ƯỚC HẸN MỘT ĐỜI VÌ NHAU


"Tôi ổn mà.

Cậu đừng lo."
Triệu Mạc Ngôn vừa nói ánh mắt vừa đỏ lên, cậu thừa nhận bản thân thật sự để tâm tới những lời thốt ra từ chính miệng Trương Lạc Vĩ, trong lòng liên tục cảm thấy khó chịu, dằn vặt, thỉnh thoảng liếc mắt sang nhìn Dương Ánh Nguyệt vài cái.

Bàn tay chàng thiếu niên bất giác cuộn tròn thành nắm đấm, cậu vui vì Dương Ánh Nguyệt cam tâm tình nguyện đứng ra bảo vệ mình, dẫu vậy, trạng thái Triệu Mạc Ngôn cũng bị ảnh hưởng rất lớn, nhất là khoảnh khắc đối phương nhắc đến cha mẹ cô gái đang ngồi bên cạnh.

Cậu thực sự khá lo lắng, bởi một điều hiển nhiên luôn tồn tại trên đời rằng chẳng có bậc cha mẹ nào chấp nhận để con cái mình quen biết với những kẻ thân phận không rõ ràng, Triệu Mạc Ngôn đã thế còn bị nghi ngờ xấu tính xấu nết đi theo con đường cha mẹ mình lúc trước.

Dù bản thân cậu có trong sạch đi chăng nữa thì định kiến ấy vẫn mãi khắc sâu trong tâm trí con người ta là cha nào con nấy, Triệu Mạc Ngôn sau này chắc chắn cũng đổ đốn, nhiều lần dù cậu muốn giải thích thì vẫn khó mà cãi được với một trăm cái miệng.

Những lần như vậy, chỉ mình Dương Ánh Nguyệt ở cạnh cậu.

Nếu ba mẹ cô phát hiện ra, bắt người con gái cách xa Triệu Mạc Ngôn thì khi ấy cậu chẳng dám tưởng tượng bản thân sẽ rơi vào tình cảnh ra sao khi không có Dương Ánh Nguyệt ở bên.

Chắc chắn những người xung quanh càng thêm quá đáng, được nước lấn tới làm ra những hành động khó mà chấp nhận với Triệu Mạc Ngôn.

Nhanh chóng dập tắt suy nghĩ vừa rồi trong đầu, môi Triệu Mạc Ngôn hơi mấp máy, dường như đang định lên tiếng nói điều gì đó với Dương Ánh Nguyệt nhưng cổ họng cậu nghẹn ứ, khó lòng phát ra được thành tiếng.


Đối phương bên cạnh quan sát chàng trai với vẻ mặt ngập tràn lo lắng, nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai Triệu Mạc Ngôn, dịu dàng ân cần: "Ngôn Ngôn, tôi bảo này, cậu tốt nhất cứ vô tư giống tôi, mặc xác những lời khùng điên của Trương Lạc Vĩ vừa nãy đi.

Coi như gió thoảng bên tai, nghe làm gì để bản thân mắc mệt.

Tên đó chả hơn được ai đâu, vốn dĩ chỉ thích thể hiện trước mặt mấy đứa con gái thôi."
Nhắc đến Trương Lạc Vĩ, ngay lập tức Dương Ánh Nguyệt cảm thấy khinh bỉ vạn phần.

Nhất là mấy lời ghê tởm thốt ra từ chính miệng cậu ta, cô nàng khó lòng mà chấp nhận nổi.

Kỳ thực vừa rồi Dương Ánh Nguyệt thiếu chút nữa ra tay đập Trương Lạc Vĩ một trận vì cái tội nói nhăng nói cuội, tuy nhiên, nhận ra nơi này là trường học nên cô mới cắn răng mà nhịn xuống.

Để cô biết được cậu ta có bất kỳ liên hệ gì với việc thân thế Triệu Mạc Ngôn bị đăng lên diễn đàn trường thì Dương Ánh Nguyệt thề rằng để Trương Lạc Vĩ xong đời.

Đụng vào crush của cô thì chỉ có tự rước họa vào thân.

"Tôi biết, tôi cũng chẳng có thời gian quan tâm đâu." Triệu Mạc Ngôn cố nặn ra trên khuôn mặt một nụ cười gượng gạo, dù thế, trong đôi mắt trong veo phía trước vẫn u uất một màu bi thương.

Dương Ánh Nguyệt vỗ lưng chàng trai: "Tâm trạng nếu bất ổn thì cứ trực tiếp nói với tôi.

Mà vừa nãy Trương Lạc Vĩ có làm cậu bị thương hay gây ra hành động quá đáng nào không? Cậu mau kể tôi nghe, nếu thật sự như tôi suy nghĩ thì bà đây quyết liều mạng với Trương Lạc Vĩ đến cùng."
Cô nàng híp mắt, thái độ hung hăng quyết liệt, hùng hổ thiếu chút nữa đứng vụt dậy xông tới tìm Trương Lạc Vĩ tính sổ.
"Cậu bình tĩnh chút.

Cậu ta chỉ nói với tôi những lời như cậu vừa nghe thôi, chứ thực chất chưa hề động tay động chân." Triệu Mạc Ngôn vội vàng kéo tay đối phương ngăn cản, trái tim trong lồ ng ngực cậu thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

Dương Ánh Nguyệt lúc bấy giờ lửa giận mới nguôi xuống được một chút, cô gật đầu:
"Thôi chúng ta cứ mặc kệ Trương Lạc Vĩ, cậu ta thích làm khùng làm điên gì thì tùy.

Cậu cứ tập trung ôn tập đi, chẳng phải cậu chuẩn bị thi học sinh giỏi quốc gia rồi à? Những chuyện lặt vặt xung quanh cứ để tôi xử lý, việc cậu cần làm hiện tại là ôn tập thật tốt để giành về giải thưởng cao khiến ai nấy xung quanh phải nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ."
Người con gái cong môi cười tặng kèm cái nháy mắt, môi đỏ mấp máy, tiện thể lôi ra trong cặp sách mấy cuốn đề cương: "Ngôn Ngôn, cậu xem thử mấy quyển này giúp ích được gì thì cứ lấy.

Tôi mới sưu tầm được bộ đề tổng hợp các kỳ thi thử cùng những năm về trước.


Tôi nghĩ nó hỗ trợ được cậu khá nhiều."
Tạm thời dẹp những vấn đề phiền phức sang một bên, điều Dương Ánh Nguyệt lẫn Triệu Mạc Ngôn cần làm nhất chính là tập trung cao độ vào việc học.

Hơn thế nữa, chàng trai trẻ đang ngồi bên cạnh cô mất bao nhiêu thời gian vùi đầu vào luyện đề, ôn tập, học hành chăm chỉ để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng sắp tới, nếu giành giải cao đảm bảo được tuyển thẳng vào những trường đại học top đầu, liên quan đến tương lai Triệu Mạc Ngôn, Dương Ánh Nguyệt chẳng thể để những chuyện nhỏ nhặt ảnh hưởng tới cậu.

"Cảm ơn."
Gò má Triệu Mạc Ngôn hơi ửng đỏ, cậu quan sát chồng sách trước mặt vài giây rồi vội vàng ôm lấy toàn bộ.

Dương Ánh Nguyệt nói hoàn toàn chính xác, giờ cậu cần chú tâm vào kỳ thi quốc gia hơn là nghĩ ngợi những chuyện vặt vãnh, gây ảnh hưởng tới trạng thái.

Người con gái huých vai, cười cười: "Ơn nghĩa gì chứ, việc tôi nên làm mà."
Cả Dương Ánh Nguyệt lẫn Triệu Mạc Ngôn đều như ở một thế giới riêng, Trương Lạc Vĩ ở phía bên kia khuôn mặt đã đen đến mức một từ đen bình thường khó lòng miêu tả nổi, tâm trạng cậu ta rơi xuống đỉnh điểm, thở hồng hộc nặng nề, những đường gân xanh nổi chằng chịt trên vầng trán lấm tấm mồ hôi.

Trương Lạc Vĩ lúc bấy giờ tức giận đến mức chỉ muốn tìm thứ gì đó phát ti3t.

Cậu ta khó tin, bực bội bởi nguyên nhân Dương Ánh Nguyệt vì Triệu Mạc Ngôn, một đứa con trai tội phạm mà đứng ra chống đối với Trương Lạc Vĩ trong khi lúc trước đối phương lúc nào cũng bám dính lấy mình.

Chưa hết, cô nàng còn mắng cậu ta như tát nước vào mặt, đối diện với bạn học trong lớp, cậu ta mất sạch thể diện, bao nhiêu ánh mắt kỳ dị dán chặt lên người.
Dương Ánh Nguyệt thậm chí còn nghi ngờ chuyện liên quan tới Triệu Mạc Ngôn là do cậu ta làm, Trương Lạc Vĩ đang định phản bác liền bị đối phương đuổi về, danh dự chưa thể lấy lại, cậu ta không cam tâm như vậy.

Lông mày trên khuôn mặt thanh niên bất giác nhíu chặt, dường như đang suy tính gì đó.

Từ sau lần bị Dương Ánh Nguyệt trực tiếp cảnh cáo, học sinh trong lớp đã tém tém hơn, tránh những lời dị nghị trước mặt Triệu Mạc Ngôn dù bọn họ khá hoài nghi về đằng sau.


Còn hai người vẫn bình thường như mọi ngày, Triệu Mạc Ngôn dốc toàn lực tập trung vào ôn thi, Dương Ánh Nguyệt học hành càng thêm hăng hái, những lúc cô rảnh rỗi liền chạy tới tìm crush giúp đỡ cậu chuẩn bị đồ đạc này kia.

Rất nhanh kỳ thi đã tới nơi.

Hôm ấy Dương Ánh Nguyệt xin nghỉ học để cùng tới địa điểm thi với Triệu Mạc Ngôn.

Thầy cô kỳ vọng rất nhiều vào cậu, trước lúc lên xe, giáo viên đều gửi tới Triệu Mạc Ngôn những lời động viên, nhắc nhở cùng chúc may mắn.

Dương Ánh Nguyệt cùng cậu bắt xe bus, khoảng ba mươi phút là tới nơi tổ chức.

Triệu Mạc Ngôn chuẩn bị vào trong thì Dương Ánh Nguyệt ghé sát tai cậu, thì thầm mấy lời: "Bạn học Ngôn Ngôn, cố lên nhé.

Chúc cậu may mắn, cố gắng giành được giải nhất về cho tôi càng tốt.

Đừng căng thẳng quá, dù thế nào tôi cũng luôn ủng hộ cậu."
"Cảm ơn cậu."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi