhiêu lần.

Chân nguyên khủng bố phóng thích, người kia trực tiếp đánh ra một chưởng về phía Cùng Kỳ, nhưng Cùng Kỳ chỉ dùng lợi trảo dữ tợn mà sắc bén cào tới, xé rách chân nguyên, trực tiếp cào lên ngực hắn, thân thể hắn tuy đã bay lùi ra sau, nhưng trước ngực vẫn có thêm một vết thương máu chảy tràn trề, nhìn thấy mà kinh sợ.

- Ầm!

Một cỗ khí tức cường liệt tràn ra, trên người rất nhiều người đều nhanh chóng xuất hiện chân nguyên cuồng bá, vô cùng cường liệt. Những người của Tuyết Nguyệt thánh viện thấy Cùng Kỳ động thủ giết người của họ, đều phóng thích ra lực lượng chân nguyên.

- Ai dám động, chính là đối địch với ta, ta sẽ giết kẻ đó.

Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền tới, khiến những người này cứng đờ người, ngay cả chân nguyên phun trào cũng yếu đi mấy phần, khí thế giảm hẳn xuống.

- Gào...

Một tiếng gào to truyền tới, tên muốn giết Lâm Phong kia, ngực bị cào rách, sắc mặt trắng bệch, vô cùng tanh máu.

Nhưng hung thú Cùng Kỳ, càng thấy máu tanh, sẽ càng điên cuồng, há có thể dừng lại, đôi cánh lóe lên, thân thể nó như một đạo ảo ảnh, theo một tiếng răng rắc vang lên, đám người kinh sợ phát hiện, đầu của người kia đã không thấy nữa rồi, chỉ còn lại thân thể đầy những máu, khiến cho rất nhiều người phát ra tiếng hét chói tai.

- Thực tàn nhẫn!

Hung thú Cùng Kỳ quá tàn nhẫn, quá đáng sợ, trực tiếp đánh chết trưởng lão của bọn họ, ngay cả đầu lâu cũng cắn đứt, hung ác đến mức tim mọi người đều đập mạnh không ngừng.

Càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo cả người là, những người khác, cường giả trong học viện của họ, mỗi một người đầu nhìn thấy một màn này xảy ra, nhưng lại không có ai dám cản trở.

Cũng bởi vì một câu nói lạnh lẽo của Lâm Phong, đã dọa bọn họ sợ điếng người, nhìn vị trưởng lão kia chết, một màn này, khiến bọn họ đều cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Trước kia, bọn họ cảm thấy vinh dự vì bản thân được là một phần của Tuyết Nguyệt, nhưng hiện tại, cảm giác vinh dự này lại đang bị ăn mòn từng chút một. Trưởng lão học viện bị yêu thú giết rồi, những người khác đều đứng nhìn, còn nói cái gì vinh dự, đây là sỉ nhục, sỉ nhục không thể xóa sạch.

Bọn họ cũng rõ ràng, đây chính là lực chấn nhiếp do thực lực hùng mạnh mang tới, thực lực của Lâm Phong đủ mạnh, một mình giết vào Tuyết Nguyệt thánh viện, đường hoàng giết người, giết trưởng lão của bọn họ, cũng không một ai dám đứng ra ngăn cản.

Viện trưởng cũng nhẫn nhịn im lặng, bởi vì giờ phút này viện trưởng của bọn họ, ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Hung thú Cùng Kỳ phát ra một tiếng gầm trầm thấp, sau đó trở về bên người Lâm Phong, dường như rất hưng phấn.

Thượng cổ hung thú, vĩnh viễn đều hung ác tàn bạo, khát máu, nó không thể ngoan ngoãn như sủng vật, máu tươi, mới có thể mang đến cho nó hưng phấn và kích thích.

- Đoàn Thiên Lang, đây chính là học viện thánh viện ngươi xây dựng, ngươi không cảm thấy đáng buồn sao?

Ánh mắt Lâm Phong nhìn Đoàn Thiên Lang, trong đôi mắt có lạnh lùng, cũng có châm chọc.

- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Đoàn Thiên Lang hỏi lại. Thứ không biết, vĩnh viễn là thứ khiến người ta sợ hãi nhất, Lâm Phong vẫn luôn truy tìm hắn cho tới tận Tuyết Nguyệt thánh viện, cũng không hề động thủ giết hắn, khiến hắn cảm thấy áp lực, sợ hãi, cả người không được tự nhiên.

- Ngươi sợ chết như vậy?

Lâm Phong cười lạnh nói:

- Lúc đầu, khi ngươi diệt Vân Hải tông, lẽ nào chưa từng nghĩ rằng sẽ có loại tình cảnh này sao?

Đoàn Thiên Lang đương nhiên không hề nghĩ tới, lúc hắn diệt Vân Hải tông, người lợi hại của Vân Hải tông, toàn bộ đều bị hắn giết rồi, một ít người có thiên phú tốt, cũng bị hắn thu vào trong Tuyết Nguyệt thánh viện, có thể nói trừ một người Lâm Phong ra, Vân Hải đã xong rồi, nhưng chỉ một mình Lâm Phong, lại khiến hắn hiện giờ rơi vào loại cảnh ngộ này, đây là việc lúc đầu hắn không thể nào tưởng tượng ra được, nhưng sự thực, lại cứ vượt khỏi dự liệu của con người như thế.

- Ngươi yên tâm, hôm nay ta sẽ không giết ngươi.

Lâm Phong lại mở miệng nói, khiến cho ánh mắt Đoàn Thiên Lang có phần sững sờ, Lâm Phong, không giết hắn?

Nếu Lâm Phong không giết hắn, vậy rốt cuộc muốn làm cái gì?

- Ta làm sao mà giết ngươi vào lúc này được, ta muốn để ngươi tận mắt nhìn thấy, Vân Hải tông tan vỡ thế nào, Tuyết Nguyệt thánh viện, sẽ tan vỡ hắn hệt như thế.

Giọng nói của Lâm Phong bình tĩnh, chậm rãi nói ra:

- Ngươi cho rằng, Vân Hải tông tan vỡ, thì sẽ là Tuyết Nguyệt thánh viện quật khởi, nhưng ta cũng sẽ để ngươi nhìn thấy, Tuyết Nguyệt thánh viện tan vỡ, chính là phục hưng của Vân Hải tông.

Đoàn Thiên Lang nghe được lời nói của Lâm Phong trong lòng run lên, hắn cuối cùng cũng biết Lâm Phong muốn làm gì rồi. Dã tâm thực lớn. Lâm Phong, hắn lại muốn phục hưng Vân Hải tông, muốn phá tan Tuyết Nguyệt thánh viện, giống như lúc đầu Vân Hải tông tan rã vậy.

Đám người phía dưới trái tim đều đập mạnh, Lâm Phong, hắn muốn diệt Tuyết Nguyệt thánh viện sao?

- Ngươi sẽ không thành công.

Đoàn Thiên Lang nhìn chằm chằm Lâm Phong nói.

Nhưng Lâm Phong lại cười, cười vô cùng tự tin, sẽ không thành công?

- Ngươi rất nhanh sẽ thấy, có lẽ, chỉ sau vài ngày thôi.

Giọng nói bình tĩnh của Lâm Phong chỉ mang theo lạnh nhạt và tin tức hùng mạnh, Vân Hải tông phục hưng, thế không thể cản.

- Đây là hy vọng của Nam Cung tông chủ và những người đã chết đi của Vân Hải tông, cũng là lời hứa của ta với Bắc lão.

Lâm Phong giơ tay lên, nhìn chiếc thạch giới trong tay hắn, chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận Vân Hải tông tông chủ.

Những điều này, là Lâm Phong hắn, thiếu nợ Vân Hải tông, người của Vân Hải tông, dùng tính mệnh đổi lấy Lâm Phong sống sót, hy vọng của bọn họ, gửi gắm của bọn họ, toàn bộ đều nằm trên người Lâm Phong. Lâm Phong, làm sao có thể không phục hưng Vân Hải, nếu không, hắn làm sao đối mặt với những người Vân Hải tông đã vì hắn mà chết.

- Chưởng môn thạch giới.

Đoàn Thiên Lang nhìn thấy chiếc nhẫn kia, thì ra, Lâm Phong đã là chưởng môn của Vân Hải tông, hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái. Vân Hải tông, thực có khả năng sẽ phục hưng, hưng vượng trong tay Lâm Phong, vì trên người Lâm Phong, mang theo trách nhiệm, mang theo hy vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi