TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Lâm Phong cũng biết ẩn nhẫn, biết nên khiêm tốn, hắn từng được Tiêu lão hun đúc, từng tươi cười thuần khiết rực rỡ.

Nhưng mà sau ngày hôm đó, tươi cười giống như ánh mặt trời lại một lần nữa rời khỏi hắn, trên người hắn còn có Ma kiếm, hắn dựa vào Phong Ma Thạch Bi trấn áp ma khí trong thân thể, nhưng mà người lại không thể không có chút ảnh hưởng. Tỷ như hôm nay, trên người hắn luôn mang theo một luồng khí tức lạnh lùng làm cho người ta cảm giác rất khó tới gần.

Ngày hôm đó đối với hắn mà nói, quá tàn nhẫn, nhân tính tàn nhẫn. Có lẽ kế tiếp hắn chỉ có hai con đường, một là đi về hắc ám, đi nhập ma đạo, như vậy, sát phạt trên người hắn sẽ càng thêm nặng, ác khí trong hắn sẽ càng thêm mạnh, mỗi người đều phải sợ hãi hắn.

Con đường thứ hai, là một lần nữa lột xác, tất cả đều trở về như ban đầu. Nếu có thể như thế, đối với Lâm Phong mà nói, chính là một lần tân sinh, một lần đột phá.

Tuy nhiên bây giờ Lâm Phong sẽ không đi suy xét những thứ đó, hắn cũng không có suy nghĩ, lời nói cuối cùng của lão giả, tám người còn lại trên Thiên Trì mới có thể tiến nhập Bí Cảnh, còn lại hơn chín mươi người, toàn bộ phải bị loại bỏ, Thiên Trì Tuyết cũng ở trong đám người. Vòng đào thải này chính là một vòng tàn khốc, đáng sợ hơn chính là chuyện vừa rồi còn chưa hết, sau khi lão giả nói dứt câu, nháy mắt có thật nhiều ánh sáng lạnh trực tiếp rơi vào người Lâm Phong.

Những ánh mắt này, toàn bộ đều rất lạnh, lộ ra ý không thiện, vừa rồi Lâm Phong ngay cả Thiên Trì Tuyết cũng dám động, sau lại lớn giọng, bọn họ đều theo dõi Lâm Phong.

Thân thể của Đường U U nhích lại gần về phía Lâm Phong, dựa vào Thiên Ảnh Như Mộng, nàng đương nhiên cũng thuận lợi lấy được một chỗ trong vòng thứ hai.

- Chư vị, tên này không biết từ nơi nào đi ra, ngay cả Thiên Trì Tuyết cũng dám động, đánh hắn ra khỏi Thiên Trì trước thì thế nào?

Có người chỉ vào Lâm Phong, đề nghị, bọn họ không có trực tiếp ra tay với Lâm Phong, bởi vì bọn họ không muốn thời điểm bản thân đang đuổi giết Lâm Phong thì mình lại bị người khác đánh lén rớt khỏi Thiên Trì.

- Còn có hắn, rất vô lễ.

Cũng có người chỉ hướng Hoàng Phủ Long, lạnh lùng mà nói.

Mọi người đều gật đầu, hai người này, nhất định phải đánh rớt khỏi Thiên Trì trước tiên.

Nhưng, ai tới động thủ, đánh hai người bọn họ rớt xuống?

Mọi người đều ngưng mắt nhìn đối phương, đều muốn ngẩng đầu, lại không dám ngẩng đầu, bọn họ không sợ chính mình đánh không được Lâm Phong cùng Hoàng Phủ Long, bọn họ sợ chính là lòng người khó lường, có người giở ám thủ.

- Để ta đối phó hắn, nhưng là chư vị cũng phải cho ta một lời đảm bảo về sau chứ.

Người Huyền Vũ cảnh tầng tám đỉnh phong vừa rồi chỉ vào Lâm Phong, lông mày của hắn dễ thấy như tuyết, lông mày tuyết hơn nữa gấp khúc như nguyệt nha bàn, thời điểm gây xích mích kèm theo vài phần khí phách uy nghiêm.

- Có thể, chúng ta hướng Thánh nữ cam đoan, trước khi ngươi trở lại vị trí của mình, tuyệt đối không động tới ngươi. Nếu không chắc chắn sẽ bị những người khác quần công.

Có người cao giọng nói.

- Đúng, chúng ta đều đồng ý, nếu có ai nhân cơ hội đánh lén ngươi, đó là đê tiện vô sỉ, phải chịu mọi người quần công,

Thanh âm phụ họa liên tiếp vang lên, thanh niên lông mày tuyết kia lúc này mới gật đầu. Thiên Trì Tuyết ở trong này, lời những người này nói có phần có thể tin tưởng, bọn hắn có lẽ cũng phải để ý mặt mũi bản thân mà không đánh lén hắn, hắn có thể yên tâm đối phó Lâm Phong.

- Một khi đã như vậy, để ta đối phó hắn, chư vị hẳn là cũng có thể làm chứng không ngầm hạ thủ đoạn độc ác với ta chứ.

Lại có một người đi ra, chỉ vào Hoàng Phủ Long cách Lâm Phong không xa, muốn đem hai người họ đánh rớt xuống trước.

- Không thành vấn đề, giống như hắn, trước khi ngươi trở lại vị trí, ai ra tay với ngươi, đó là đê tiện, sẽ bị mọi người phỉ nhổ cùng công kích.

Có người lên tiếng để hắn an tâm, người nọ gật gật đầu, ánh mắt quét về phía Hoàng Phủ Long, hàn khí lạnh như băng trực tiếp tản ra.

- Ta đây liền tới trước.

Quát lạnh một tiếng, bước chân người này nhảy tới, bay thẳng đến chỗ Hoàng Phủ Long, hàn khí từ trên người hắn tuôn trào, điên cuồng đánh về phía Hoàng Phủ Long, cả người mang theo khí băng sương cực kỳ rét lạnh.

- Đến đây đi.

Hoàng Phủ Long thẳng thắn quát, bước chân ra, chủ động ra tay nghênh địch, tay phải giơ lên, tuyết điên cuồng xoay tròn, một cỗ hơi thở khủng bố đến từ nơi hoang dã từ trong quyền của hắn phóng thích ra.

- Cút ngay cho ta.

Ầm!

Hoàng Phủ Long hét lớn một tiếng, cùng đối phương cứng rắn đỡ một quyền, khí tức hoang dã đáng sợ này đã hoàn toàn tràn ra, thân thể của đối phương trong nháy mắt bị tuyết đóng băng lại, mà ngay cả chính bản thân đối phương tại thời điểm tỏa ra hàn khí thì bị dội ngược lại, cả người cũng hóa thành một tượng băng, bắn tới phương xa, lập tức rớt xuống Thiên Trì.

Rớt khỏi Thiên Trì, loại bỏ.

Hoàng Phủ Long đứng giữa hư không, nhìn đám người chung quanh đang bị kinh sợ mà đần ra, trên người tản ra khí tức mãnh liệt.

- Nhớ kỹ, ta là Đại Hại Trùng, ta là muốn làm nam nhân thú Thiên Trì Tuyết làm thê tử.

Hoàng Phủ Long hét lớn một tiếng, lập tức lui trở lại bên cạnh Thiên Trì, có vẻ cực kỳ tự nhiên, phóng khoáng, cá tính.

- Khí tức trên thân vừa rồi của hắn là một cỗ lực thẩm thấu thật đáng sợ!

Đám người nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Long, người này, khó đối phó.

Ánh mắt của mọi người tạm thời đều chuyển tới trên người Lâm Phong, bọn họ nhìn về phía thanh niên lông mày tuyết kia, trước giải quyết Lâm Phong, sau quay lại đối phó Hoàng Phủ Long.

- Ta đây làm hắn cút xuống trước.

Thanh niên lông mày tuyết nhíu mày, một cỗ tuyết ý chi cảnh rơi trên người Lâm Phong, ở tại đế quốc Thiên Trì, chung quanh đều là tuyết, cùng với nhiều bông tuyết bồng bềnh, nên người chủ yếu là tu luyện thiên về tuyết, một ít thanh niên ngộ tính hùng mạnh cũng lĩnh ngộ những ý chí tuyết khác nhau. Giống như thanh niên lông mày tuyết này, ý chí tuyết của hắn chính là thân pháp, tự nhiên như tuyết, thân pháp phóng khoáng nhìn không thấu, sờ không được.

Bước chân một cái, hàn ý điên cuồng bổ nhào về phía Lâm Phong, thân thể thanh niên lông mày tuyết trở nên có vài phần hư ảo, chung quanh người hắn đều là ảnh, lúc hiện ra chỗ này, khi hiện ra chỗ khác, nhìn không ra người nào thật sự là hắn, bắt không được.

- Khó coi.

Lâm Phong lạnh lùng, khinh thường nói. Lập tức mọi người thấy hắn triển khai, cả người hóa thành một thanh kiếm, thẳng tắp bắn ra ngoài, nhanh, nhanh đến không thể tin nổi. Chỉ trong nháy mắt, mọi người liền dường như thấy được bông tuyết hư ảo dừng lại, một tiêng động ầm vang truyền ra, khiến ánh mắt bọn họ mở lớn.

Thân thể thanh niên lông mày tuyết hóa thành hình cung, sắc mặt nhăn nhó, khóe miệng phun ra máu tươi, thân pháp mờ ảo như tuyết kia không có nửa điểm tác dụng, Lâm Phong chỉ là trong phút chốc lao ra đã đến trước mặt hắn, đánh hắn bay xa.

Lại một người bị loại rồi.

Ánh mắt mọi người hơi có chút cứng ngắc. Chẳng những là Hoàng Phủ Long khó đối phó, Lâm Phong cũng là loại khó đối phó, tốc độ đáng sợ vừa rồi ẩn chứ ý chí gió trong đó, mà công kích thì ẩn chứa ý chí kiếm đạo sắc bén, mới thoải mái như thế, một kích tất được, đem đối phương đánh bay.

Lâm Phong, hắn lĩnh ngộ hai loại lực lượng ý chí không giống nhau, ý chí của gió, ý chí kiếm đạo, trừ phi ý chí mạnh hơn hắn, hoặc là tu vi cao hơn hắn, nếu không rất khó đối phó được hắn.

Ánh mắt mọi người nhìn thoáng qua nhau, sắc mặt rất khó coi, đều muốn đối phó hai người bọn họ, kết quả một người cũng không làm gì được, lại ở ngay trước mặt Thiên Trì Tuyết, thật mất thể diện.

- Ta đến.

Lúc này, một giọng nói vang lên, ánh mắt đám người đảo qua, liền nhìn thấy một thanh niên khoác chồn bào, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Phong, tu vi người này là Huyền Vũ cảnh tầng chín.

- Được.

Đám người ủng hộ một tiếng, người này là Huyền Vũ cảnh tầng chín, khẳng định có thể đối phó được Lâm Phong, đánh hắn rơi xuống.

Một số ít người khác đối với Lâm Phong cùng Hoàng Phủ Long không có ác cảm cũng vui vẻ xem náo nhiệt, bọn họ không nhúng tay vào, chỉ đứng nhìn lại có thể loại bỏ người khác, đương nhiên là chuyện tốt.

Thanh niên khoác chồn bào vươn tay, cởi ra chồn bào trên người, ném về phía không trung, trên người hắn đột ngột phóng thích ra một luồng khí tức sắc bén đáng sợ, cả người hóa thành một thanh kiếm, một kiếm kiên cố không gì phá được.

- Kiếm tu, ý chí kiếm đạo.

Ánh mắt mọi người bất đồng, có cao hứng, lại có lo lắng. Cao hứng là Lâm Phong nhất định bị loại rồi, lo lắng là người này là Huyền Vũ cảnh tầng chín, lại có lực công kích hùng mạnh của kiếm tu, nắm trong tay ý chí kiếm đạo, đối với bọn họ là một uy hiếp lớn.

- Đều là kiếm tu, cảnh giới giữa ta và ngươi chênh lệch quá lớn, ta cho ngươi cơ hội, tự mình cút xuống.

Thanh niên chồn bào bước chân ra, trên người lộ ra khí tức cao ngạo. Người khác không đối phó được Lâm Phong, hắn đi lên đối phó được, mới có thể làm nổi bật lên sự cường đại của hắn, khiến hắn có vẻ uy phong, Thiên Trì Tuyết mới có thể nhớ kỹ hắn.

- Ngươi cũng muốn xưng là kiếm tu.

Lâm Phong đưa tầm mắt nhìn qua thanh niên chồn bào, trong đôi con ngươi, kiếm quang sắc bén giống như tia sáng gai bạc trắng, rất chói mắt.

- Ta không xứng xưng là kiếm tu vậy phải để ngươi thấy rõ rồi.

Người nọ bước chân một cái, giữa hư không tách ra kiếm khí vô cùng sắc bén, dường như có trăm ngàn chuôi kiếm, tất cả đều bắn về phía Lâm Phong, muốn hủy diệt Lâm Phong, mà hắn đứng giữa kiếm ý đáng sợ lại cực kỳ tự nhiên, phóng khoáng, không bị trói buộc.

- Kiếm của ngươi, hỗn tạp như thế, không tinh khiết, nếu như vậy cũng có thể xưng là kiếm tu chính là làm sỉ nhục kiếm tu.

Thanh âm Lâm Phong lạnh lùng, toàn thân, một cỗ ý chí kiếm đạo đáng sợ tỏa ra, trong thiên địa lúc đó toàn bộ đều là kiếm ý, vô cùng vô tận.

Thanh âm ầm ầm truyền ra, trên cả người Lâm Phong hiện lên kiếm quang, lực lượng chân nguyên ở trên người ngưng hình, ngưng tụ thành kiếm, đem cả người hắn bao phủ.

Xuy xuy xuy...!

Kiếm phá vỡ hư không, lấy người làm kiếm, người kiếm hợp nhất, Thiên Nhân Hợp Nhất, ý chí kiếm đạo hòa tan vào trong người, hòa tan vào trong kiếm, một kiếm thuần túy, chỉ có kiếm.

Khi kiếm quang hạ xuống, thân thể của Lâm Phong hiện ra trên Thiên Trì, mà nam tử mặc chồn bào kia vẫn đứng tại chỗ, chỉ có điều, trên người hắn đang rỉ máu, máu tươi nhỏ xuống Thiên Trì, lập tức đóng băng, đọng lại.

Kiếm, hắn xuất kiếm liên tục, cơ hội gì cũng không có, có tư cách gì nói kiếm tu, tự xưng là kiếm tu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi