ƯƠNG NGẠNH

Đêm cuối tuần trời đổ cơn mưa xối xả. Mưa ào ào trôi hết bụi đất trên mặt đường, rung cành hất tung đám lá, thành phố ướt sũng nước, nhiều nơi trũng sâu tạo thành vũng nước lớn, có vài khu trong thành phố chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, nhà cửa đổ sụp, có cả thương vong về người. Đường bên khu nhà Tăng Như Sơ cũng có vài vấn đề, cành cây rụng đè trúng mấy chiếc xe bên dưới, nhân viên cứu hộ bận rộn từ đêm khuya đến rạng sáng.

Tăng Phồn Thanh cũng được một ngày nghỉ hiếm có, sáng đó ông ngồi xem thời sự trên kênh địa phương, bản tin đang phát về tình hình đường xá sau cơn mưa hôm qua, nhắc nhở người dân hạn chế ra ngoài.

Chủ nhật Phó Ngôn Chân không gọi cô ra ngoài, đến tối lại gọi điện thoại. Cô hỏi cậu có viết bài tập theo lời cô không, cậu lại chẳng trả lời tử tế.

Chớp mắt đã đến thứ hai, Tăng Như Sơ chủ động hỏi bài tập của Phó Ngôn Chân. Thực ra cô chỉ muốn biết cậu có viết nhật ký hàng tuần hay lại viết linh tinh cái gì không. Đối với vấn đề này, cô còn sốt sắng hơn cả lúc thi xong đợi kết quả.

Phó Ngôn Chân hất hàm về phía chồng sách vở trên bàn, ý bảo cô tự lấy. Có một vài môn cậu chưa từng làm bài tập về nhà bao giờ. Ví dụ như Ngữ Văn và Tiếng Anh chẳng hạn. Lần viết nhật ký kia chỉ là một phút ngẫu hứng nhất thời, không viết thì chẳng sao, vừa viết một cái lại kéo thêm bao nhiêu chuyện. Vả lại cậu cũng chưa từng đi chép bài, mà chuyện chép lại bài của người khác cậu cũng lười làm. Đa số giáo viên đều mặc kệ cậu, nên cậu chỉ làm qua loa vài môn cho xong.

Tăng Như Sơ rút vở cậu, liếc thấy bản nhật ký hàng tuần bèn hỏi, “Tôi xem được không?”. Cô muốn đọc nhật ký của cậu.

“Không được.” Phó Ngôn Chân đáp.

“Không cho thì thôi.”

Phó Ngôn Chân bật cười.

Xế chiều hôm đó cô đến văn phòng của Viên An lấy bài tập mới biết Phó Ngôn Chân thật sự đã viết lại nhật ký hàng tuần. Khi ấy Trương Minh cũng ở trong văn phòng. Hai bản nhật ký khiến cậu nhận được đánh giá “dạo gần đây hơi giống người.” Cô mừng rỡ còn hơn cả việc mình được tuyên dương.

Sáng thứ tư, Phó Ngôn Chân thấy trên bàn mình tự dưng lại có một cốc trà sữa. Cậu không uống thứ này, vừa nhìn cũng đoán được là cô gái nào đó đặt lên. Cậu thẳng tay vứt luôn vào thùng rác mà không cần nghĩ ngợi thêm.

Bùi Chiếu ngồi một bên xót xa thở dài, “Biết thế để tao uống cho, phí cả tấm lòng của Nấm Nhỏ.”

Phó Ngôn Chân: “?”

Bùi Chiếu cười đểu giả, “Trà sữa này khó mua lắm đấy, lần nào cũng phải xếp hàng đợi.”

Phó Ngôn Chân khó tin hỏi lại, “…Cô ấy mua?”

“Ờ, giờ tự học tối qua cậu ấy bỏ vào trong ngăn bàn mày đấy.”

Nhưng Phó Ngôn Chân lại xin nghỉ để về nhà đón sinh nhật với ông nội. Phó Ngôn Chân chửi thề một tiếng, bật dậy đi đến trước thùng rác, đứng đó đấu tranh tư tưởng một lúc rồi mới vươn tay nhặt cốc trà sữa vừa ném vào.

Bùi Chiếu ngạc nhiên, “…”

Không hợp lý. Sao cứ sai sai thế quái nào nhỉ.

Phó Ngôn Chân cầm đồ về, bảo Bùi Chiếu nhanh đưa khăn giấy sang. Bùi Chiếu rút liền mấy tờ vứt qua, người lại dịch ra xa một chút, không kìm được hỏi, “…Mày bị sao thế?”

“Mày thấy thế nào?” Phó Ngôn Chân cười nhếch mép, tay cầm giấy lau cốc trà sữa.

“Bọn mày…có gì đó hả?”

Phó Ngôn Chân không trả lời.

Bùi Chiếu ngờ nghệch ngồi ngẫm nghĩ.

Hơn một phút sau mới lắp bắp hỏi, “Từ lúc nào thế?”

“Hơn tuần rồi.”

“Đờ mờ, sao mày không nói tí nào hả?” Bùi Chiếu nhổ nước bọt.

“Cô ấy không cho nói.” Phó Ngôn Chân bực bội đáp.

“…”

“Nếu mày dám rêu rao với người khác một chữ…” Phó Ngôn Chân bỏ lửng nửa câu sau nhưng ánh mắt tràn ngập sự uy hiếp. Bùi Chiếu tự động làm động tác kéo khóa miệng. Nhưng chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy hài thật đấy.

Tăng Như Sơ cầm chồng bài tập về lớp, lại cứ thấy Bùi Chiếu nhìn mình rồi cười bí hiểm. Cô bị cái điệu bộ ấy dọa sợ, quay xuống hỏi cậu ta cười cái gì. Bùi Chiếu xua tay, “Không có gì đâu.” Dưới ánh mắt của Phó Ngôn Chân, cậu ta lẩn luôn đi chỗ khác.

Tăng Như Sơ liếc mắt nhìn cốc trà sữa đang đặt ở bệ cửa sổ, chiều tối hôm qua cô đi mua nhưng mãi đến lúc tan tiết tự học buổi tối vẫn không thấy cậu đến. Phó Ngôn Chân xin nghỉ để về nhà ăn sinh nhật ông nội.

“Trà sữa để qua đêm không nên uống đâu.” Tăng Như Sơ tốt bụng nhắc.

“Cậu mua cái đồ này làm gì?” Phó Ngôn Chân hỏi.

“Hôm trước cậu mời tôi đi ăn, tôi cũng nên mời lại cậu.” Tăng Như Sơ đáp.

“…” Mời lại cái cốc trà sữa cỏn con thế này à.

“Cậu đừng uống cốc đó.”

“Không uống.”

Tăng Như Sơ hài lòng “Ừ” một tiếng rồi vội sắp xếp chỗ bài tập vừa cầm về. Nhân tiện kể lại chuyện chiều qua Trương Minh “khen” cậu, bảo rằng lần này cậu viết khá ổn. Phó Ngôn Chân không cảm xúc nhìn cô. Cậu quan tâm Trương Minh nói gì chắc?

Vào học, Bùi Chiếu nhìn cốc trà sữa trên bệ cửa sổ mà hết hồn.

“Đừng bảo là mày sẽ uống cái đồ nhặt lên từ thùng rác đấy nhé?” Lần đầu tiên cậu thấy Phó Ngôn Chân lại đi nhặt đồ từ trong thùng rác.

“Mày bị Thẩm Du cắn à?” Phó Ngôn Chân nghịch điện thoại, nét mặt lạnh lùng, “Nói nhảm nhiều quá.”

Bùi Chiếu cười thắt ruột, muốn gào to lên với cả thế giới.

Nhanh đến mà xem này.

Anh Chân đỏ mặt kìa.

Tối tan học, Phó Ngôn Chân xách đồ về nhà. Trà sữa đã đổ hết đi chỉ giữ lại cái cốc.

Chập tối hôm sau, Tăng Như Sơ lại đi mua một cốc trà sữa theo yêu cầu của Phó Ngôn Chân. Nguyên văn lời của cậu ta rằng, “Cơm tôi mời cậu có phải là đã vào bụng cậu rồi đúng không.”

“Vậy nên trà sữa cậu mời cũng phải vào bụng tôi mới tính.”

“Tôi không uống thì không tính.”

Cô đến sân bóng rổ đưa trà sữa cho Bùi Chiếu rồi về lớp. Chốc lát sau Bùi Chiếu cũng về lớp. Cậu ta đứng trước bàn cô nín cười, “A Chân bảo lạnh, cậu cầm cho nó một cái áo với.”

Tăng Như Sơ đầu đầy dấu hỏi: “???”

Bùi Chiếu cố gắng nhịn cười, lấy lại vẻ bình thản, “Cùng là bạn, lại còn bàn trước bàn sau, cậu đưa áo cho nó đi, dạo này nó hơi yếu…”

Tăng Như Sơ đáp lời mà không ngẩng đầu, “Vậy cậu đưa đi.”

Cậu cũng là bạn cậu ta, còn là anh em tốt nữa chứ.

Bùi Chiếu kéo cái ghế ra ngồi, thở dài ra chiều mệt mỏi, “Hầy, nhưng tôi mệt lắm rồi không chạy được nữa đâu.”

Lại còn thở hồng hộc như chó.

Tăng Như Sơ: “…”

Bùi Chiếu lại nhấn mạnh thêm, “Đều là bạn trong lớp, cậu rủ lòng thương giúp tôi đi, Chân Chân của chúng ta sắp chết rét rồi kia kìa.”

“…”

Lạnh đến thế cơ à?

Tăng Như Sơ nghi ngờ cầm áo khoác của Phó Ngôn Chân đi xuống sân bóng. Bùi Chiếu nhìn bóng lưng cô cười lắc đầu. Cậu ta chơi với Phó Ngôn Chân từ nhỏ, chưa từng thấy dáng vẻ tủi hờn nhờ vả người khác của cậu ta như lúc này. Phó Ngôn Chân bảo cậu đi gọi người nào đó, còn nhắc cậu ta phải cẩn thận lựa lời.

Tăng Như Sơ xuống đến sân bóng mới phát hiện chỉ còn mỗi mình Phó Ngôn Chân. Cô bước vào trong, vắt áo khoác cậu lên trên kệ rồi định quay ra. Sợ sẽ làm phiền cậu đang tập luyện.

Phó Ngôn Chân liếc cô, động tác ném bóng vẫn không ngừng, “Để đó mất thì sao?”

“Sao mà mất được?”

“Sao lại không mất?” Cậu hỏi vặn.

“…”

Cô tìm một chỗ ngồi trông áo cho cậu. Bóng rổ đập từng tiếng đồm độp lên sàn nhà, bật vào cạnh rổ bắn lên không trung. Hai người không nói gì, cả cái sân rộng như vậy chỉ có tiếng của những đồ vật không biết nói.

Gần mười phút sau, Phó Ngôn Chân mới đưa mắt sang. Những chiếc ghế đã được thu dọn cất đi nên Tăng Như Sơ chỉ có thể ngồi dưới đất. Cô bó gối ngồi một góc phía sau, chỉ cần cậu quay người là có thể nhìn thấy.

Ánh mặt trời đỏ cam xuyên qua những cánh quạt sứt mẻ đôi chỗ của chiếc quạt hút gió. Cô ngồi gọn trong luồng sáng ấy. Cô cũng đang nhìn cậu, nét mặt bình thản hiền lành, không có dáng vẻ mất kiên nhẫn.

Bàn tay đặt trên trái bóng của Phó Ngôn Chân chợt ấn mạnh hơn. Cậu nhớ hồi còn bé, những khi mình tập luyện cho trận đấu luôn mong ngóng bố mẹ có thể tới xem. Vì những đứa trẻ khác đều có bố mẹ đi cùng, họ là điểm tựa tinh thần cho đứa con bé bỏng. Cậu cũng muốn được như vậy.

Nhưng Phó Chẩn còn bận hơn cả tổng thống, chẳng mấy khi thấy được bóng dáng ông. Ngôn Tri Ngọc lần nào cũng hứa sẽ đi cùng cậu nhưng rồi lại thất hứa. Lần đầu tiên cậu thi đấu, Ngôn Tri Ngọc cũng có đến xem, nhưng khi cậu lên sân thì bà đã về trước rồi vì nghe nói Phó Chẩn đang có quan hệ mờ ám với một cô minh tinh vô danh. Bà vội vàng về bắt quả tang chồng mình ngoại tình.

Lần đầu tiên đi thi đấu nên cậu rất hồi hộp. Muốn được tiếp thêm sức mạnh từ mẹ nhưng xoay người lại đã thấy chiếc ghế mẹ ngồi trống không từ khi nào. Cậu bần thần bơ vơ cứ đứng nhìn một hồi lâu. Hôm ấy mũi tên đầu tiên của cậu chỉ bắn trúng vòng 4 điểm. Cuối cùng giành được bằng khen “khuyến khích” vì đã tham gia.

Về đến nhà, Ngôn Tri Ngọc không hề giải thích cho việc mình về trước không báo, bà còn đang mải cãi nhau với Phó Chẩn. Phó Chẩn chột dạ nên thấy con về bèn chuyển chủ đề, hỏi cậu thi đấu thế nào.

Cậu chỉ đáp lại hai từ cụt lủn, “Không tốt.” Phó Chẩn hỏi tiếp vì sao “không tốt.” Cậu chẳng nói gì cứ nhìn bố mẹ chằm chằm. Chiếc ghế trống không cùng với tiếng nói cười vang vọng khắp nhà thi đấu trở thành một chiếc gai nhọn ghim sâu vào lòng cậu.

Ánh nhìn của cậu lạnh lẽo hệt như mũi tên. Mũi tên ấy vốn nên c ắm vào vòng 10 điểm. Cậu cứ lạnh lùng nhìn bố mẹ như vậy cho đến khi họ ngừng cãi cọ. Từ đó trở đi cậu không muốn họ đến xem mình thi đấu nữa. Và cũng chưa từng bắn vào vòng 4 điểm một lần nào. Cậu cứ nghĩ mình không cần người kề cạnh.

Tăng Như Sơ để ý đến ánh mắt cậu. Nó giống như sự im lặng lạnh lùng sau khi những bông hoa nở đã tàn, và nó cũng giống như một kiểu giải tỏa.

Phó Ngôn Chân ngồi xuống cạnh cô, chống hai tay ra phía sau, ngoái lại nhìn cô. Vành tai cô không được nắng soi, nom mềm mịn mượt mà.

Tăng Như Sơ mỉm cười nói với cậu, “Cũng khá lắm đó nha.”

“…”

Tăng Như Sơ lại bồi thêm vài câu cổ vũ cậu. Cô nhớ Thẩm Lân Khê thường trách mắng Tăng Phồn Thanh rằng trong lúc trẻ con đang cố gắng làm một chuyện gì đó thì đừng nói những câu khiến nó nhụt chí.

Trước đây Tăng Ức Tích học chơi cờ vây, thường xuyên thua một đứa trẻ sàn sàn tuổi, bọn họ về nhà vẫn rất thoải mái, khen anh đã có tiến bộ, chỉ thua có một nước thôi, còn nói đứa bé kia lớn hơn anh hai tháng, học chơi trước anh một thời gian…Nói đủ điều để anh không thấy tự ái.

Lần nào Tăng Ức Tích nghe xong cũng bừng bừng chí khí tuyên bố lần tới sẽ đánh thắng được cậu bé kia. Mà anh đã làm được điều đó, nhưng sau khi thắng đối thủ thì anh cũng chẳng còn hứng thú với cờ vây nữa mà chuyển sang ham mê chơi game.

Phó Ngôn Chân nghe cô dỗ mình như dỗ trẻ con thì bật cười, muốn lên tiếng nhưng cổ họng khô khốc bèn đưa tay qua, ý bảo cô lấy trà sữa cho mình.

Tăng Như Sơ cầm lấy cốc trà sữa đưa sang cho cậu. Cô thường xuyên uống trà sữa nên vô cùng thành thạo, chọc ống hút xuống rồi mới đưa.

Phó Ngôn Chân nhận lấy, uống một ngụm lớn, hỏi cô, “Khá như thế nào?”

Tăng Như Sơ kể lại biểu hiện xuất sắc của cậu khi nãy. Bấy giờ Phó Ngôn Chân mới nhận ra cô rất nghiêm túc xem cậu tập bóng, hơn nữa cô cũng biết một vài thuật ngữ. Cái gì mà cậu “nhảy bật ngửa” vừa rồi đẹp trai lắm. Lần đầu tiên cậu nghe Tăng Như Sơ khen mình “đẹp trai” mà không biết diễn tả cảm xúc như thế nào.

Cũng biết nịnh đấy.

Tăng Như Sơ quả thật có hiểu biết chút ít với bộ môn bóng rổ, ngày đó bảo xem không hiểu là cô nói dối vì sợ bị kéo đi góp vui. Trước đây Tăng Ức Tích thường bị sai đưa cô đi chơi. Mà những chỗ anh đi thì toàn là đá bóng hoặc bóng rổ, vì chỉ có hai chỗ này là đàng hoàng. Anh không dám đưa cô đến quán net hay phòng đánh bida, sợ cô về mách bố mẹ.

Khi ấy Tăng Như Sơ cũng biết Tăng Ức Tích không thích có mình đi theo, nên thường tìm một chỗ vắng ngồi xuống, cứ ngồi ngoan một mình vì sợ làm phiền đến anh. Mãi đến lúc Tăng Ức Tích thấy cô ngồi lẻ loi trong góc, chắc hẳn vị thần nào đó hiển linh khiến anh mủi lòng, chợt nghĩ cô em gái này cũng thật đáng thương. Mỗi khi bóng bay ra ngoài sân, anh lại bảo cô nhặt giúp mình sau đó sẽ mua gà rán coi như cảm ơn cô. Kể từ đó, lần nào anh cũng cho cô đi theo, bảo cô cứ gọi anh thật to, tiếng càng lớn thì càng mua nhiều đồ ngon cho cô.

Cả sân bóng chỉ mình anh có “fan nữ.” Cô vừa hô “Anh ơi cố lên” một cái là những cậu nhóc chơi cùng anh lại ganh tỵ vô cùng. Cả đám đều là con một, kể cả coi như có chị em gái thì cũng chẳng có cô em nào ngoan ngoãn cổ vũ lại còn bưng trà dâng nước như này.

Tăng Ức Tích dần dần nói cho cô hiểu cách chơi, cũng nói tên một vài ngôi sao của bộ môn này, câu lạc bộ bóng đá yêu thích của anh là AC Milan còn ngôi sao bóng rổ yêu thích là Allen Iverson. Sau khi trở về nhà, cô cũng sẽ nhớ lại những điều nổi bật trong ngày hôm đó, rồi kể với hai bác rằng anh trai rất tốt với cô.

Có một khoảng thời gian, cô và Tăng Ức Tích chung sống cũng coi như hòa thuận. Hai người luôn được dạy dỗ theo chủ trương phải làm người lương thiện, nói lời hay ý đẹp. Đặc biệt là khi người khác đang làm chuyện “quan trọng”.

Phó Ngôn Chân yên lặng ngồi nghe cô huyên thuyên về dáng vẻ của mình, tự dưng phì cười. Cậu với lấy trái bóng rổ bên chân, đứng dậy gọi cô, “Ném thử một quả xem.”

Tăng Như Sơ ngơ ngác, cô chỉ biết xem chứ có biết chơi đâu.

“Ngày nào cũng ngồi, cẩn thận tuổi đầu một mà cột sống đầu tám đấy.” Phó Ngôn Chân vỗ vỗ trái bóng. Tăng Như Sơ cứ như vậy bị cậu kéo dậy. Phó Ngôn Chân bảo cô đứng trước vạch ba điểm, ném thử một quả. Tăng Như Sơ dùng hết sức lực bình sinh nhưng cái vành rổ cũng chẳng ném tới.

Phó Ngôn Chân cười chế giễu nhưng vẫn đi nhặt bóng rồi chuyền cho cô, lại bảo cô đứng một chỗ khác thử lại. Bên đó gần rổ hơn một chút.

Nhìn và nói là một chuyện nhưng thực hiện lại là một chuyện khác. Động tác của cô không đúng tiêu chuẩn. Sau đó Phó Ngôn Chân dạy cô tư thế chính xác để ném bóng vào rổ. Thật ra trước đây Tăng Ức Tích cũng từng dạy cô nhưng không tỉ mỉ cẩn thận như Phó Ngôn Chân.

Cậu nắm tay cô. Trái bóng rốt cuộc đập trúng khung lượn một vòng vành rổ rồi rơi xuống. Vậy nhưng Tăng Như Sơ vẫn rất vui vẻ, dù sao cô cũng ném được lên vành rổ rồi đó. Nhưng bỗng dưng nhớ lại… Vừa nãy cậu đã nắm tay cô. Tăng Như Sơ rụt tay, cảnh giác nhìn cậu.

Thoáng sau cô đỏ mặt lên tiếng, “Tôi về học đây.”

Phó Ngôn Chân cười xòa. Mới rồi cậu thật sự không có ý nghĩ xấu xa gì. Chỉ muốn để cô ném trúng một quả bóng mà thôi.

Tăng Như Sơ chạy ra khỏi sân bóng rổ, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Mu bàn tay được lòng bàn tay ấm nóng to rộng của cậu phủ lên lúc này nóng ran. Ngay cả làn gió thổi ngang cũng như cuốn theo hơi nóng, phớt qua mặt cô mà thấy nóng rực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi