VẪN AN, PHÁP Y KIỀU THÊ

Khúc Mịch phóng xe như điên, vừa đến dưới nhà Thương Dĩ Nhu đã thấy cô xách vali từ trên taxi bước xuống.

"Đội trưởng Khúc, sao anh lại ở đây? Có vụ án gì à?" Tinh thần cô rất tốt, xem ra kỳ nghỉ phép này rất vui.

Khúc Mịch bước lên nhận vali trong tay cô, nghiêm túc nói: "Lên lầu trước đã!"

Xảy ra vụ án nào lớn lắm sao? Thấy anh như vậy, Thương Dĩ Nhu vội lên lầu mở cửa.

"Bác sĩ Thương, tiếp theo đây mỗi một chữ tôi nói đều vô cùng quan trọng, mong em nghe nghiêm túc!" Khúc Mịch ngồi ở sô pha, lưng thẳng, hai tay đặt trên đùi, dáng vẻ thận trọng trước nay chưa từng có, thậm chí là còn căng thẳng.

Thương Dĩ Nhu cũng nghiêm túc theo, cô đặt ly nước xuống bàn, ngồi đối diện anh.


"Tôi biết thế giới quan và nhân sinh quan của mình không giống đại chúng, tính cách cũng không tốt, thậm chí là khiến người ta thấy ác cảm. Mỗi người có một hoàn cảnh sống, thời điểm không có quyền lựa chọn chúng ta chỉ có thể chấp nhận, mà tính cách thì đã hình thành từ thời thơ ấu và thiếu niên, thế nên đây không phải lỗi của tôi. Tôi ở Mỹ đã làm kiểm tra IQ, 145. Nhưng điều này không khiến cuộc sống của tôi xuất sắc hơn bao nhiêu, ngược lại, nó khiến tôi càng trở nên cô độc. Quanh năm suốt tháng tôi đã quen cuộc sống chỉ có một mình, giao tiếp với thi thể và tội phạm hình như nhẹ nhàng và dễ dàng hơn. Tôi thiếu tình thân, không có bạn, trước nay cũng chưa từng hy vọng đến tình yêu xa vời. Nhưng ở bệnh viện tâm thần ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, não tôi lập tức điên cuồng sản sinh dopamine. Từ lúc dậy thì đến giờ, mỗi năm tôi tiếp xúc khoảng trăm ngàn cô gái trẻ, trong mười bảy năm qua, xảy ra trường hợp không thể tự khống chế này chỉ chiếm 1/2.000.000. Nói cách khác, lượt sản sinh lượng lớn dopamine lần kế tiếp sẽ vào mười bảy năm sau, hơn nữa chưa chắc nó đã xảy ra. Tôi cảm thấy may mắn khó cầu, không cớ gì mà không bắt lấy. Trong một tháng em nghỉ phép, tôi đã suy nghĩ rất kỹ càng, hiện tại quyết định của tôi là vô cùng nghiêm túc!"

Năm nay Khúc Mịch 30 tuổi, nghĩa là anh dậy thì năm 13 tuổi, đúng là trưởng thành sớm. Nghe anh nói, Thương Dĩ Nhu thầm tính toán.

"Bác sĩ Thương, em vẫn chưa hiểu sao?" Thấy cô không có chút phản ứng nào, Khúc Mịch nhíu mày.

"À, đội trưởng Khúc dậy thì sớm đấy!"

Đây không phải trọng điểm! Khúc Mịch tự biết mình EQ thấp, không ngờ người mình thích EQ còn tệ hơn, đúng là bi thảm.

"Bác sĩ Thương, tôi đang thổ lộ với em đấy. Đối với em, tôi thật sự nhất kiến chung tình!"

Hả?

"Đội trưởng Khúc, cảm ơn sự nhất kiến chung tình của anh. Tôi cũng là một quen cô độc, nhưng tôi khác anh, tôi ghét tính cách của mình. Tôi đang dần thích nghi với cuộc sống tập thể, nhưng tôi vẫn cần không gian độc lập của riêng mình, nếu có ai đó muốn bước vào sẽ khiến tôi thấy không an toàn, rất khó chịu. Tôi đồng ý với quan điểm của anh, tình yêu chỉ là tác dụng hóa học của dopamine. Dopamine mang đến cảm xúc mãnh liệt, sẽ khiến con người nghĩ rằng tình yêu có thể vĩnh hằng và cuồng nhiệt. Nhưng bất hạnh là cơ thể chúng ta không thể mãi mãi đón nhận sự kích thích đó, nói cách khác, con người không thể mãi mãi luôn trong trạng thái tim đập quá nhanh, vì thế não bộ sẽ hủy bỏ suy nghĩ này để kiểm soát những thành phần hóa học kia. Quá trình thường kéo dài từ một năm rưỡi đến ba năm. Khi dopamine giảm và biến mất, cảm xúc mãnh liệt sẽ không còn. Tại thời điểm dopamine biến mất, đội trưởng Khúc sẽ không còn cảm thấy xác xuất 1/2.000.000 là may mắn nữa. Nếu cái đội trưởng Khúc đang theo đuổi là do tác dụng của dopamine vậy thì tôi có thể lấy thân phận nửa bác sĩ chuyên nghiệp nói cho anh biết, ăn quá nhiều chocolate, uống quá nhiều cà phê hay sử dụng ma túy đều có trải nghiệm tương tự."

"Em đã coi thường IQ của tôi sao? Não bộ của chúng ta có kết cấu khác nhau, cùng lượng dopamine nhưng nó sẽ như chìa khóa vạn năng có thể mở nhiều ổ khóa cùng lúc, căn cứ vào vị trí và hoàn cảnh khác nhau sẽ có những phản ứng khác nhau. Mùi vị của chocolate cho não bộ biết chúng ta đang ăn gì. Chúng ta chìm trong tình yêu cũng thúc đẩy chúng ta tiến hành giao phối, sản sinh ra thế hệ mai sau. Khi dopamine tăng lên, chúng ta khát khao yêu và được yêu, cố gắng hưởng thụ tình yêu ngọt ngào. Khi dopamine bình thường trở lại, chúng ta vẫn sẽ nỗ lực vì nó, không rời không bỏ."

"Đội trưởng Khúc, có lẽ tôi không biết tình yêu là gì. Nhưng khi một người phụ nữ nghe một người đàn ông bàn luận về dopamine, dậy thì, giao phối thì chắc chắn dopamine trong cơ thể cô ấy chắc chắn không tiết ra được."


Nghe cô nói vậy, Khúc Mịch cau mày.

"Đội trưởng Khúc, anh còn chưa hiểu à?" Lần này đến lượt Thương Dĩ Nhu hỏi anh.

"À, em đang từ chối tôi." Anh hiểu, "Có điều em có thể cân nhắc lại, dù gì cũng chẳng có nhiều người nói chuyện ăn ý với em như thế. Tôi sẽ là tri kỷ phù hợp với em, sẽ... Nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, có thể tập giặt đồ..."

"Xin lỗi, tôi không nghĩ chúng ta nói chuyện ăn ý, hơn nữa tôi cũng không cần bảo mẫu." Thương Dĩ Nhu đứng dậy, muốn tiễn khách.

Anh chỉ đành ủ rũ ra về. Trước nay Thương Dĩ Nhu chưa từng thấy anh như vậy, ngay cả thời gian bị cách chức anh vẫn rất kiêu ngạo.

Một người như thế chắc sẽ không vì bị mình từ chối mà gặp đả kích đúng không? Thương Dĩ Nhu không khỏi hối hận, không biết mình có quá lời hay không.

Nhưng nghĩ đến việc anh xem mình là trò đùa, chút tự trách này lại lập tức biến mất.


Tiễn Khúc Mịch đi, Thương Dĩ Nhu đi tắm, sau đó leo lên giường ngủ một giấc.

Cuối cùng cô bị tiếng chuông báo thức, mơ màng bắt máy, vừa nghe nói "phát hiện tử thi", cô lập tức bật tỉnh.

Thương Dĩ Nhu cúp máy, vội vàng thay đồ, sau mười lăm phút đã ra ngoài đi thẳng đến hiện trường.

Khang Bình chờ bên ngoài, vừa thấy cô, cậu ta hỏi ngay: "Pháp y Thương, cô ăn sáng chưa?" Thấy Thương Dĩ Nhu lắc đầu, cậu ta mới nói tiếp: "May quá, đỡ phải nôn ra. Ọe..."

Khang Bình đã nôn sạch mọi thứ trong dạ dày, bây giờ chỉ nôn khan.

Thấy Khang Bình như vậy Thương Dĩ Nhu cau mày, vô cùng tò mò với hiện trường mình sắp đối diện.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi