ƯƠNG NGẠNH

Nghe được âm thanh, Phó Ngôn Chân chậm rãi ngước mắt lên, thấy rõ ràng là cô đã thay quần áo, thậm chí còn trang điểm…Anh bất giác nhướn mày, nhìn cô đầy hứng thú.

Tăng Như Sơ chỉ vào những vết đỏ trên cổ cô mà không thể che được bằng kem che khuyết điểm. Làn da cô vốn trắng mịn, bình thường sau khi tắm cũng có vết đỏ. Huống hồ lúc nãy anh còn m/út mạnh như thế.

Phó Ngôn Chân nhìn “chuyện tốt” mình đã làm, cười thành tiếng, cái nét hư hỏng lại càng hiện rõ trên gương mặt anh. Tăng Như Sơ ném cho anh cái nhìn giận dỗi.

Phó Ngôn Chân nắm tay cô kéo đến trước mặt, hơi vạch cổ áo ra để xem xét kỹ. Vốn chỉ muốn nhìn xem có tổn hại gì đến làn da của cô không, chẳng ngờ lại nhìn thấy cả nội y bên trong. Ánh mắt tối sẫm lại.

Tăng Như Sơ cũng nhận ra điều bất thường vội chỉnh lại cổ áo, không cho anh nhìn nữa.

Phó Ngôn Chân ho nhẹ, cười hư hỏng, “Nhìn một tẹo mà cũng không cho à?”

Tăng Như Sơ phớt lờ cái câu lưu manh của anh chỉ hỏi, “Anh muốn ăn gì?”

“Chỉ cần là đồ em nấu thì anh ăn gì cũng được.”

“Thế em nấu cả một nồi cơm cháy anh có ăn không?”

“…Có.”

Một nụ cười thoảng nhanh trên môi Tăng Như Sơ. Cô mở tủ lạnh lấy đồ chuẩn bị nấu, Phó Ngôn Chân theo vào nói rằng muốn giúp đỡ cô. Tăng Như Sơ bèn sai anh đi rửa cà chua. Phó Ngôn Chân vặn vòi nước hết cỡ làm tia nước xối thẳng vào quả cà chua bắn tung tóe khắp nơi. Dù nghe được tiếng chửi thề khe khẽ của anh nhưng Tăng Như Sơ vẫn mặc kệ, để anh tự xoay sở. Bị nước bắn vào rồi thì tự biết vặn bé vòi đi thôi. Cũng không đến nỗi ngốc lắm.

Ba mươi phút sau, đèn trong phòng bật sáng, ánh đèn màu ấm chiếu xuống bao phủ chiếc bàn gỗ. Tất cả mọi đồ vật trong phòng như cũng tỏa ra hơi ấm. Ba món mặn, một món canh được bưng lên để trên bốn miếng lót cách nhiệt đặt sẵn trên bàn.

Chỉ là một bữa cơm nhà giản dị bởi Tăng Như Sơ không biết nấu nhiều món. Món canh trứng cà chua đơn giản nhất do Phó Ngôn Chân làm. Thời điểm anh nêm muối, Tăng Như Sơ có cảm tưởng như anh đang đếm từng hạt muối. Thái độ nghiêm túc nhường ấy làm người ta phải cảm động.

Phó Ngôn Chân thấy cô đã bưng hết đồ lên lại mở tủ lạnh bèn hỏi, “Em lấy gì đấy?”

Tăng Như Sơ chưa ăn nên anh cũng ngại cầm đũa.

“Em lấy rượu.” Cô đáp lại.

Đến khi bóng dáng cô hiện lên trong con ngươi anh lần nữa, tay cô đang cầm một cái bình thủy tinh nhỏ. Trong đó là thứ rượu màu hổ phách. Phó Ngôn Chân nhìn thấy trong bình hình như còn có thứ gì đó, chỉ khi cô đến gần mới rõ hình dáng. Đó là những quả mơ xanh. Cảm giác quen thuộc chợt ùa về. Một lúc sau anh mới nhớ ra có lần anh đến nhà cô cũng để một bình rượu như vậy trên bàn. Cô nói rằng đó là rượu bà nội cô ủ cho Trần Lộ Thu.

….

Quá khứ đau thương ấy nghĩ lại vẫn thấy xót cả cõi lòng.

Tăng Như Sơ lấy hai cái cốc, mở nút bình rồi rót một ít vào mỗi cốc. Đoạn đưa một cốc cho Phó Ngôn Chân và một cốc cho chính mình. Cô rất muốn để Phó Ngôn Chân nếm thử rượu.

Phó Ngôn Chân nâng cốc nhấp một ngụm. Với anh thì loại rượu này quá ngọt nhưng vẫn hơi chát ở đầu lưỡi. Anh không uống nước có ga vị hoa quả nhưng anh lại thấy không khác gì với loại rượu này.

Tăng Như Sơ chớp chớp mi, đôi mắt ẩn chứa sự mong chờ, “Uống được không ạ?”

Phó Ngôn Chân đặt cốc xuống, giương mắt nhìn cô cười khẽ, “Bà nội em ủ à?”

Tăng Như Sơ cũng cười theo anh để lộ lúm đồng tiền bên má, “Em ủ đấy.”

Cô đã học ủ rượu với bà trong những ngày cô sang thăm. Thực ra việc ủ rượu này không khó.

“Em ủ?”

Phó Ngôn Chân hơi ngạc nhiên, khi anh ngước mắt lên nhìn cô lần nữa, anh thấy đôi mắt cô cong như trăng lưỡi liềm, dường như đã làm dịu cái vị chua còn đọng lại. Đầu lưỡi anh cà nhẹ vào má trong.

“Vâng.” Tăng Như Sơ lên tiếng đáp lại.

Phó Ngôn Chân xoay lắc nhẹ cái cốc rồi dốc cạn.

Hạ cái cốc trống không mới ngửa mặt, đón lấy cái nhìn của cô cười đáp, “Ngon chết đi được.”

Dứt lời lại đẩy cái cốc về phía Tăng Như Sơ, ý rằng muốn cô rót thêm cho mình. Tăng Như Sơ mừng như được nhận thưởng, vội rót thêm một cốc nữa cho anh. Nhưng Phó Ngôn Chân không uống luôn mà ngả ra ghế bật cười.

Anh rất muốn hỏi cô rằng cô đã cho bao nhiêu đường, bao nhiêu mơ mà át hết cả mùi cay nồng của rượu. Tăng Như Sơ chống cằm, nhìn anh một hồi lại phát hiện có gì đó khác thường, “Anh cười gì đấy? Sao không uống rượu nữa?”

“Thì anh đang nhấm nháp vị của nó mà.” Phó Ngôn Chân ngước mắt, đôi con ngươi đen láy không hề có vẻ giả vờ lấy lòng.

Tăng Như Sơ được anh dỗ, lòng phơi phới, “Vậy à, em cũng thấy uống được mà.” Cô đã cho thêm rất nhiều đường để giảm bớt vị cay nồng.

Phó Ngôn Chân cất tiếng cười. Thực ra rượu này không hợp khẩu vị của anh nhưng uống vào lại thấy có hứng hơn hẳn. Những lúc anh ăn cơm thì không hay nói chuyện nhưng hôm nay lại nói khá nhiều, mà lại luôn tìm chủ đề để nói với Tăng Như Sơ. Anh cũng ăn nhiều hơn bình thường, còn uống hết cả bát canh mà mình tự nấu.

Ăn xong đã là tám rưỡi, anh nhận một cuộc điện thoại rồi ra ngoài. Tăng Như Sơ không biết liệu anh có còn quay lại không, bỗng dưng lòng hụt hẫng đôi chút.

Xe của Phó Ngôn Chân đỗ ở dưới khu nhà, nhưng anh vừa uống rượu nên không tiện lái xe. Cuộc điện thoại vừa rồi là trợ lý của anh gọi đến, ngữ khí khá nặng nề nghiêm trọng:

“Sếp, Thiên Hối nói muốn kiện bên mình.”

Phó Ngôn Chân dừng bước, lấy thuốc lá khỏi túi quần. Bật lửa phụt ra ngọn lửa nhỏ. Anh tìm một cột đèn để tựa vào và hút thuốc. Bất chợt anh nhớ ra trước đây mình từng ngồi trong xe taxi ở ngay chỗ này. Hôm ấy Bắc Thành có tuyết rơi, Tăng Như Sơ dắt chó đi dạo trên con đường ngập tuyết ấy. Anh đã ngồi đó nhìn cô rất lâu.

Hít một hơi thuốc rồi nhả khói, lại búng cho tàn thuốc rơi, anh mới thủng thẳng hỏi lại, “Muốn kiện về việc gì?”

“Trước đây chúng ta có bàn bạc gần xong chuyện hợp tác với họ, bên họ cũng gửi chúng ta xem kế hoạch, đồng thời cung cấp một số dữ liệu ngành rất quan trọng. Nghe nói có liên quan đến bí mật thương mại…” Người trợ lý lải nhải một hồi.

Lời nói của người này nghe có vẻ là lạ. Giống như kiểu mua một con búp bê trên đường, đem về dỗ đứa trẻ ba tuổi thì được, chứ đám trẻ lớn hơn không dễ dỗ như vậy.

Phó Ngôn Chân cười không thể hiện ý tứ, “Cứ để bên đấy kiện, tôi đâu có đòi họ phải đưa số liệu gì.”

Trợ lý: “…”

“Còn chuyện gì nữa không?” Phó Ngôn Chân hỏi

“…Hết rồi ạ.”

“Tối nay đừng gọi cho tôi nữa, có chuyện cũng không được gọi.” Phó Ngôn Chân nói tiếp.

“…Vâng…Giờ anh đang ở đâu thế ạ?”

Phó Ngôn Chân chỉ cười không đáp, bấm nút kết thúc cuộc gọi.

Sau khi hút hết điếu thuốc, anh gọi điện cho Ngôn Tận Hoan. Ngôn Tận Hoan đang hưởng thụ dịch vụ trong thẩm mỹ viện, cầm điện thoại lên ngó thấy là Phó Ngôn Chân tức thì trợn trừng mắt, tắt máy luôn.

Phó Ngôn Chân bật cười, biết chị họ mình thù dai, nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải gửi tin nhắn:

[Cho chị một cơ hội để tìm Trình Thiệp đấy, có muốn không?]

Trình Thiệp là mối tình đầu của chị, hai người cứ dây dưa không ngừng suốt bao năm nay. Ngôn Tận Hoan lập tức gọi lại cho Phó Ngôn Chân.

“Có việc này chắc hẳn anh ta có thể giúp đỡ.” Phó Ngôn Chân nói.

“Gì cơ?”

Phó Ngôn Chân cười nói tiếp, “Chú hai của em năm nay đã đi Macao ba lần, em muốn để Trình Thiệp nhà chị giúp đỡ xác nhận chút chuyện.”

Anh nhấn mạnh vào hai từ “nhà chị”.

“Cái gì mà nhà chị?” Nghe giọng điệu này có vẻ Ngôn Tận Hoan đã cãi nhau với Trình Thiệp, “Thằng nhãi em muốn tìm thêm chuyện phiền phức cho chú hai hả? Cánh cứng quá rồi hả?”

Phó Ngôn Chân hút điếu thuốc mới, nói một cách buông tuồng, “Nào dám, chỉ hỏi vài chuyện thôi mà.”

Vốn dĩ anh còn nghĩ đến sức khỏe của ông nội, không muốn chọc giận ông cụ,  nhưng giờ anh không còn kiên nhẫn với người đó. Người trợ lý kia là chú hai của anh điều đến, rõ ràng là tay trong của chú. Tuy ông nội đã giao cho anh một chức vụ nhưng anh như bị cụt tay cụt chân, lần hợp tác này đã nói để anh đi khảo sát nhưng chú hai lại tự đàm phán với Thiên Hối, hơn nữa đã đàm phán đến bước cuối cùng. Rõ là chú ta muốn để anh trở thành con bù nhìn.

Nếu là trước kia Phó Ngôn Chân cũng mặc kệ không quan tâm, nhưng giờ anh đã nhận ra không thể để cho chú ta lộng quyền như vậy được nữa. Về phần Thiên Hối kia, Phó Ngôn Chân day đầu lông mày, mở danh bạ gọi cho Trần Lộ Thu.

Trần Lộ Thu khá ngạc nhiên khi thấy anh chủ động gọi điện cho mình.

“Anh có biết điều hướng dư luận không?” Phó Ngôn Chân đi thẳng vào vấn đề.

“….Cái gì?”

Phó Ngôn Chân bật cười, “Anh có dùng weibo không vậy?”

Tuy Trần Lộ Thu nghe được vẻ châm chọc trong lời anh nhưng nhất thời chưa hiểu anh đang mỉa mai về cái gì, chỉ cảm thấy khó hiểu đành nở nụ cười xã giao, “Anh Phó này, anh có thể nói rõ hơn không?”

“Giám đốc sáng tạo của Thiên Hối, tìm vài bên báo chí viết mấy bài về gã ta.” Phó Ngôn Chân nói thẳng, “JQ kinh tế tài chính cũng khá được, tổng biên tập bên đó là phụ nữ hình như học cùng trường với anh đấy.”

Biết anh ta sẽ không từ chối nên Phó Ngôn Chân không dong dài nữa, dứt lời cúp máy luôn.

Trần Lộ Thu lười không muốn lướt weibo, đúng lúc trợ lý đang ngồi cạnh bèn thuận miệng hỏi, “Trên weibo đang có gì hot à?”

Trợ lý nhấn vào bảng hotsearch cho anh xem

#Nhân viên nữ của công ty nằm trong top 500 bị cấp trên quấy rối tì/nh d/ục#

Trần Lộ Thu: “…”

Giám đốc sáng tạo của Thiên Hối nổi tiếng là dâm dê đê tiện.

Hai tiếng sau, chuông cửa vang lên. Tăng Như Sơ chạy vội ra mở cửa không kịp xỏ dép. Phó Ngôn Chân đứng ở cửa, một tay cầm bó hoa, tay kia cầm hai túi giấy. Tăng Như Sơ đón lấy bó hoa và hỏi anh trong túi có gì. Phó Ngôn Chân mỉm cười không trả lời mà đưa luôn túi đồ cho cô.

Tăng Như Sơ tò mò mở ra xem:

Đồ ngủ

Quần l/ót

Dao cạo râu



“Tối nay anh ngủ lại có được không?” Phó Ngôn Chân cười nhẹ, cầm một chiếc túi trong tay cô, đoạn lấy ra một chiếc hộp nhung rồi đưa lại cho cô. Trong hộp là một cái lắc tay, vừa nãy anh đã đi lấy thứ này.

Tăng Như Sơ còn chưa kịp nói “Cảm ơn” thì điện thoại Phó Ngôn Chân đổ chuông. Anh ra ngoài ban công nghe điện thoại. Tăng Như Sơ không đi theo mà chỉ đứng trong phòng nhìn anh. Ánh đèn sáng trưng ở tòa nhà đối diện soi rõ vẻ mặt lạnh lùng của anh.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Phó Ngôn Chân không vào phòng ngay. Anh thò tay vào túi lấy hộp thuốc lá, ngay khi anh định châm lửa thì Tăng Như Sơ đi tới ôm eo anh từ phía sau. Cô áp mặt vào lưng anh và ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh. Chắc hẳn khi nãy anh ra ngoài đã hút thuốc bởi lúc anh đến nhà cô ban chiều không có mùi thuốc.

Phó Ngôn Chân chầm chậm xoay lại, đưa tay nâng mặt cô lên, “Sao vậy?”

Tăng Như Sơ ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi, “Anh sao thế?”

Phó Ngôn Chân cười nhưng không nói gì. Thoáng chốc sau Tăng Như Sơ đột nhiên thấy cơ thể mình nhẹ bẫng. Phó Ngôn Chân bế cô lên bằng một tay vì thấy cô không đi dép.

“Ngoài này gió to.” Anh nói rồi thản nhiên kéo cánh cửa trượt của ban công. Cánh cửa đóng sầm lại dưới tác động của sức kéo nhưng rồi lại bật mở một khoảng nhỏ ngay lập tức.

Phó Ngôn Chân bế Tăng Như Sơ đến sô pha rồi để cô ngồi dạ/ng chân trên đùi mình. Ánh trăng ngoài cửa sổ dìu dặt ấm áp, ngọn đèn trong phòng tỏa thứ ánh sáng mơ màng. Khung cảnh mờ ảo mông lung qua lớp kính cửa. Khe cửa để hở có làn gió lùa vào làm những tấm rèm khẽ tung bay phấp phới.

Phó Ngôn Chân ghé lại gần cắn nhẹ môi cô, “Chó nhà em đâu rồi?”

“…Đưa sang nhà ông nội rồi.”

“Hử?” Phó Ngôn Chân vòng tay ôm chặt cô hơn, “Sao lại đưa sang đấy?”

“Ông nội thích nó lắm, thương hơn cả cháu ruột.” Tăng Như Sơ vô thức mỉm cười khi nghĩ đến Vỏ Dưa, “Nó ở với em, lúc em đi làm thì chỉ có một mình nó ở nhà, giống như đang ngồi tù ấy, nên em thấy để nó ở nhà ông nội sẽ tốt hơn.”

Chủ đề câu chuyện cứ thế bị chuyển hướng, anh không có ý định nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra. Phó Ngôn Chân cười theo, không nhịn được hôn cô lần nữa, “Sao lại hiểu chuyện thế?”

Môi Tăng Như Sơ vẫn còn vương vị rượu mơ xanh, ngọt lịm tim. Thật ra anh không thích uống thứ rượu kia lắm. Nếu không phải tự tay cô ủ thì có cho anh cả trăm triệu anh cũng chẳng thèm uống một giọt. Nhưng rượu ấy trên môi cô lại ngọt thấm tận vào tim.

Hôn Phó Ngôn Chân khiến cô nhanh chóng rơi vào tình trạng không đủ oxy để thở. Trong cái khó chịu khi hít thở làm cô bất giác phát ra tiếng rên khe khẽ. Nhưng âm thanh đó vô tình tạo thêm cảm giác mơ hồ cho cái góc vốn đã tình tứ này.

Lòng bàn tay ôm cô rê từ sau gáy đến bả vai, vải ảo xuất hiện thêm vài nếp nhăn. Ngực bỗng nhiên thoát khỏi bó buộc, móc áo lót đã được cởi ra.

Tăng Như Sơ tức thì gồng cứng người, vội kêu lên, “Phó Ngôn Chân.”

Giọng nói của cô đã làm anh trở lại trạng thái tỉnh táo. Anh đang đứng bên vách đá, nửa bàn chân đã chìa ra ngoài rìa. Hơi kéo giãn khoảng cách với cô, Phó Ngôn Chân ngửa lên nhìn cô gái đang ngồi trên đùi mình. Thấy mặt mày cô ửng hồng, vừa ngượng ngùng lại xen cả sự hoảng hốt.

Khóe môi cong nhẹ, rút cái tay đang ôm cô. Chẳng ngờ anh cũng có ngày để ý đến cảm nhận của một người như này. Tăng Như Sơ cũng ngước mắt nhìn gương mặt anh.

Phó Ngôn Chân cười, “Sợ à?”

Anh khẽ âu yếm nựng cằm cô, vuốt ve xo/a n/ắn làm nổi lên mảng hồng.

Tăng Như Sơ ngập ngừng, “…Không.”

Phó Ngôn Chân cười thích thú, kéo tay cô khỏi vai mình rồi nắm chặt. Bờ môi mỏng ghé sát tai cô, khẽ thủ thỉ những suy nghĩ của anh. Tăng Như Sơ đỏ bừng mặt, tai nóng rực, nhưng vẫn không dời tầm mắt. Đôi mắt đối diện cô ngập tràn tình yêu dịu dàng cuồn cuộn. Cô như bị chìm sâu vào đó.

Đôi mắt anh như ngọn lửa hừng hực cháy giữa mùa đông tuyết trắng trời. Cô nhìn rồi mới nhận ra mình cũng là một que củi đang bén lửa. Hai tay vươn đến ôm chặt cổ Phó Ngôn Chân.

Phó Ngôn Chân đang dạy cô từng bước một. Người cô cứ run lên từng cơn. Tầm mắt chạm nhau, quấn quýt mê say cuồng dại. Nhưng cảm giác này không phải do cốc rượu trước đó, hai người không hề say mà lại như đang say.

Bóng dáng người kia phản chiếu trong con ngươi, như mê hoặc gọi mời tình tứ. Tăng Như Sơ không tự chủ được khép hờ bờ mi, chạm vào đôi môi mỏng đã sớm mong chờ của anh.



Cơ thể cô lại được nhấc bổng lên, những thứ thừa thãi vướng víu trên người đều bị quăng bỏ. Cô nghe được tiếng vải bị xé nhưng rất khẽ. Dù đang nhắm mắt cũng đoán được đó là cái gì, nhưng nhờ vậy mà cô biết mình đã vào phòng ngủ.

Phó Ngôn Chân cúi người, giam chặt bóng hình cô trong mắt. Ngọn lửa hừng hực nơi anh cuối cùng cũng được vùi sâu vào vùng hoang dã. Ngoài trời gió rít từng cơn, sáng mai tỉnh dậy chắc hẳn hoa rơi lá rụng đầy thềm nhà. Nhưng dù vậy cũng chẳng liên quan đến hai con người chìm trong biển tình.

“Đèn…”

“Vẫn chưa tắt mà.”

Tăng Như Sơ lấy hết can đảm mở mắt thì phát hiện đèn bàn vẫn còn sáng. Một ánh sáng vàng dịu bao bọc hai người hắt hình ảnh phản chiếu lên tường, mập mờ hư ảo. Phó Ngôn Chân chôn mặt vào gáy cô hôn mút, nghe vậy bèn bật cười, hơi thở phả vào cổ cô ngưa ngứa.

“Anh muốn nhìn em, cục cưng à.” Anh nhẹ ve vuốt gò má cô.

Những nụ hôn rải rác như mưa xuân, mỗi một giọt thấm xuống như hòa tan trời đất. Cô bị cuốn vào guồng quay, níu cổ Phó Ngôn Chân đáp lại.

Giống như trong cảnh gió mưa gầm rít bắt được một mảnh gỗ trôi dạt. Niềm khao khát bị chôn vùi trong nhiều năm cùng với gương mặt nhung nhớ bao đêm ngày. Giờ phút này đang ở rất gần. Tính anh vốn chẳng dịu dàng ôn hòa, mạnh bạo dữ dằn mới là bản chất. Cái tính khí ấy càng bộc lộ rõ hơn trong cơn xúc động không thể kiềm chế, nhưng khi nghe thấy tiếng nức nở của người kia lại lập tức bị dằn xuống.

Sự dịu dàng cũng theo bản năng nhưng chỉ với cô mà thôi. Anh chậm lại động tác và hôn lên những giọt nước mắt đang trào ra từ khóe mắt cô. Anh cất tiếng hỏi với chất giọng khàn. Tăng Như Sơ khẽ khàng đáp lại. Không hẳn là đau về thể xác. Cô vừa chạm vào vết sẹo trên lưng anh. Vì cô đã biết trước vết sẹo đó cả về hình dáng lẫn vị trí. Vết sẹo trên lưng anh nhưng dường như nó đã hằn sâu vào trái tim cô.

Nhưng tận tay sờ vào vẫn tác động quá mạnh đến tâm lý cô, bởi đường nét hiển hiện quá rõ dưới ngón tay. Vết sẹo của anh như một con đường dài và hẹp đầy chông gai mà cô lại đang chạm vào nó bằng đôi tay trần. Những chiếc gai đâm vào máu thịt, nỗi đau thấu tận tim.

Nước mắt không cầm được lại tuôn rơi. Nhận ra sự phân tâm của cô, Phó Ngôn Chân bắt lấy cái tay đang đặt trên lưng mình, ghì vào bên gối rồi đan tay mình vào tay cô. Khóa chặt cô lại, để cô chỉ có thể ở bên anh. Dù động tác mạnh bạo là vậy nhưng nét mặt anh quá đỗi dịu dàng, cả đôi môi mỏng kia cũng vậy. Hơi thở nóng hổi, đi đến đâu là kéo theo những cái run đầy hưng cảm đến đó. Sau khi vươn tay tắt cái thứ ánh sáng mờ ảo kia, anh và cô hòa làm một. Thể xác và linh hồn chìm đắm trong đêm gió rít trăng lạnh mênh mông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi