VAI PHẢN DIỆN NGỌT NGÀO CHỈ MUỐN HỌC TẬP


Ôn gia là gia tộc có cơ ngơi bất động sản vô cùng lớn ở Hoài Thành, đúng dịp gần đây Ôn Hoàn cũng có vài chuyện làm ăn ở đây nên cả nhà quyết định tạm thời ở lại vài ngày.
Sau loạt giấy tờ rườm rà, chỉ riêng việc đổi sổ hộ khẩu với chi phí nuôi dưỡng cho Tống Khiết cũng đủ rắc rối rồi.

Hơn nữa dù là có tín vật định thân nhưng xét nghiệm ADN chắc chắn không thể thiếu.
Nói thế nào thì đây dẫu sao cũng là chuyện quan trọng, Ôn Du cũng xin trường được nghỉ phép mấy ngày.

May mắn thay, không hiểu trùng hợp thế nào cả cha ruột lẫn cha nuôi đều họ Ôn, mà bản thân cô cũng không có dự định đổi tên, thành ra vẫn giữ nguyên nó.
Nghĩ lại có khi chỉ vì tác giả lười biếng đổi tên nhân vật nên mới có sự trùng hợp này.
“Dù viên ngọc kia có thể làm giả nhưng vết bớt trên ngón giữa của con không thể nào bắt chước được.” Diệp Linh rất yêu thương cô con gái ngoan này, đặc biệt thích cặp má mềm như bông của con gái.

Vừa nói bà vừa xoa đầu Ôn Du: “Đốt thứ hai của ngón giữa bên phải, mẹ nhớ rất rõ.”
Ôn Hàm thấy thế thì khen hai cô gái trong nhà đến phổng cả mũi: “Mà em gái lớn lên xinh đẹp giống mẹ vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng là sinh đôi cơ đấy.”
Dù là trước đây hay hiện tại, anh cô luôn xuất hiện trước mặt phụ huynh bằng bốn chữ “con ngoan trò giỏi”; nhưng chỉ cần rời mắt một chút liền trở thành ông anh cuồng nghiện, hết đưa em gái lướt web ăn chơi còn đưa đi uống rượu đua xe, dù mỗi thứ cũng chỉ dừng ở việc làm cho biết nhưng thật lòng mà nói Hiệp hội Oscar không trao giải nam diễn viên xuất sắc thì đúng là một tổn thất lớn của họ.
Dẫu thế nào trông hai người họ thật sự rất giống nhau, đều có gương mặt hình trái xoan cùng đôi mắt hạnh nhân to tròn và với vết bớt nhỏ ở đốt ngón giữa bên tay phải, đó cũng là một phần lý do khiến ai nấy sau khi nhìn cô cũng có thể nhận định đó là con gái mình.
Ôn Du sớm đã quen cách dạy học của Nhất trung Hoài Thành, hơn nữa cô càng không nỡ xa mấy người bạn thân ở đây, vậy nên bàn bạc với người nhà khi nào học xong cấp ba sẽ quay về Long Thành với mọi người.
Thấy cô vẫn còn mặc mấy bộ đồ cũ đã phai màu, Diệp Linh đau lòng không thôi, bà lập tức quyết định mang con gái đi shopping làm mới chính mình.
Người một nhà dù mới đoàn tụ không lâu, hiển nhiên những lúc ở chung cũng có một chút xấu hổ nhưng cũng may mỗi người ai cũng đều nỗ lực giúp cô hòa nhập với gia đình nên những lúc như vậy tuy có hơi cấn nhưng lại ấm áp vô cùng.
“Chờ em về nhà ở Long Thành, nhất định sẽ chấn động.” Ôn Hàm và ba mình làm hai người máy xách đồ di động ở hai bên, bàn về việc khuấy động bầu không khí không ai qua nỗi anh, Ôn Hàm tỏ vẻ bí hiểm nói: “Từ lúc sinh em ra, ba mẹ đã để sẵn một căn phòng cho em.

Sau này dù thế nào vẫn tin chắc chắn có ngày sẽ tìm được em về nên năm nào cũng mua một đống thứ của con gái về để trong phòng ngủ, năm sau còn định đổi sạch bảo đảm em về nhà là có thể dùng ngay.

Bây giờ trong nhà còn có rất nhiều quần áo mùa xuân cho em đó, mỗi món đồ đều chính tay ba mẹ chọn về.”

Ôn Du cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm kích nhìn về phía hai người: “Cảm ơn… ba mẹ.”
Đã rất lâu kể từ khi bước chân vào thế giới này cô không nói đến hai từ này nữa, bây giờ bất chợt nói ra nên cũng cảm thấy có hơi bối rối.
Từ lúc đọc nguyên tác cô đã biết bọn họ hẳn là cặp cha mẹ vô cùng tốt, không chỉ có thể chu cấp cho con của mình đầy đủ về vật chất mà còn thường xuyên bồi đắp tình cảm với cô, hy vọng con gái sẽ không còn bị tâm lý từ trong quá khứ nữa.
Mà điều này vô tình làm Ôn Du nhớ lại thời điểm lúc cô còn nhỏ vì sợ bóng đêm mà không dám đi ngủ, mẹ cô đêm nào cũng ở bên kể chuyện nửa đêm dỗ cô ngủ xong rồi mới rời đi.
Đối với việc làm cha làm mẹ mà nói, làm bạn với con mới là cách nuôi dưỡng tốt nhất.
“Ba nghe chú Hứa nói con vẽ tranh rất tốt.” Dù có là người đứng đầu trong giới kinh doanh đi nữa thì ông vẫn là người xách túi cho vợ mình mà thôi, “Anh con cũng rất thích vẽ tranh, khi nào có thời gian thì trao đổi với nhau một chút cũng được.”
Ôn Hàm như nhận ra điều gì, bừng tỉnh hỏi: “Chết tiệt… thế cuối cùng em chính là cái người ở khu vẽ bậy kia giúp Hứa Sí chăm học hơn đấy hả?”
Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, hình tượng công tử nho nhã thiếu chút nữa vì câu chửi thề mà sụp đổ.
Thật ra vòng tròn quan hệ của mấy công tử bọn họ khá nhỏ hẹp, cả Ôn Hàm và Trần Trì đều thích vẽ nghệ thuật tự do vậy nên quan hệ không tồi.

Hồi đợt ăn tết Trần Trì còn tỏ vẻ nguy hiểm nói cẩu độc thân Hứa Sí nhiều năm giờ đã bị một tiểu cô nương xinh đẹp nắm đầu, không những vậy cậu ta còn bị cô gái nhỏ đó dùng nghệ thuật vẽ tranh khuất phục phải học tập thật tốt, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Cũng kể từ đó thái độ của Hứa Sí dần trở thành kiểu: tôi mắc học, biến đi chỗ khác.
Ôn Hàm liền có cái nhìn bội phục cô em gái mới nhận này của mình, có thể làm cho cái tên cứng đầu như Hứa Sí nghe lời, nhiều năm như vậy cũng chỉ có cô mà thôi.
Thấy Ôn Du gật đầu, anh lại càng nổi hứng tò mò: “Anh có thấy tranh của em rồi, dù là không phải kỹ năng gì cao siêu nhưng phối màu lại vô cùng đỉnh, không hổ là em gái anh, sau này anh giúp em đỉnh càng đỉnh hơn.

Em còn thích cái gì nữa không?”
“Thích đọc sách, em biết một chút dương cầm với violin…” Cô vừa nói vừa ngoắc ngón tay, Ôn Hàm ngầm hiểu cúi đầu, nghe thấy cô gái nhỏ đắc ý nói: “Em còn vượt qua hầu hết cấp bậc trong Assassin’s Creed, liên quân rank bạch kim, với trình độ ăn gà cũng không tồi đâu.”
Ôn Du đã từng được anh trai mình nói dối mẹ đưa cô đi dạo nhưng thực chất là đi tiệm net, được anh trai chỉ dạy tận tình nên trình độ cũng dần được tăng lên rất nhiều.
Mấy lời này như mũi tên bắn thẳng vào tim Ôn Hàm, nhìn ngắm em gái vừa là yêu thương thuần túy mà còn có thưởng thức cô em này.
Không biết vì sao, dù cả hai ở bên không lâu nhưng mỗi khi đi chung luôn có cảm giác quen thuộc thoải mái không diễn tả nổi.

Thời buổi này mà có thể tìm được em gái nhỏ vừa xinh vừa ngoan, còn có nhiều điểm chung với mình.


Đối với anh đã là chuyện may mắn nhất, quan trọng nữa là con bé còn có thể cùng anh chơi game rất vui vẻ.
Anh thương chết cô mất.
Diệp Linh không biết con trai mình thật ra là nhóc nghiện game, hơn nữa vì Ôn Du nói câu cuối rất nhỏ nên không nghe rõ.

Bà trước còn lo hai con sẽ không hòa thuận, nhìn tình cảnh bây giờ lo lắng trong lòng như bị trút bỏ còn cười đùa nói: “Hai anh em bây giờ đã có chuyện không muốn chia sẻ với ba mẹ rồi à?”
“Bí mật.” Ôn Hàm khẽ cười, không biết vì sao lại khựng lại nhìn Ôn Du, hỏi: “Em gái nè, rốt cuộc em với Hứa Sí là quan hệ gì vậy?”
Tai Ôn Du không tự chủ đỏ lên, tránh ánh mắt của anh: “Bạn bè.”
Diệp Linh nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, liền khẽ chạm tay chồng: “Mẹ cũng khá thích Hứa Sí đó, từ nhỏ mẹ đã rất thích vẻ ngoài của thằng bé rồi, vả lại quan hệ của người nhà bên đó đối với con cũng không tệ.”
Ôn Hoàn nghiêm túc suy nghĩ, khẽ nhíu mày: “Tính tình thằng bé có chút phóng khoáng, trước đây còn ngoan nhưng sau sự kiện kia liền không còn đáng tin nữa rồi.

Nhưng gần đây lại nghe Kiến Dương nói thành tích Hứa Sí có chuyển biến dần tốt lên, cũng không còn đánh nhau nữa… hình như là nhờ con gái nhà chúng ta giúp nhóc ta bổ túc thì phải.”
Vừa dứt, hai vợ chồng không hẹn mà nhìn nhau cười.
Đây là sao đây, bọn họ còn chưa xem bát tự của nhau mà hai người này đã định cho Hứa Sí làm con rể mình rồi à? Là một ông anh trai có trách nhiệm, Ôn Hàm liền cảm thấy nguy hiểm cực kỳ.
Em gái thất lạc khó khăn lắm mới tìm được về, lại còn chưa bao lâu sao có thể để tên hỗn đản Hứa Sí kia cướp đi được.
Ôn Hàm ngàn vạn lần không hề nghĩ tới, anh chỉ vừa mới nghĩ về tên kia có chút mà đã lập tức gặp phải Hứa Sí rồi.
Gần đây có một bộ phim kinh dị rất nổi tiếng, gần như bùng nổ toàn cầu, là một kẻ trung thành của trinh thám lý luận, Ôn Hàm một bụng mong chờ lôi kéo ba người kia đến khu rạp chiếu phim.
Mà quan trọng hơn chính là bộ phim này mang lại bầu không khí vô cùng khắc nghiệt, chờ Ôn Du bị dọa sợ anh liền có thể dùng dũng khí uy phong của ông anh trai bay ra bảo vệ em gái nhỏ rồi.
Vừa có suy nghĩ như thế, anh kích động cười trông vô cùng nguy hiểm.
Kết quả, lúc vừa mua vé xem phim xong anh vô tình thấy bóng dáng Hứa Sí với Sầm Dương ở khu phòng chờ.

Ôn Hàm: Là chính mình mở kèo coi phim, khóc thế nào cũng phải ráng cho qua.
Hứa Sí vốn muốn đi xem bộ phim này lâu rồi nhưng vì chuyện Ôn Du mà phiền não vô cùng, nghe giảng cũng không lọt nổi một chữ vào tai đành dứt khoát kéo Sầm Dương trong tiết tự học cùng nhau trèo tường đi xem phim.
Anh lười biếng dựa lưng vào tường, chợt nhìn thấy Ôn Du đi cùng với người nhà cô ấy, cả người lập tức cứng đờ như cây trúc, thẳng tắp đứng dậy nghiêng người chào: “Chào cô chú ạ!”
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, Ôn Hàm trước giờ đều xưng hô cùng vai vế nhưng hôm nay đứng bên cạnh Ôn Du, vô hình cảm thấy tự tin gấp mấy lần, nhướng mi đứng phía trước che chở cô: “Còn “anh trai” đây nữa nè.”
“Bướng bỉnh.” Diệp Linh liếc nhìn thằng con trai của mình rồi cười nhìn về phía Hứa Sí: “Trùng hợp quá, không ngờ tiểu Sí với Dương Dương cũng tới xem bộ phim này, các cháu ngồi chỗ nào vậy?”
Sầm Dương ngoan ngoãn chào hai người họ, cũng lâu lắm rồi mới có người gọi cậu là “Dương Dương” như vậy, có chút ngại ngùng nói: “Dạ ở giữa ạ.”
Ôn Hàm có hơi cọc, vị trí tốt nhất như vậy chưa kịp mua vé đã hay tin bị người khác giật mất.
“Ôi, đó là vị trí rất tốt đó.” Diệp Linh tỏ vẻ có hơi tiếc nuối, “Tiểu Du ban đầu cũng định ngồi ở đấy luôn đó, mấy đứa vận khí tốt thật.”
Ôn Du ngơ ngác, cô còn không nhớ rõ bản thân có thật đã nói như vậy không nữa.
Sầm Dương dù có ngốc như nào, vẫn đủ nhanh nhẹn của một quân sư, cậu phá lệ nương theo ám chỉ của Diệp Linh, miệng mở to như hòn đá cuội: “À… hay là cậu với tớ đổi chỗ đi? Tớ không có yêu cầu gì đặt biệt với chuyện ngồi đâu đâu.”
Sắc mặt Ôn hàm trắng bệch, anh mới không cần nhường đó! Em gái đáng yêu của anh nói lời đó lúc nào cơ chứ? Hơn nữa anh không muốn ngồi xem phim với cái tên Sầm Dương này đâu! Chuyện quái gì vậy aaaaaa!
Ôn Hoàn cũng tỏ vẻ cảm kích nói: “Tiểu Du cũng rất muốn xem bộ phim này, thật cảm ơn cháu nha.”
Sao ba cũng bắt đầu lật mặt rồi vậy!! Rõ ràng mới nãy còn nói nếu con gái có sợ sẽ an ủi cô nữa, là có thật sự làm một ông bố tốt dữ chưa!
Ôn Hàm ức chế mỉm cười nhìn ba mình tỏ vẻ không vui nỗi, còn Ôn Du ngơ ngác nhận lấy vé xem phim ghế kế bên Hứa Sí.
Cô không nhìn thấy có người nhếch môi trộm cười hạnh phúc, chỉ dùng một câu lập tức khiến anh cười không nổi nữa: “Hình như bây giờ là tiết tự học buổi tối.”
Hứa Sí im một lúc mới mạnh miệng trả lời: “Trốn học đi xem phim không tính là trốn học được.

Điện ảnh cũng là thú vui người đời, có thể tính là trốn học sao?.”
Anh đây là bắt chước điệu bộ Khổng Ất Kỷ của Lỗ Tấn đây mà, Ôn Du bị chọc cười cũng bắt chước nói theo: “Không tồi không tồi, bạn học Hứa Sí bao biện hay đến mức thật hài hước, đến mức cả rạp chiếu phim trong ngoài đều tràn ngập tiếng cười.”*
*Hai câu nói trên đều được biến tấu từ câu nói của Khổng Ất Kỷ trong tác phẩm “Khổng Ất Kỷ” của Lỗ Tấn.

Nguyên văn như sau: “Lấy cắp sách không thể kể là ăn trộm được… Lấy cắp sách!… ấy là việc của người đọc sách, thế nào kể là ăn trộm được ?” còn câu của Ôn Du mình kiếm mãi không ra, có bạn nào đọc rồi và biết thì chỉ mình với nha.

^^
“Cậu chọc tớ.” Anh nhịn không được búng trán cô một cái rồi sau đó thở nhẹ, hỏi: “Cậu với chú Ôn ở chung thế nào? Thấy mọi người đều rất mở lòng, cậu không cần câu nệ lắm đâu.”
Ôn Du hút một ngụm Coca, vui vẻ trả lời: “Thực sự rất tốt, cảm ơn cậu.”

Bộ phim rất nhanh đã bắt đầu, thật không hổ là phim tầm cỡ quốc tế, mỗi một phân đoạn đều xuất sắc, cốt truyện hấp dẫn Ôn Du từ đầu tới cuối, tình tiết nào cũng căng não cộng thêm bầu không khí khiến trái tim cô cũng khẩn trương theo, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy cô hít thở một hơi sâu.
Bên cạnh hai người bọn họ là đôi mẹ con, con gái tầm trạc học sinh cấp hai, cô bé bị dọa tới mức lâu lâu rống lên vô cùng kinh hãi, cuối cùng vì giữa màn hình đột nhiên xuất hiện nguyên bộ khung xương người dọa cô bé thét một tiếng vô cùng chói tai.
Ôn Du sau đó cũng bị giật mình, không biết là vì bộ phim hay tiếng thét đó làm cho thần hồn bất ổn.
Mẹ cô gái bên cạnh vừa an ủi vừa nhìn hai người bọn họ xin lỗi: “Thật ngại quá, con gái tôi bị dọa quá.”
Hứa Sí lén cười, hạ giọng an ủi: “Không sao đâu ạ, cô bạn bên cạnh cháu cũng bị dọa sợ.”
Anh vừa nói vừa trìu mến nhìn Ôn Du, con ngươi phản quang màn hình bộ phim, hệt như ánh trăng dưới nước lóe sáng vậy.

Sau đó Hứa Sí vươn tay phải để trên tay vịn, bàn tay hướng về phía trước duỗi ra.
Ôn Du ngại ngùng chậm rãi nâng tay phải đặt lên tay anh.
Thường vào mùa đông, tay Hứa Sí lúc nào cũng vào trạng thái lạnh cóng.

Còn bây giờ khi đầu xuân, bàn tay cũng có chút ấm lên, chúng như chạy quanh ôm lấy đầu ngón tay cô.
Cứ mỗi khi tới đoạn cao trào, thân thể Ôn Du theo bản năng căng thẳng, Hứa Sí chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn cô một cái rồi trực tiếp khép tay lại, bảo bọc lấy bàn tay cô.
Ôn Du như bị hành động này làm kinh động co rúm cả người lại, còn anh hồi hộp tới mức không dám nhìn cô càng không kiềm được mỉm cười, chỉ biết lấy tay còn lại che miệng ho khan.
Nam chính là một thám tử tư, bởi vì truy tìm tung tích tên sát nhân giết người liên hoàn mà bị cuốn vào mớ âm mưu vô cùng lớn, ở cái nơi quyền lực tranh đoạt vô tình ấy tự hại chính mình dính vết thương chồng chất.
Phân cảnh anh ta ở bệnh viện cởi áo sơ mi ra, làm lộ cánh tay cùng cơ bụng rắn chắc, lập tức mấy bạn nữ xung quanh vang lên tiếng trầm trồ cảm thán, Hứa Sí nhíu mi theo bản năng đưa tay che mắt Ôn Du.
Sau đó mới ý thức được việc mình làm thật vô nghĩa, một giây sau liền rụt lại.
Ôn Du nhìn mê mẩn, tầm mắt cứ chăm chú nhìn màn hình lớn, không chút để ý nào nhỏ giọng nói: “Dáng người tốt thật nha.”
Hầu kết anh giật giật: “Dáng tớ cũng không tồi.”
Tầm mắt cô giây lát nhìn Hứa Sí, rất nhanh sau đó quay lên nhìn màn hình còn không quên đùa một câu: “Tớ không tin đâu.”
Thấy người bên cạnh mãi không trả lời, Ôn Du định quay đầu nhìn anh thì lại cảm thấy bên cạnh mình có một hơi khí nóng.
Hứa Sí ấm áp thở nhẹ trên cổ cô, lỗ tai như bị điện giật khiến cả người Ôn Du tê dại.
Anh cười rất thấp nửa nghiêm nửa đùa vui nói: “Tớ không ngại cho cậu sờ thử.”
Tay Ôn Du đang cầm bịch bắp đột nhiên rơi xuống, mà Coca cũng đổ đầy người..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi