VAI ÁC LUÔN NHÌN TÔI CHẢY NƯỚC MIẾNG


Nguyễn Đường sau khi thoát ly khỏi thế giới vị diện còn có chút hoảng hốt, cậu theo bản năng nhìn xem ngón áp út mình, nhưng nơi đó lại không có cái gì cả.
[ ký chủ, cậu không có việc gì chứ? ]
Hệ thống thật cẩn thận hỏi Nguyễn Đường, đáy lòng hoảng đến không được.
Nguyễn Đường lắc đầu, cậu theo bản năng sờ sờ ngón áp út của mình, "Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"
Hắn không nhớ rõ lắm quá trình hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đáy lòng tựa hồ có loại cảm xúc ấm áp đang chảy xuôi, làm cả người cậu cảm thấy ấm áp, rất là an tâm.
[ đúng đúng đúng! ] hệ thống không ngừng gật đầu, nó đã xóa đi ký ức về nhiệm vụ trải qua, chỉ nói, [ ký chủ, xét thấy nhiệm vụ tại hai thế giới này của cậu đều hoàn thành cực kỳ xuất sắc, phía trên quyết định cho cậu một cơ hội bốc thăm trúng thưởng! ]
Hệ thống vừa dứt lời, trước mặt Nguyễn Đường liền xuất hiện một đồ vật cùng loại với đĩa quay lớn, phía trên phân thành từng khu vực khác nhau, viết các phần thưởng khác nhau, tỷ như "Đi vào giấc mộng", "May mắn", "Có tiền", "Dung dịch bảo dưỡng cúc hoa" vân vân.
[ ký chủ, cho cậu phi tiêu, bắn trúng cái nào thì kỹ năng đó sẽ biến thành bàn tay vàng của cậu ở thế giới tiếp theo! ]
Cũng đừng nói công ty bọn họ keo kiệt, lúc này công ty bọn họ xem như đã xuất nhiều huyết.
Ngữ khí hệ thống hưng phấn, mục tiêu rơi trên "Dung dịch bảo dưỡng cúc hoa" ở cuối cùng, nghe nói vị diện sau là một thế giới tiên hiệp, thời gian song tu có thể kéo dài từ mấy tháng đến mấy năm không chừng, cái thân thể nhỏ yếu này của ký chủ nhà mình, đến lúc đó tuyệt đối đừng có chịu không nổi.
Vẫn là "Dung dịch bảo dưỡng cúc hoa" thực dụng nhất.
Mắt thấy đĩa quay lớn kia bắt đầu quay, Nguyễn Đường cầm phi tiêu nho nhỏ, nhắm mắt lại tùy tay ném một cái, theo một tiếng "Đinh" vang lên, đĩa quay ngừng lại.
Bắn trúng là ô "May mắn".
Hệ thống lập tức chán nản, nó bắt chước tư thế đại lão hút thuốc thở dài một hơi, phiền muộn nói, [ cái này cũng tạm được.


]
[ ký chủ, chờ sau khi cậu tới vị diện, cậu sẽ có được vận khí tốt nghịch thiên, có thể nói là cẩm lý trung cẩm lý, âu hoàng trung âu hoàng*, nhưng nhưng cậu cũng cần chú ý tự bảo vệ mình cho tốt, nếu như bị người xấu bắt lại, không chừng cậu sẽ bị bắt nhốt vào trong lồng sắt.

]
*cá chép với hải âu, nói tóm lại là người rất may mắn.
Nguyễn Đường nguyên bản rất nhát gan, nhưng sau khi nghe hệ thống nói những lời này lại không sợ hãi lắm, cậu sờ sờ ngực mình, luôn cảm thấy mình một chút cũng không sợ.
Thật giống như sẽ luôn có một người bảo vệ cậu.
Nguyễn Đường lắc lắc đầu, mềm mại nói với hệ thống, "Chúng ta tiến vào vị diện sau đi."
[ bắt đầu truyền tống.

]
Trước mắt Nguyễn Đường một trận đầu váng mắt hoa, thân thể cũng rất đau, chờ hồi thần lại, cậu mới phát hiện tầm nhìn của mình tựa hồ thu nhỏ, trước mặt là một lùm cây thấp bé, bốn phía là cây cối to lớn, thoạt nhìn như rừng rậm.
Dư vị đau đớn mới vừa rồi còn chưa có biến mất, Nguyễn Đường hít cái mũi, đôi mắt đỏ rực, cậu vươn tay muốn lau đi nước mắt của mình, nhưng xuất hiện ở trước mắt cậu thế mà lại là một móng vuốt ngắn ngủn lông xù xù.
Nguyễn Đường duỗi móng vuốt nhỏ quơ một cái, sờ đến lông mao dài cùng tai thỏ rũ ở hai bên người, cả người đều kinh ngạc.

Cậu cao hứng đến xoay vòng tại chỗ, "Hệ thống, tôi có mao mao cùng lỗ tai!"
[ khụ, ký chủ, cậu hiện tại là _ con thỏ.

]
Hệ thống nén lại ý cười của mình giải thích với Nguyễn Đường, nếu không phải nó không có tay, nó cũng muốn đi sờ sờ lông mao vừa mềm vừa mượt của Nguyễn Đường.
Vuốt thỏ con khẳng định rất sướng.
Nguyễn Đường nhảy hai cái tại chỗ, móng vuốt nhỏ chà xát mặt mình, cậu về sau đã có thể dùng mao mao của mình đi sưởi ấm mục tiêu nhiệm vụ!
[ ký chủ, tôi truyền lại tuyến thế giới này cho cậu.

]
Sau khi hệ thống nói xong bắt đầu truyền cốt truyện thế giới cùng với ký ức cho Nguyễn Đường, lần này nó khống chế lực đạo, không đến mức làm Nguyễn Đường đau đầu.
Thế giới này là một vị diện tiên hiệp, Nhân tộc, Ma tộc cùng với Yêu tộc cùng nhau sinh sống trên vị diện này, phàm nhân dẫn khí nhập thể tiến hành tu luyện, sau khi đạt tới trình độ nhất định có thể đạp toái hư không, phi thăng thượng giới, cho nên tại vị diện này có rất nhiều môn phái tu tiên.
Quan hệ giữa Ma tộc cùng Nhân tộc ác liệt, thường thường sẽ quấy nhiễu nhân loại, dùng tính mạng cùng oán khí của Nhân tộc luyện thành một ít đồ vật chí âm chí độc, khiến cho Nhân tộc thống hận, các đại môn phái tu tiên cũng căm thù Ma tộc đến tận xương tuỷ.
Vai ác tên gọi là Tư Cửu Lê, mẫu thân của hắn là Lạc Khê - nữ nhi của tông chủ Thiên Tê Tông, môn phái tu tiên lớn nhất thế giới này, nhưng trong một lần đại chiến với Ma tộc, Lạc Khê bị người của Ma tộc bắt đi, hơn nữa còn cưỡng bách nàng sinh con, cũng chính là vai ác Tư Cửu Lê.

Tên Ma tộc kia phong lưu thành tánh, thê thiếp thành đàn, con nối dõi càng là nhiều đến không đếm xuể, tự nhiên sẽ không để ý Tư Cửu Lê, lúc trước hắn đối với Lạc Khê còn có vài phần hứng thú, cho nên đối xử với mẹ con Lạc Khê xem như còn tốt, nhưng sau đó lại cảm thấy tính tình Lạc Khê quá mức lạnh băng thì không còn hứng thú nữa, cũng không hề quan tâm tới bọn họ nữa.
Bởi vậy sinh hoạt của mẹ con Lạc Khê thập phần khổ sở.
Tư Cửu Lê từ nhỏ không được phụ thân coi trọng, mẫu thân Lạc Khê coi hắn như sỉ nhục, không đánh thì mắng, hắn từ nhỏ đã là một tiểu đáng thương, đôi khi bị thương lại vẫn phải đi ra ngoài tìm thức ăn, duy trì sinh hoạt cơ bản của hai người.
Tu vi Lạc Khê bị phế đi, lại ưu sầu thành bệnh, không được mấy năm liền qua đời, Tư Cửu Lê không còn mẫu thân, ngày thường trải qua càng bi thảm, sau cùng hắn thật sự không thể tiếp tục ở lại đây liền trộm đào tẩu.
Ở nhân gian lưu lạc được vài năm, một ngày nọ tông chủ Thiên Tê Tông trên đường tới bí cảnh đã nhìn thấy Tư Cửu Lê, lập tức nhận ra dung mạo Tư Cửu Lê giống với Lạc Khê, sau khi dùng bí pháp điều tra huyết mạch, hắn thương tiếc đây là huyết mạch nữ nhi hắn lưu lại, cho nên đưa Tư Cửu Lê trở về tông môn, hơn nữa còn cho Tư Cửu Lê nhận đại đệ tử của mình là Lâm Hư Tiên Tôn làm sư phụ.
Nhưng mà những ngày tháng kế tiếp của Tư Cửu Lê cũng không có tốt lên được mấy, người trong tông môn cảm thấy hắn có huyết mạch Ma tộc, cho nên không ngừng bắt nạt làm nhục hắn, Lâm Hư Tiên Tôn lại là người tính tình lạnh băng, hàng năm bế quan, cho nên cũng không biết Tư Cửu Lê bị khinh nhục.
Dưới những khinh nhục ngày này qua ngày khác, những người đó càng lúc càng không kiêng nể gì, làm hại Tư Cửu Lê thiếu chút nữa bỏ mạng, Tư Cửu Lê rốt cuộc không chịu đựng được, giết chết mấy tên đệ tử kia, chạy trốn khỏi Thiên Tê Tông.
Cùng lúc đó ma khí trong thân thể hắn đại thịnh, chờ xuất hiện lần nữa, hắn đã là Ma tộc chi chủ, máu lạnh bất cận nhân tình, suất lĩnh Ma quân khơi mào đại chiến, cuối cùng công phá Thiên Tê Tông.
Mà nam chủ, cũng chết ở trong trận đại chiến này.
Tư Cửu Lê có được toàn bộ thế giới, nhưng hắn lại cảm thấy thế giới này quá mức không thú vị, trực tiếp vung tay lên hiến tế toàn bộ thế giới, mang theo cả mình cùng với mọi người, hôi phi yên diệt.
Sau khi Nguyễn Đường xem xong run lên bần bật.
Cậu nhịn không được cắn móng vuốt nhỏ của mình, ủy khuất cực kỳ nói, "Tôi chỉ là một con thỏ con, cái gì cũng không làm được."
"Hơn nữa, hắn lợi hại như vậy, vì sao còn muốn tôi đi đưa ấm áp nữa?"
[ khụ khụ! ] hệ thống ho khan hai tiếng, [ cậu nhìn xem, hắn cuối cùng không phải hủy diệt thế giới sao, nhất định là cảm thụ được ấm áp quá ít cho nên mới làm như vậy, Đường Đường, nhiệm vụ của cậu chính là đưa ấm áp cho hắn, ngăn cản hắn hủy diệt thế giới.

]
Nó vừa rồi cũng mới biết được, bởi vì giả thiết thế giới này quá nguy hiểm, cho nên công ty keo kiệt mới tặng bàn tay vàng, phòng ngừa nhiệm vụ giả chết thảm.

Hệ thống còn muốn nói gì đó, đột nhiên kiểm tra đo lường tới một cỗ dao động, [ ký chủ, mau tránh đi, có người lại gần.

]
Nguyễn Đường hướng về phía lùm cây ẩn nấp, cái mông tròn vo cùng cái đuôi ngắn ngủn lại không có chui vào, lộ ra bên ngoài.
Không bao lâu sau, một đoàn người đi tới.
Tới chính là mấy thiếu niên thiếu nữ, trong tay bọn họ cầm pháp khí đang nhìn bốn phía xung quanh, "Sư tôn kêu chúng ta tới đây tìm kiếm linh thú, chúng ta đều đã tìm được không sai biệt lắm, không bằng đêm nay trở về đi."
"Từ từ, ngươi có phải quên mất rồi hay không"
"Tư Cửu Lê?" Thiếu niên tiếp lời phát ra một tiếng cười to trào phúng, hắn tà tà liếc mắt nhìn thiếu niên ở phía sau đội ngũ, cười lạnh một tiếng, "Hắn chỉ là một tên phế vật mà thôi, huống hồ trên người hắn có chứa ma huyết, ta đoán ngay cả linh thú cũng không muốn tới gần hắn!"
"Linh thú không chừng đều ghét bỏ hắn!"
Hắn vừa dứt lời bỗng thấy hoa mắt, không biết thứ gì hướng về phía hắn bay qua, nện thật mạnh ở trên mặt hắn.
Thứ đồ vật kia giống như cục bột trắng, nhảy nhót nhảy nhót tới cuối đội ngũ, móng vuốt nhỏ bám chặt chân Tư Cửu Lê, đôi mắt thủy nhuận thoạt nhìn vô cùng ủy khuất, tựa hồ đang làm nũng, cầu thu lưu.
Thiếu niên bị đập đến sao xẹt đầy mắt bụm mặt, trên mặt không nhịn được.
Đây không phải là đánh mặt hắn sao?
Nguyễn Đường chú ý tới cái tầm mắt của thiếu niên kia, đôi mắt tròn xoe xem thường liếc hắn một cái, xoay người, dùng mông đối diện với hắn.
Quỷ đáng ghét!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi