VẪN AN, PHÁP Y KIỀU THÊ

Khúc Mịch không quan tâm việc Thương Dĩ Nhu phản đối việc mua giường dành cho ba người khiến cô cảm thấy mục đích anh vào nhà mình không hề đơn giản. Rốt cuộc là anh muốn chữa bệnh cho cô hay nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô vậy?

"Em không cần nghĩ nhiều đâu, tôi là người có chừng mực." Khúc Mịch đoán được cô đang nghĩ gì, "Với tình hình bây giờ em không nên ngủ một mình, tôi cũng không thể cứ ngồi ngủ. Thật ra nếu tôi muốn làm gì, hình như em không có khả năng phản kháng đâu. Em yên tâm, đàn ông ai cũng thích phụ nữ ngốc nghếch."

Nói xong, anh bỏ sang khu điện gia dụng.

Có ý gì vậy? Thương Dĩ Nhu vội đuổi theo, đột nhiên nghĩ tới một cụm từ "ngực lớn không có não". Tên khốn, anh đang mắng cô ngực nhỏ hả?

Thương Dĩ Nhu bĩu môi với bóng lưng của anh, sau đó cúi đầu nhìn ngực của mình, không quá to nhưng cũng có da có thịt.

Đàn ông đúng là động vật nông cạn!

"TV không lấy loại quá lớn, nhưng màn hình phải sắc nét, âm thanh tốt, tốt nhất là có thể kết nối wifi." Thương Dĩ Nhu giận dỗi nói. Dù gì cũng không phải cô trả tiền, thế thì cứ chọn loại tốt đi.

"Đúng vậy." Khúc Mịch gật đầu, "Nhà em cũng cũ rồi, bố cục cũng không hợp lý, phòng khách nhỏ phòng ngủ thì lớn. Này cô, phiền cô giúp chúng tôi chọn TV màn hình siêu mỏng."

Bọn họ nhanh chóng chọn được một chiếc TV nhãn hiệu trong nước.

"Cùng nhãn hiệu này còn có máy giặt, tủ lạnh, điều hòa."

Khúc Mịch đặt mua thêm máy hút mùi, lò vi sóng, máy rửa chén, máy nước nóng và vòi sen, sau đó đến tầng 2 mua thêm drap giường và gối.

Trời ạ, mấy thứ này cộng lại chắc cũng mấy chục ngàn tệ, mua còn nhiều hơn nhà người ta chuẩn bị kết hôn nữa.


Sau đó bọn họ xuống tầng 1 đi siêu thị. Nhìn Khúc Mịch cho đồ vào xe đẩy hàng, Thương Dĩ Nhu không khỏi nhíu mày. Anh chẳng thèm coi nhãn hiệu và bảng thành phần, chỉ chọn cái mắc nhất.

"Ăn rau cả ngày rồi, buổi tối ăn thịt đi. Em biết làm thịt kho tàu không?" Khúc Mịch hỏi thẳng, "Hầm thêm một con cá, đỡ phải nấu canh."

Khúc Mịch chủ động đề nghị điều trị cho mình, Thương Dĩ Nhu vô cùng biết ơn, nhưng bây giờ xem ra anh đang coi nhà cô là quán ăn miễn phí mà.

Thôi, vậy cũng tốt, cô đỡ phải nợ tình cảm của người ta!

"Miếng thịt này không được." Thương Dĩ Nhu trả hộp thịt trong tay anh lại quầy, "Thịt kho tàu phải có mỡ ăn mới ngon, nên chọn thịt ba rọi, còn phải có một lớp da. Đây, lấy miếng này!"

"Cô đúng là biết nhiều về nấu nướng, cậu đây có phúc lắm đấy." Chị bán thịt cười nói, "Để tôi đóng gói miếng thịt này cho hai người."

Thương Dĩ Nhu muốn giải thích quan hệ của họ thì chị ấy đã đi lo cho khách hàng khác.

"Có tôi là bạn trai hoặc chồng khiến em thấy khó chịu và xấu hổ vậy sao?" Khúc Mịch không vui.

"Không đến mức khó chịu hay xấu hổ, nhưng cũng không vui vẻ gì, dù sao cũng là bị hiểu lầm."

"Thế hả? Thế thì có khác nào phê bình tôi!" Khúc Mịch luôn tự nhận mình xuất sắc, nghe cô nói vậy đương nhiên không vui.

Lúc tới hai người đi tay không, lúc về lại xách một đống túi, Khúc Mịch còn ga lăng không cho cô giúp đỡ.


Đến khi hai người về nhà, xe giao hàng cũng tới. Tài xế và nhân viên bưng đồ vào nhà, sắp xếp điều chỉnh phải mất hơn một tiếng đồng hồ.

Cửa hàng có hoạt động lấy cũ đổi mới nên Khúc Mịch bảo họ đem hết đồ cũ đi.

Xe này vừa đi, lại có một nhóm người tới, thì ra Khúc Mịch đã gọi điện đặt giấy dán tường.

"Thưa anh, sản phẩm anh chọn là loại tốt nhất bên chúng tôi đấy, tuy giá thành hơi cao nhưng ngon và bổ. Những loại giấy dán tường bình thường sau khi dám lên cần hong khô, ít nhất trong vòng một tháng không được vào, đến mùa đông khi cửa sổ đóng chặt thì sẽ có mùi khó chịu. Người lớn khỏe mạnh thì chắc không sao, nhưng trẻ con thì không thích nghi được đâu, lâu dần sẽ bị bệnh. Tôi thấy anh chị tuy chưa có con nhưng cũng phải chú ý, dùng giấy dán tường chất lượng kém sẽ ảnh hưởng tới quá trình mang thai. Anh đây đẹp trai phong độ, chị thì xinh đẹp, con của anh chị chắc chắn sẽ rất đáng yêu." Đội trưởng nhiệt tình nói chuyện với gia chủ.

Mới đầu Khúc Mịch còn thấy khó chịu, nhưng càng nghe càng thích, còn kiên nhẫn đứng bắt chuyện với người ta.

Những người còn lại mau lẹ xé giấy dán tường cũ, Khúc Mịch qua kiểm tra hàng, sau đó mới để họ dán.

Thương Dĩ Nhu đi lấy nước trái cây cho họ: "Mấy anh nghỉ tay uống chút nước đi."

"Cảm ơn chị Khúc!" Đội trưởng tháo găng tay, cười nói.

Chị Khúc? Thương Dĩ Nhu muốn giải thích nhưng lại không biết mở lời thế nào. Cô nên nói gì với người lạ đây? Nói bọn họ một nam một nữ sống chung một nhà chỉ là đồng nghiệp, hay là nói giữa họ chỉ có quan hệ bệnh nhân bác sĩ? Thôi bỏ đi.

"Sao hả? Thích màu sắc với chất liệu này không?" Khúc Mịch hỏi Thương Dĩ Nhu.


Giấy dán tường màu vàng nhạt, trên đó có những bông hoa nhỏ li ti, thanh lịch, ấm áp lại rất thoải mái.

"Ánh mắt của đội trưởng Khúc lúc nào cũng tốt mà."

"Bác sĩ Thương thích là phần thưởng lớn nhất dành cho tôi rồi."

"Đội trưởng Khúc..."

"Phụt!" Trưởng nhóm kia bật cười, "Cuộc sống của vợ chồng trẻ anh chị đúng là thú vị đấy, gọi nhau dễ thương thật!"

Dễ thương? Thương Dĩ Nhu không hề thấy vậy, cô dọn ly rồi quay lại bếp.

"Mọi người làm tốt lắm, tôi bồi dưỡng cho mỗi người thêm 100 tệ." Khúc Mịch đang vui, hào phóng boa thêm 500 tệ.

"Cảm ơn anh Khúc nhiều lắm! Gặp được gia chủ như anh đúng là may mắn, chúng tôi sẽ làm thật nhanh, anh cứ yên tâm đi."

Được nhận thêm tiền, bọn họ làm càng hăng say, chưa đến một tiếng sau cả căn nhà đã rực rỡ lên. Bọn họ còn giúp đỡ quét dọn, trước khi đi còn dọn sạch rác.

"Không hổ là cửa hàng được đánh giá cao nhất trên mạng." Khúc Mịch ngồi ở sô pha vừa uống trà vừa thưởng thức thành quả.

Thương Dĩ Nhu ngồi cạnh chơi game trên chiếc TV mới mua. Màn hình lớn chơi poker đúng là đã ghiền.

Nghe Khúc Mịch bình luận, cô không khỏi trợn mắt. Giấy dán tường thì chọn loại mắc nhân, còn bồi dưỡng cho người ta 500 tệ, sao có thể không phục vụ chu đáo được?

"Em đang chơi gì đấy?" Thấy cô không nói gì, Khúc Mịch lại gần, "Mấy trò này chẳng thể hiện IQ chút nào cả, quá đơn giản!"


"Hay là đội trưởng Khúc thử đi." Thương Dĩ Nhu đưa con chuột cho anh.

Anh nhận lấy, mới hai ván, điểm đã tụt xuống con số âm. Đây là quá đơn giản mà anh nói đó hả?

Thương Dĩ Nhu còn chưa kịp cười nhạo, ván ba đã bắt đầu, lần này tình thế đảo ngược, Khúc Mịch nhanh chóng trở thành người chiến thắng, những ván sau đó anh đều dành thắng lợi.

Một lúc sau, những người chơi cùng đều bỏ chạy. Anh đổi bàn, mới chơi chưa đến hai mươi phút, trong bàn chỉ còn lại một mình anh.

Khúc Mịch ảo não trả con chuột: "Haizz, không tìm thấy đối thủ đúng là cô đơn!"

Thương Dĩ Nhu thấy anh đổi nick name thành "Độc cô cầu bại", không biết phải nói gì.

Thật ra anh muốn thắng không hề khó, một bộ bài chỉ có bấy nhiêu lá, phản ứng của anh lại cực nhanh, ra bài gì, còn bài gì, anh đều tính toán kỹ lưỡng, hơn nữa anh còn có thể từ cách ra bài của đối phương đoán được đối phương còn bài gì, cứ thế, xác suất thua là rất thấp.

Thương Dĩ Nhu nhìn đồng hồ treo tường, đã 15 giờ. Cô xuống bếp nấu cơm, Khúc Mịch chủ động theo giúp.

Cô cắt thịt ba chỉ được từng miếng, đảo sơ với nước đường, rồi thêm nước, mở lửa lớn.

"Anh lấy muỗng vớt bọt bỏ đi, mấy thứ đó đều là chất bẩn cả. Sau đó thêm gia vị, chỉnh lửa nhỏ lại, bốn mươi phút sau nêm nếm lại là xong." Thấy Khúc Mịch làm vướng tay vướng chân, cô tìm việc đơn giản cho anh làm.

Cá đã được nhân viên siêu thị sơ chế, Thương Dĩ Nhu đem đi rửa lại, sau đó cắt nhỏ cho vào nồi nước, kế đến là hành gừng tỏi rồi đến gia vị. Đến khi cá chín được 80%, cô lại cho thêm củ cải trắng. Chờ canh sôi, cô lại nêm thêm ít gia vị, cuối cùng cho rau thơm vào.

Một bữa ăn ngon lành, Khúc Mịch ăn một chén lớn.

Nhìn đồ ăn mình nấu được yêu thích, Thương Dĩ Nhu cảm thấy rất có thành tựu, nhớ lại khoảng thời gian trước đây tự nấu tự ăn đúng là tẻ nhạt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi