VẪN AN, PHÁP Y KIỀU THÊ

Khúc Mịch tìm người theo dõi Lưu Uyển Như 24/24, đội hình sự cô ta biết mặt gần hết, vì vậy anh phải điều tạm một cảnh sát nhân dân làm việc này.

Hạ Vạn Đạt đã xuất hiện, nhưng Lệ Nhất Thiên đến giờ vẫn chưa có tin tức. Từ lúc mất tích đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu hắn sử dụng căn cước và thẻ ngân hàng. Cả nước phát lệnh truy nã, còn treo giải thưởng cho người có manh mối, nhưng vẫn như đá chìm đáy biển.

"Lệ Nhất Thiên này rốt cuộc đi đâu rồi?" Lục Li phân tích, "Hắn gọi điện cho Lưu Uyển Như nói muốn ly hôn, sau đó xảy ra xung đột với Thái Dũng, giết hại Thái Dũng, sợ hãi đào tẩu. Hắn không có kế hoạch từ trước, không lái xe đi, thế nên chắc chắn không thể đi xa. Hiện giờ rời xa căn cước thì không thể điều khiển phương tiện giao thông, cũng không thể tìm chỗ dừng chân. Lệ Nhất Thiên sống trong nhung lụa từ bé, không có kinh nghiệm sinh tồn bên ngoài, dù có trốn đến nơi không có ai cũng không sống được. Nhưng từ lúc mất tích đến nay đã hơn nửa tháng, hắn rốt cuộc đang ở đâu?"

"Chúng ta đã gửi ảnh của Lệ Nhất Thiên đến các huyện và vùng nông thôn, nếu hắn tưởng trốn đến nơi hẻo lánh là có thể chạy thoát thì hắn sai rồi, dù hắn có hóa thành tro thì chúng ta cũng có thể bắt được hắn, vấn đề chỉ là thời gian!" Mạnh Triết rất có lòng tin.

Khúc Mịch im lặng ngồi trong góc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn.

Đột nhiên anh dừng lại, đứng dậy: "Mạnh Triết, cùng tôi tới công ty bán quan tài và mai táng của Thái Dũng."

Mạnh Triết không hiểu gì cả, chỉ biết đi theo anh. Hai người vừa đến nơi liền nghe có tiếng khắc khẩu bên trong.

"Không phải tôi không muốn trả cho ông, là khoản tiền của ông không đúng!" Tiểu Phương to tiếng, "Chỗ tôi chỉ ghi ba khoản nợ, ông lại nói bốn. Lúc ông chủ Thái còn sống mọi việc ở đây đều do tôi xử lý, ông đừng tưởng anh ấy chết rồi thì có thể nói bậy! Nếu ông muốn tiền thì tính theo ghi chép của không, nếu không thì không có gì hết!"

"Cô nói cứ như tôi tranh thủ ông chủ Thái không còn tới kiếm thêm tiền vậy. Tôi và ông chủ Thái các cô làm ăn với nhau đã hai ba năm, trước giờ chưa từng thiếu một xu. Lão Vương tôi ít nhiều cũng nổi danh trong cái nghề mai táng này, chưa có ai dám bảo tôi nói bậy đâu. Kiếm tiền từ người chết cũng có nguyên tắc, nếu không sẽ bị xui xẻo, nghiêm trọng hơn còn có thể hao tài thương thân."

Khúc Mịch đi vào, đúng lúc thấy một người đàn ông trung niên hói đầu đang mặt đỏ tai hồng biện bạch.

"Chắc chắn là ông chủ Thái quên nói khoản cọc này, thế nên mới không có trong sổ sách của cô. Tôi tin tưởng ông chủ Thái nên không có xuất biên lai, nhưng mà lò hỏa táng của tôi có hóa đơn đấy. Cô xem đi, tôi không nói dối!"

Ông ta vừa nói vừa lấy một tờ hóa đơn ra.

"Tôi không xem!" Tiểu Phương mất kiên nhẫn, "Ông đâu có hợp tác với công ty chúng tôi, ai biết hóa đơn này có đúng hay không? Nói chung là trong sổ sách của tôi không có ghi chép, ông lại không thể lấy ra bằng chứng, thế nên tôi sẽ không trả tiền. Nếu ông không phục thì tố cáo tôi đi, đúng lúc cảnh sát tới này."

Thấy Khúc Mịch và Mạnh Triết, cô liền nhận ra đó là cảnh sát từng tới điều tra.

Lão Vương quay đầu nhìn họ, mắng: "Được rồi làm nghề này kiêng kị nhất là nói chuyện với cảnh sát. Tôi tự nhận xui xẻo vậy, cô thanh toán ba khoản kia cho tôi đi. Sau này tôi không làm ăn với công ty cô nữa, nếu có người đột tử muốn hỏa táng thì đi tìm chỗ khác đi!"

Tiểu Phương không chịu buông tha, vừa mở ngăn kéo vừa nói: "Tìm chỗ khác thì tìm chỗ khác, đỡ phải phiền phức như chỗ ông. Đây, tổng cộng 1603 tệ, không thiếu một xu!"

"Thanh niên không hiểu quy tắc, sau này sẽ chịu thiệt, ông chủ Thái của cô là ví dụ đấy!" Ông ta nhận tiền rồi tức giận bỏ đi.

"Này!" Tiểu Phương thây sông ta để hóa đơn ở lại trên quầy thì vội gọi, nhưng ông ta đã một đi không quay đầu.

Khúc Mịch cầm xem hóa đơn, ánh mắt bỗng trở nên thâm thúy.

"Người khi nãy là ai?" Anh hỏi.

"Vương Đức Chương, chuyên xử lý những vụ đột tử." Tiểu Phương bĩu môi trả lời, "Người bình thường chẳng ai muốn vận chuyển xác chết, ông ta lại nhờ nghề này mà phát tài, nhất là những người gặp tai nạn giao thông, máu thịt lẫn lộn, thi thể tạm thời không thể đưa đi hỏa táng mà cần đưa đến nhà tang lễ đông lạnh. Người nhà còn không dám nhìn, ông ta thì dám khiêng lên xe tang. Ông ta còn có một người anh em tên Vương Đức Hoa làm việc ở lò hỏa táng ở phía Tây thành phố, nghe nói lá gan còn to hơn nữa."

"Vậy sao?" Khúc Mịch có vẻ rất có hứng thú với anh em Vương Đức Chương này.

"Thời buổi này có rất nhiều kẻ có tiền, người chết mặc hàng hiệu, đeo trang sức chẳng có gì lạ. Dù gì con người sau khi bị đẩy vào lo cũng bị đốt thành tro, ông ta trộm đi thì có ai biết? Nghe nói nhà bọn họ quần áo bốn mùa không cần mua, hừ, đúng là không biết đen đủi!"

"Nghe nói người nhà được phép xem thi thể đưa vào lò hỏa táng, ông ta làm vậy chẳng lẽ không có ai phát hiện sao?" Mạnh Triết cảm thấy chuyện này khá mơ hồ.

"Có những người không dám xem, hoặc là to gan chỉ nhìn một cái, ông ta chỉ cần trộm vài thứ nhân lúc người ta chưa chuẩn bị là được." Tiểu Phương kể, "Năm trước vợ ông ta khoe nhẫn vàng với hàng xóm, bị gia đình người nhà biết được, bọn họ còn kéo tới lò hỏa táng gây chuyện, cuối cùng lấy được đồ về, Vương Đức Hoa bị khai trừ. Sau này vì không tìm được ai đảm nhận công việc nên chỗ làm mới gọi ông ta về làm nhân viên tạm thời. Việc này lớn lắm, ai trong ngành này cũng biết cả."

"Nên đi đâu để tìm Vương Đức Chương?"

"Bình thường ông ta ở lò hỏa táng phía Tây với anh em của mình, tới đó chắc chắn sẽ tìm được ông ta." Tiểu Phương trả lời.

"Đi, tới lò hỏa táng một chuyến!"

Tới lò hỏa táng làm gì? Mạnh Triết nhìn cái tên "Lý Minh Hạo" trên hóa đơn, chẳng thấy có gì khác thường cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi