U SẦU ÁM HẬN: SI NAM OÁN NỮ PHONG NGUYỆT TRÁI NAN THƯỜNG

Mỗi thứ bảy giữa tháng là ngày hắn đến thăm Tiểu Tĩnh, 11:30 sau giờ học piano của con bé, hắn sẽ tới đón.

Quý Phong nhân cơ hội Tiểu Tĩnh vắng mặt để hẹn hò với tôi.

Mọi người đều biết đàn ông và phụ nữ trưởng thành gặp nhau sẽ làm gì.

Vì vậy sau khi Tô Đạo Dược đón con gái, thỉnh thoảng hắn sẽ nói con bé bị thương, thỉnh thoảng lại nói con bé đi lạc, gọi tôi đi.

Con gái tôi muốn tôi quay lại với bố nó, đương nhiên sẽ cố gắng tác hợp.

Nhưng vì là chuyện của con gái, tôi không dám khinh suất, vội đưa ly rượu trong tay cho Quý Phong, ngồi thẳng dậy: "Anh báo công an chưa?" 

Nếu hắn báo công an, nghĩa là không tìm được.

Nếu nói dối, hắn chắc chắn không dám gọi.

"Anh không dám." Tô Đạo Dược nghẹn ngào như thể hụt hơi, "Con bé bị bắt cóc, tên bắt cóc để lại lời nhắn trên xe anh, nói phải chuẩn bị hai triệu tệ để chuộc nó, cảnh cáo anh không được báo công an. Vương Huyên, anh sợ chúng sẽ làm gì với con bé."

Tôi nghe giọng hắn không giống làm bộ, hơn nữa bắt cóc cũng không phải chuyện đùa.

Lập tức đẩy ly rượu Quý Phong đút cho tôi và bàn tay đặt trên eo, tôi xuống giường: "Anh đang ở đâu, tôi tới ngay."

Tô Đạo Dược vội gửi địa chỉ cho tôi, Quý Phong ở trên giường lại cười nhạo.

Anh nhấp ngụm rượu: "Lại chơi trò này nữa hả? Con gái em tám tuổi rồi, có di động, có đồng hồ thông minh, thời này camera ở khắp nơi, ai còn chơi trò bắt cóc? Dù có thì bắt cóc cũng thường do người quen gây ra, ai mà biết nhà họ Tô lại định làm gì?"

Vì con gái không đồng ý mối quan hệ của tôi và anh nên cả hai có chút xích mích.

Tôi trừng mắt, nhưng khi nghe câu cuối cùng, lòng chợt nghi hoặc.

Mới ba ngày trước, Tô Đạo Vân - chị cả của Tô Đạo Dược - khóc lóc hỏi vay tiền tôi, bị tôi từ chối.

Chị ta vừa khóc vừa gây chuyện, vì vậy tôi phải gọi cho bảo vệ và Tô Đạo Dược, yêu cầu hắn đưa chị ta đi.

Khi đó, chị ta nói rất nhiều cay độc, bảo tôi coi chừng gặp quả báo đấy.

Nghĩ đến đây, tôi vừa mặc quần áo vừa gọi cho Tô Đạo Dược, nói anh ta hỏi chị gái tốt Tô Đạo Vân của mình.

Trong lúc này, Quý Phong ở bên kéo quần áo của tôi: "Anh đi tắm trước, em cũng đi tắm đi."

Đây rõ ràng là nói cho Tô Đạo Dược biết chuyện tôi và anh đang ở bên nhau.

Tô Đạo Dược ở đầu bên kia giận đến cao giọng, nhưng lo cho Tiểu Tĩnh, hắn chỉ giục tôi nhanh lên.

Khi Quý Phong tắm, tôi thử liên lạc với Tiểu Tĩnh như không được, thậm chí không thể tìm thấy định vị trong di động và đồng hồ của con bé, có lẽ chúng đều đã bị tắt.

Tôi rối bời, dù gọi công an thì cũng phải đến đồn cung cấp thông tin, cho nên bây giờ gọi công an cũng không dễ dàng.

Tôi tự trấn an mình rằng khắp nơi đều có camera giám sát, chắc không có gì đâu.



Quý Phong tắm rửa xong xuôi, tôi cũng vội vã đi tắm, mặc quần áo xong, Quý Phong đưa tôi đến gặp Tô Đạo Dược.

11:30 Tô Đạo Dược đón con gái, sau đó công ty có chút việc gấp nên hắn đưa con bé cùng đến công ty.

Vì bạn gái Đinh Nhược Nguyệt của hắn cũng đang ở công ty nên con gái tôi không chịu vào, một mực ngồi đợi trong xe.

Khi hắn xuống, con bé đã biến mất, chỉ còn lá thư tống tiền để lại trên ghế.

Lúc tôi tới, Tô Đạo Dược và Đinh Nhược Nguyệt đang đợi trong phòng bảo vệ.

Họ đã kiểm tra giám sát của gara ngầm nhưng do có một cây cột chắn ngang, hơn nữa xe lại nằm trong góc khuất của giám sát nên không thể nhìn thấy trong xe đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng camera không bắt được hình ảnh Tiểu Tĩnh rời khỏi gara ngầm, điều đó có nghĩa là con bé đã bị tên bắt cóc đưa đi bằng một chiếc xe khác, hoặc là đối phương biết rõ vị trí camera, trốn được camera đưa con bé đi.

Dù là ai, chỉ với việc quen thuộc nơi này, Tô Đạo Dược không thoát khỏi liên quan.

Lá thư tống tiền viết trên giấy A4 bằng bút dầu đỏ: Chuẩn bị 2.000.000 tệ, chờ điện thoại, báo cảnh sát sẽ giết con tin!

Chữ viết tay rất lộn xộn nhưng sắc nét đến kinh ngạc.

Theo lời kể của Tô Đạo Dược thì lá thư không bỏ trong phong bì, hắn thấy nó ngay trên ghế ngồi của Tiểu Tĩnh.

Tôi yêu cầu bảo vệ cho xem lại camera giám sát nhiều lần, thấy 11:58, Tô Đạo Dược đỗ xe, trên con đường chỉ có một đầu xe, sau đó hắn vội vàng đi xuống còn nói với bên trong gì đó.

Có lẽ sợ Tiểu Tĩnh buồn chán, xe không khóa cửa.

12:45 hắn quay lại, lúc mở cửa xe lấy tờ giấy ra thì đang nghe điện thoại, hắn hốt hoảng la hét rồi gọi bảo vệ tới.

Nhưng thời điểm hắn gọi cho tôi lại là hơn 15:00!

Nghĩa là sau 2 tiếng Tiểu Tĩnh mất tích hắn mới gọi cho tôi!

Tôi tát Tô Đạo Dược một cái, Đinh Nhược Nguyệt và Quý Phong giật mình, một người vội đỡ lấy hắn, một người giữ chặt tôi.

Tô Đạo Dược giải thích rằng hắn sợ sau khi biết Tiểu Tĩnh mất tích, tôi sẽ không cho hắn gặp con gái, lại nghĩ con bé đã lớn và có di động, khó mà đi lạc nên tìm kiếm gần đó trước.

Tôi giận đến mức muốn xông tới tát hắn tiếp, Quý Phong vội ôm lấy tôi: "Tìm người trước! Tìm người trước đi!"

Nhưng Tô Đạo Dược đã liên hệ với sếp và kiểm tra tất cả camera giám sát của công ty, bao gồm văn phòng và bên ngoài, đều không có tung tích của Tiểu Tĩnh.

Chẳng lẽ một người to lớn như vậy biến mất từ trong xe của Tô Đạo Dược?

"Báo công an đi!" Quý Phong nói, "Nói không chừng do tâm trạng con bé không tốt nên bỏ ra ngoài, công an có thể kiểm tra giám sát an ninh ở ngã tư, mau lên!"

Đinh Nhược Nguyệt cũng gật đầu đồng tình, nhưng Tô Đạo Dược cầm tờ giấy tống tiền, hét lớn: "Tạm thời đừng gọi công an, nếu đây thật sự là một vụ bắt cóc thì sao hả?"

Tô Đạo Vân, người vội vàng tới cũng vội nói: "Đúng! Đúng! Không được gọi công an, lỡ báo công an bọn họ làm gì Tiểu Tĩnh thì sao?"

Vừa thấy chị ta, tôi càng tức giận, đang định phản bác thì di động của Tô Đạo Dược đổ chuông.

Là số lạ, Tô Đạo Dược bực mình, cúp máy không chút suy nghĩ.

Nhưng dãy số đó lại gửi một bức ảnh chụp Tiểu Tĩnh đang bị trói và bịt mắt.

Nhìn bức ảnh, tay Tô Đạo Dược run đến mức di động rơi xuống đất.

Trái tim tôi cũng thắt chặt, ngay sau đó Tô Đạo Dược vội nhặt máy lên, đầu bên kia lại gọi đến.

Lần này Tô Đạo Dược không dám chậm trễ, lập tức bắt máy.

Đối phương trực tiếp nói: "Chuẩn bị trước 500.000 tệ tiền mặt, 2 giờ sáng mai bỏ vào vòm cầu thứ ba của cầu Lục, không được báo cảnh sát, nếu không thì chờ nhận xác đi!"

Bên kia sử dụng máy đổi giọng, chúng tôi còn chưa nghe ra giọng nam hay nữ thì đã cúp máy.

Tôi không biết phải làm thế nào, toàn thân mềm nhũn cứ như khắp nơi đều là tĩnh điện.

May mà nếu tên bắt cóc đòi tiền chuộc, ít nhất bây giờ có thể xác định Tiểu Tĩnh vẫn còn sống.

Tô Đạo Dược thở dốc, nói với tôi: "Tiểu Tĩnh nhất định sẽ không sao. Tên đó chỉ cần tiền, nhất định sẽ không sao. Chỉ cần con bé không sao thì tốt rồi."

Tôi cũng thở hổn hển, chờ bình tĩnh lại, nói với Tô Đạo Dược: "Vậy đi, tôi với anh chia nhau ra chuẩn bị tiền, đưa cho tiền cho chúng rồi cứu Tiểu Tĩnh về."

"Nhưng mới đầu năm, đột nhiên vay 500.000 tệ nào dễ như vậy? Muốn vay ngân hàng cũng phải hẹn trước." Đinh Nhược Nguyệt xen vào, lạnh lùng nói, "Hắn chỉ cần gửi trước một phần tư số tiền. Nếu Tiểu Tĩnh gặp chuyện gì thì sao? Em nghĩ chúng ta vẫn nên báo cảnh sát, nghe họ sắp xếp, bọn họ có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này."

Quý Phong ôm tôi, cũng khuyên nên báo cảnh sát.

Tôi còn chưa kịp bàn bạc với Tô Đạo Dược, Tô Đạo Vân đã chỉ vào mặt hai người họ, hét lớn: "Mấy người rất muốn Tiểu Tĩnh gặp chuyện đúng không! Nếu Tiểu Tĩnh chết, hai người mấy người có thể tự thành đôi rồi! Tiểu Tĩnh không phải con của mấy người, mấy người đương nhiên mặc kệ nó! Nghe chị, chuẩn bị tiền chuộc đi! Tiểu Vương, thu nhập của em cao, còn quen biết rộng rãi, em chuẩn bị 300.000 tệ, 200.000 tệ còn lại bọn chị sẽ cố gom góp!"

Chị ta nói như vậy, Đinh Nhược Nguyệt và Quý Phong không dám nói nữa.

Tôi gọi cho Chu Ngọc, bảo cô ấy kiểm kê bộ phận tài chính còn bao nhiêu tiền mặt, nghe Tô Đạo Vân đòi tôi gom tiền nhiều hơn, lòng thầm cười khinh.

Tôi vốn không định so đo với chị ta, nhưng Chu Ngọc ở đầu bên kia nghe chị ta nói, liền hỏi tôi: "Có phải mấy hôm trước chị ta tới công ty hỏi vay chị 300.000 tệ cho em trai chị ta cưới vợ đúng không?"

Chu Ngọc là người điềm tĩnh, công tư phân minh.

Nghe vậy tôi không khỏi sửng sốt, theo bản năng nhìn Tô Đạo Vân, chị ta bị tôi nhìn chằm chằm, ánh mắt lập lòe, lắp bắp nói: "Sao vậy? Mau chuẩn bị tiền đi!"

Tiền chuộc là 2.000.000, nhưng tiền cọc chỉ có 500.000, và 300.00 tôi cần huy động bằng ngay số tiền Tô Đạo Vân muốn vay.

Cũng không biết chị ta có ý "chuẩn bị" hay "bỏ ra" nữa!

Từ nhỏ Tiểu Tĩnh được bố mình dạy dỗ, cô cả đối xử với con bé rất tốt, con bé được như hôm nay cũng nhờ một phần công của chị ta. Hơn nữa quan hệ giữa chị ta và con bé rất tốt, theo tình hình từ camera giám sát, có thể lặng lẽ đưa Tiểu Tĩnh đi chắc chắn là người con bé biết.

Tôi nhìn Tô Đạo Vân mà lòng thắt lại, nhưng bây giờ con gái tôi đang ở trong tay họ, đã có trường hợp người thân vì tiền mà giết con tin, tôi không dám đánh cược.

Vì vậy tôi bảo Chu Ngọc ở đầu bên kia tìm mọi cách huy động tiền mặt cho tôi, càng nhiều càng tốt.

Cô ấy là người địa phương nên có thể vay mượn người thân, mỗi nhà tiết kiệm được mấy chục ngàn, hỏi thăm có thể rút được trăm ngàn.

Lần này bọn bắt cóc muốn tiền mặt, lần sau chắc chắn cũng muốn, chuẩn bị trước bao giờ cũng tốt hơn.

Sắp xếp xong xuôi, tôi xin bảo vệ đoạn clip từ camera giám sát, đồng thời chụp lại bức thư tống tiền, yêu cầu Tô Đạo Dược gom 200.000 tệ, còn tôi đi gặp Chu Ngọc để lấy 300.000 tệ tiền mặt. Nếu có gì tôi sẽ gọi, hắn chỉ cần chờ.

Quý Phong đương nhiên đi cùng tôi. Lên xe, anh thuyết phục tôi gọi cảnh sát: "Lúc em ly hôn, Tô Đạo Vân gần như đưa Tiểu Tĩnh về quê chị ta. Bây giờ chúng ta ở bên nhau, Tô Đạo Dược cũng muốn đòi quyền giám hộ Tiểu Tĩnh, nói không chừng lần này lại đưa Tiểu Tĩnh đi. Nhìn hắn run rẩy như vậy, biết đâu hắn vừa muốn người vừa muốn tiền. Dù không phải họ, báo cảnh sát cũng có thêm người hỗ trợ!"

"Bây giờ đến đồn cảnh sát!" Tôi chờ xe rẽ vào một góc mới nói với Quý Phong.

Nếu Tô Đạo Vân dẫn con gái tôi đi, tôi phải tránh mặt chị ta để gọi cảnh sát.

Đến đồn, tôi cho cảnh sát xem camera giám sát và bức thư tống tiền, đồng thời nói họ biết tôi nghi ngờ việc này do chị em nhờ họ Tô chỉ đạo và hành động, ít nhất là từ thái độ của Tô Đạo Vân, có vẻ họ có tham gia.

Vụ án được thành lập, cảnh sát bảo tôi đi lấy máu và gọi điện cho Tô Đạo Dược xác nhận việc này, đương nhiên dựa theo manh mối mà tôi cung cấp, họ yêu cầu hắn tránh mặt Tô Đạo Dược.

18:00, cảnh sát đã kiểm tra hết camera giám sát ở các giao lộ gần công ty của Tô Đạo Dược nhưng vẫn không tìm thấy Tiểu Tĩnh.

Xem xét lịch sử cuộc gọi của hắn, phát hiện hắn gọi cho Đinh Nhược Nguyệt lúc 12:10, cuộc gọi kéo dài 54 giây. 12:17, hắn gọi cho Quý Phong, cuộc gọi kéo dài 32 giây.

Quý Phong nói cô bé gọi để hỏi anh có đi cùng tôi không, anh tưởng cô bé định phá hoại nên không quan tâm, nói vài câu liền cúp máy.

Đinh Nhược Nguyệt được triệu tập, và cú điện thoại ấy cũng do chính Tiểu Tĩnh gọi, cảnh báo cô ta đừng làm phiền bố mình.

Trước đây Tiểu Tĩnh cũng từng làm như vậy, nhưng con bé chỉ là không muốn tôi và Tô Đạo Dược có hạnh phúc riêng, thậm chí chúng tôi không được tìm bạn trai bạn gái.

Khoảng thời gian này trùng với 47 phút Tô Đạo Dược lên công ty.

Cảnh sát cho rằng có thể cô bé đợi trong xe buồn chán, thấy Tô Đạo Dược chưa về, đoán Đinh Nhược Nguyệt quấy rầy hắn nên gọi cho cô ta trước.

Ngồi được một lúc, cô bé lại gọi cho Quý Phong.

Trong mắt cô bé, cả Quý Phong và Đinh Nhược Nguyệt đều là kẻ xấu ngăn cản tôi và bố nó tái hôn.

Quý Phong nhiều lần giải thích với tôi rằng ban đầu anh không nhớ có cuộc gọi này vì quá căng thẳng.

Còn về người tôi nghi ngờ nhất Tô Đạo Vân, Tô Đạo Dược một mực không chịu thừa nhận chị gái anh ta lừa con gái đi, thậm chí cãi nhau với tôi trong đồn cảnh sát.

Cảnh sát vẫn chưa phát hiện Tô Đạo Vân có gì khả nghi, vì vậy chúng tôi vẫn phải tiếp tục đợi cuộc gọi từ tên bắt cóc.

Nhưng chờ kiểu này thật sự là cực hình, mỗi giây mỗi phút chờ đợi đều là rủi ro nhiều hơn với con gái mình.

Cho đến 20:00, vẫn không có tin tức gì.

Chu Ngọc gọi báo đã huy động được tiền, hỏi tôi gửi ở đâu.

Cảnh sát triển khai kế hoạch, để tôi, Quý Phong, Tô Đạo Dược, Đinh Nhược Nguyệt và năm cảnh sát mặc thường phục lẻn vào nhà tôi.

22:00, Chu Ngọc gọi điện báo sẽ gửi tôi 670.000 tệ tiền mặt, số tiền vay mượn từ đồng nghiệp trong công ty và người thân của cô ấy.

Ban đầu, tôi đã có 300.000 tệ vào 20:00, ghi gọi lại, các đồng nghiệp lần lượt gửi tiền cho tôi, rất nhiều.

Tất nhiên là không nói họ biết con gái tôi bị bắt cóc, chỉ bảo có việc khẩn cấp.

Thấy có nhiều tiền như vậy, Đinh Nhược Nguyệt không muốn giao ra 200.000 tệ mà Tô Đạo Dược gom góp được, nói rằng dù gì tôi cũng có nhiều, hơn nữa còn có cảnh sát ở đây, có thể dùng số tiền đó.

Tôi liếc nhìn Tô Đạo Dược im lặng bên cạnh, lười tranh cãi

Tiền sau này có thể từ từ kiếm được, không cần biết thật hay giả, mạng người vẫn quan trọng nhất.

Cứ hậm hực thế này, chưa bao giờ tôi cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến thế.

Thức đến 1:00, Tô Đạo Dược mang theo tiền lái xe đến cầu Lục, theo lời bọn bắt cóc nhét tiền vào vòm cầu, đương nhiên cảnh sát đã cử người bí mật theo dõi.

Tôi đã dặn đi dặn lại với cảnh sát bất kể ai đến lấy tiền, nếu không thể đảm bảo giải cứu Tiểu Tĩnh thì không được làm lớn chuyện.

Tiền mất cũng chẳng sao, tôi không cần tiền, cho dù Tiểu Tĩnh muốn đi với Tô Đạo Dược tôi cũng đồng ý, chỉ cần nó bình an vô sự.

Tôi thật sự rất hối hận, nếu Tô Đạo Vân âm thầm đưa Tiểu Tĩnh đi, lẽ ra trước đi tôi không nên cứng rắn với chị ta như vậy.

Không phải chỉ là 300.000 tệ cho em trai chị ta cưới vợ thôi sao, tôi đưa là được!

Tôi cũng hối hận vì ở bên Quý Phong, không nên đắn đo tình phụ tử mà nhờ Tô Đạo Dược đón cô bé.

Gần như mỗi phút tôi đều nhấn nút nguồn trên di động để xem giờ.

Quý Phong ôm tôi, an ủi.

Đinh Nhược Nguyệt cũng rất lo lắng, liên tục nhìn điện thoại, thỉnh thoảng an ủi tôi.

Cuối cùng cũng đến 2:00, cảnh sát xác nhận Tô Đạo Dược đã bỏ tiền vào vòm cầu nhưng không ai đến lấy tiền cả.

Trái tim treo lơ lửng, tôi cứ nhìn di động, hỏi cảnh sát xem có động tĩnh gì không, không nhịn được mà muốn gọi cho Tô Đạo Dược hỏi hắn có nhận được cuộc gọi nào khác của tên bắt cóc không.

Đến 2:24, khi tôi không thể tiếp tục chịu đựng, chuông điện thoại reo lên, ghi chú "Giao đồ ăn".

Nhưng mới sáng sớm giao đồ ăn đâu ra?

Cảnh sát cảm thấy có gì đó không ổn, ra hiệu cho tôi nghe điện thoại, khai thác thêm thông tin từ đối phương.

Đầu bên kia là một giọng nam đã thay đổi giọng, nói tôi có gọi cơm, bảo tôi đến phòng bảo vệ lấy ngay.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, định hỏi hắn ở đâu thì đầu bên kia đã cúp máy.

Tôi hy vọng bên kia sẽ trả Tiểu Tĩnh về sau khi nhận được tiền, vì thế vội chia nhau với cảnh sát đến các phòng bảo vệ ở trước và sau.

Tôi đi thẳng đến cửa trước, khi tôi đến, quả nhiên có hàng chuyển phát.

Nhưng khi nhìn thấy nó, tôi liền thấy ớn lạnh.

Đó là một cái túi nhựa màu trắng đựng hộp cơm màu đen dùng một lần, rất nhỏ...

Bên ngoài dán một tờ A4, bên trên có ghi số điện thoại và số nhà của tôi bằng bút dầu đỏ.

Bảo vệ thấy tôi, liếc nhìn cái túi cũng thấy kỳ lạ.

Xét đến cùng đơn đặt hàng thường được đánh máy, rất ít viết tay chứ đừng nói là dùng bút đỏ.

Cảnh sát nhìn thấy tờ giấy, chắc chắn nó do tên bắt cóc gửi tới.

Cái hộp cứ mang đến dự cảm chẳng lành.

Đội trưởng Văn bảo Quý Phong đưa tôi đi, còn mình đi về phía cái hộp.

Trong đầu lóe lên âm mưu của vụ bắt cóc, tôi đẩy Quý Phong ra, cũng chạy tới.

Đội trưởng Văn sợ tôi làm hư chứng cứ nên hét bảo Quý Phong giữ lấy tôi, mắng: "Để tôi mở! Cô không muốn tìm lại con gái mình hả!"

Tôi đành lặng lẽ dõi theo, thầm nghĩ bên trong có thể là ảnh chụp hoặc thư cảnh cáo, nhưng khi đội trưởng Văn mở ra, bên trong lại là một ngón tay út mảnh khảnh tái mét, máu chỗ vết cắt đã khô đen khiến ngón tay càng trắng bệch.

Cạnh móng tay có nốt ruồi to bằng hạt vừng.

Vừa nhìn thấy ngón tay này, tôi lập tức choáng váng, cổ họng nghẹn lại, toàn thân run rẩy.

Thời điểm Tiểu Tĩnh không chịu tập đàn, tôi dỗ dành con bé, nói rằng nốt ruồi trên ngón tay là biểu hiện của người khéo léo, chỉ cần con bé chăm chỉ luyện tập, tương lai nhất định sẽ thành công.

Nhưng bây giờ, ngón tay đó lại đang nằm trong cái hộp màu đen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi