ƯỚC HẸN MỘT ĐỜI VÌ NHAU


"Dương Ánh Nguyệt, cậu đừng có cậy tôi nghiêm túc nói chuyện mà ở đó lên mặt."
Trương Lạc Vĩ thể hiện rõ sự khó chịu trên gương mặt, lông mày cậu ta nhíu chặt, hậm hực dán chặt mắt lên người cô nàng chống cằm, cố tình tỏ ra lơ đễnh trước mặt.

Đối với những lời bàn tán dị nghị liên quan tới Dương Ánh Nguyệt và Triệu Mạc Ngôn thời gian gần đây cậu ta được nghe khá nhiều, thậm chí nhiều học sinh trong trường còn kéo cả Trương Lạc Vĩ vào câu chuyện.
Đâu đâu cũng là những tiếng bàn tán bên tai, ai nấy đều nói rằng hiện tại Dương Ánh Nguyệt chả coi cậu ta ra gì hết, chuyển mục tiêu sang học bá của trường, rồi thì thầm đủ lý do to nhỏ về nguyên nhân một cô gái kiên trì theo đuổi Trương Lạc Vĩ gần ba năm trời nay quyết định rời bỏ tìm hạnh phúc mới.

Trương Lạc Vĩ thật sự giận tím người, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, nhất quyết tới tìm Dương Ánh Nguyệt hỏi rốt cuộc là tại sao.
Tuy cậu ta ghét đối phương bởi cô liên tục làm phiền tới mình là thật, nhưng đang yên đang lành mất hết mặt mũi bởi Dương Ánh Nguyệt, huống chi cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau mình bấy nhiêu lâu tự dưng biến mất, Trương Lạc Vĩ cảm thấy không quen.

Thế mà chấp nhận chùn bước tới tìm đối phương, ai dè cậu ta liên tục bị Dương Ánh Nguyệt cự tuyệt nhiều lần, thậm chí có hôm Trương Lạc Vĩ còn bị cô nàng hằn học trừng mắt cảnh cáo.
Dương Ánh Nguyệt hậm hực ngẩng mặt lên, đằng đằng sát khí khinh bỉ ném về phía đối phương ánh mắt sắc bén, khóe môi cô nàng giật giật: "Đồ thần kinh.

Trương Lạc Vĩ, cảm phiền cậu hãy về học lại định nghĩa từ lên mặt là như thế nào giùm tôi.


Cậu có kiêu ngạo hay ra sao đi chăng nữa cũng đếch liên quan tới tôi, lượn cho khuất mắt hộ cái.

Bớt ở đó ảo tưởng đi cha nội."
Khoanh tay trước ngực, người con gái đến mức cạn lời, day day thái dương.
Xem ra hiện tại Trương Lạc Vĩ vô cùng ngang ngược, còn lâu mới chịu bỏ qua, Dương Ánh Nguyệt mặc xác cậu ta nổi khùng, ngay lập tức đứng dậy bước ra ngoài.

Đằng nào hiện tại Triệu Mạc Ngôn chẳng có mặt ở đây, cô đang cực kỳ nhàm chán, cộng thêm đồ dở hơi Trương Lạc Vĩ kia đúng combo hủy diệt, dạo một vòng xung quanh cho lành.
Dù bị xua đuổi, ghét bỏ ra mặt, Trương Lạc Vĩ vẫn nhất quyết phải tìm ra nguyên nhân Dương Ánh Nguyệt tự dưng dùng thái độ lạnh nhạt với mình như vậy, cậu ta rắn rỏi theo sau cô nàng, miệng liên tục gầm gừ tên đối phương dù Dương Ánh Nguyệt đã cố tình coi như gió thoảng bên tai.
Thật sự rất muốn đá Trương Lạc Vĩ bay khỏi tầm mắt thật xa.
"Dương Ánh Nguyệt, hay lần trước tôi quá lời với cậu nên mới làm thái độ như này?" Trương Lạc Vĩ lớn tiếng mở miệng:
"Bày ra dáng vẻ thanh cao làm gì? Rõ ràng thời gian vừa qua cậu chấp nhận vứt bỏ hết mặt mũi bám theo tôi, giờ còn tự cao như thế, tính hành động sao?" Thanh âm vang lên dường như pha chút khinh bỉ, mỉa mai.
Trương Lạc Vĩ khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng chính là lần đó, lúc cậu ta công khai bạn gái, thừa nhận khi ấy bản thân đúng thật hơi nặng lời với Dương Ánh Nguyệt, chỉ là cái tôi của cậu ta quá lớn, thà rằng mạnh miệng cũng chẳng chịu xin lỗi.
Bước chân Dương Ánh Nguyệt chững lại.
Cô nàng hừ lạnh một tiếng, dứt khoát xoay người, nheo mắt nhướng mày, mấp máy môi:
"Trương Lạc Vĩ, phiền cậu xem xét rõ trường hợp hiện tại, tôi với cậu có quan hệ gì à, tôi sao phải thái độ với cậu? Sống trên sự tâng bốc từ những người xung quanh nhiều nên đâm ra ảo tưởng ai cũng thích cậu? Còn dám mang chuyện trước ra nói với tôi trong khi tôi luôn lờ đi, mắng Dương Ánh Nguyệt tôi mặt dày thế cậu được gọi là gì đây khi nhiều lần làm phiền tới tôi?"
Dương Ánh Nguyệt hằn học nhấn mạnh từng chữ, ngữ khí biểu thị sự ghét bỏ rõ ràng đối với chàng trai đang đứng phía đối diện.
Người con gái khoanh tay trước ngực, mặt mũi viết rõ hai từ khó coi trước những lời thốt ra từ miệng Trương Lạc Vĩ.

Ngẫm nghĩ một hồi, với tính khí đối phương thế này, có lẽ lúc Dương Ánh Nguyệt theo đuổi cậu ta thì Trương Lạc Vĩ nhất định chả tử tế với mình là bao, cậu ta từng nhiều lần nặng lời với cô, sau khi gặp Triệu Mạc Ngôn thì Dương Ánh Nguyệt thay đổi nên Trương Lạc Vĩ khó chịu, tìm đến cô chất vấn.

Càng nghĩ càng cảm thấy mình ngu ngốc khi nhìn trúng tên thần kinh này, Dương Ánh Nguyệt cảm thán vẫn là Triệu Mạc Ngôn tốt nhất với cô.

Cô nàng liền hiểu lầm rằng vì chàng trai ngồi cùng bàn mình từng bắt gặp cô với Trương Lạc Vĩ nên sinh ra ghen tị, bày ra dáng vẻ giận dỗi.
Đưa tay đỡ trán, dựa lưng vào tường, vậy thì hôm nay nhất định phải giải quyết triệt để với Trương Lạc Vĩ.

Triệu Mạc Ngôn mà giận nữa thì cô ngất mất.

Đối phương bị làm cho á khẩu, nhất thời chả biết nên nói gì, chỉ giương to mắt nhìn chằm chằm cô gái đứng trước mặt.
Đúng vậy.
Cậu ta với Dương Ánh Nguyệt không hề có quan hệ gì mật thiết, thậm chí Trương Lạc Vĩ còn đặc biệt ghét bỏ kẻ bám dính lấy mình suốt thời gian vừa qua, giờ dù tỏ thái độ cậu ta cũng chưa có quyền mở miệng chất vấn.
Dương Ánh Nguyệt tiếp tục lên tiếng:
"Trương Lạc Vĩ, từ nay về sau cảm phiền cậu đừng gây ảnh hưởng tới tôi.

Hay là thấy tôi ở cùng Triệu Mạc Ngôn nên cậu cảm thấy đồ trong tay mình bị cướp mất nên mới giãy nảy lên thế này? Dù ra sao thì giữa chúng ta hết thảy đều là quá khứ, huống chi bạn gái cậu còn lù lù ra đó, đừng để người ta tới tìm tôi.

Cách xa bà đây ra, tôi chưa muốn dính dáng gì tới nam thần trong lòng hội chị em ở trường như cậu đâu."
Cô liếc mắt sang chỗ khác, khinh bỉ ném cho Trương Lạc Vĩ từng lời một.
Với cô Triệu Mạc Ngôn là quá đủ rồi.
Hơn nữa, cậu ấy tốt với Dương Ánh Nguyệt hơn tên nào đó gấp trăm lần, ít nhất cũng không mang thái độ cao ngạo như vậy.

Thể loại như Trương Lạc Vĩ cô xin nhường mọi người tất.
Mặc kệ mấy bạn học lướt qua, Dương Ánh Nguyệt vẫn cứ trực tiếp thẳng thắn nhắc nhở, với Trương Lạc Vĩ chả khác gì đang bị tát vào mặt.
"Đừng giả vờ nữa.

Dương Ánh Nguyệt, tôi thừa biết cậu đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi." Trương Lạc Vĩ cao cao tại thượng ngẩng đầu, cất giọng: "Đem Triệu Mạc Ngôn ra k1ch thích tôi, chẳng tác dụng đâu."

Dương Ánh Nguyệt thở dài ngán ngẩm, cô nhất thời chưa biết bày ra vẻ mặt như thế nào trong cái trường hợp này, nghiến răng nghiến lợi hung hăng mở miệng:
"Trương Lạc Vĩ, cậu bị bệnh thì đến bệnh viện mà khám.

Cậu là cái thá gì mà phải khiến tôi bỏ thời gian ra? Lạt mềm buộc chặt? Dùng Triệu Mạc Ngôn k1ch thích cậu? Tôi cần cậu để ý chắc? Tôi chả rảnh rỗi đâu.

Bà đây thật lòng với Triệu Mạc Ngôn nhá, hơn nữa tôi chỉ thích duy nhất mình cậu ấy, từ giờ trở về sau.

Trương Lạc Vĩ, xin cậu hiểu rõ lời tôi nói.

Bớt làm khùng làm điên, cẩn thận người ta đánh giá bây giờ." Người con gái tức đến mức mặt mũi xám xịt, cạn cả lời.
Ăn dưa bở nhiều nên đâm ra ảo tưởng hay gì.
Cô chỉ cảm thấy Trương Lạc Vĩ quá kiêu căng ngạo mạn, ngoài ra chả có gì tốt đẹp cả.
Hung hăng trừng mắt cảnh cáo, Dương Ánh Nguyệt chán chường quay người, mặc xác Trương Lạc Vĩ đứng lặng im tại chỗ, thời điểm hiện tại, cô không muốn tốn thời gian và nước bọt với kẻ nghe mãi chả hiểu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi