VÃN THIỀN

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Nói thì nói vậy nhưng rốt cuộc có mở được trận hay không thì Yến Hạ không chắc lắm.

Nói xong, mọi người im lặng nhìn Yến Hạ chờ nàng bắt đầu. Đến nước này Yến Hạ chỉ còn cách cố hết sức thử một lần.

Cúi đầu nhìn đồ trận bày trên bàn, tầm mắt Yến Hạ lướt qua từng hoa văn trên bức họa, cố nhớ lại cảnh cha lớn dạy mình vẽ nó rất lâu về trước, tìm lại cảm giác khi mở trận ở tiểu viện Nam Hà trấn khi đó. Nàng từ từ nâng tay, ngón tay dừng tại một điểm trên bức họa.

Đó là điểm bắt đầu của bức họa, cha lớn từng nói với nàng mỗi bức tranh đều có điểm đầu và điểm cuối. Điểm đặt bút là thần, là vận, quyết định hình dạng về sau của nó.

Vì thế một nét bút đó rất quan trọng.

Khoảnh khắc chạm tay vào bức tranh, Yến Hạ cảm thấy một xúc cảm lạnh lẽo lan ra từ đầu ngón tay mình. Nàng mở to mắt, cùng lúc đó, cảm thấy ánh sáng quanh mình chuyển động, trong chớp mắt, kim quang che kín tầm mắt, kim quang rơi xuống, bầu trời sao rộng lớn lại xuất hiện trước mắt, cả thế giới dường như chỉ còn mình nàng. Nàng đứng nguyên tại chỗ nhìn ánh sáng xung quanh mình xoay vần, kéo theo luồng sáng kim sắc phía sau. Cuối cùng nàng cũng tìm được cảm giác ở Nam Hà trấn ngày ấy.

Dường như mỗi ý niệm xuất hiện đều có thể điều khiển chiếc bút của thiên địa, vẽ ra hình dáng mình muốn.

Ý niệm trong lòng Yến Hạ vừa động, lưu quang kim sắc cũng lay động theo, vẽ ra một nét bút trên bầu trời. Đó là nét đầu tiên trên bức họa mà ngón tay Yến Hạ đang chỉ.

Một bút thành hình, tiếp sau đó mọi thứ rất trôi chảy thuận lợi, mọi nét bút đều dựa theo ký ức của Yến Hạ, dường như cả thiên hạ đều chuyển động theo ý niệm của nàng. Khi Yến Hạ hoàn hồn lại, kim sắc trước mặt đã biến thành một hình dạng khác, là hình dạng mà nó nên có.

Yến Hạ trợn mắt, tầm nhìn trở về thực tại, nàng vẫn đang đứng ở giữa phòng của Phó Nhiên, Tô Khuynh và Tuân Chu đứng bên cạnh, Phó Nhiên ở sau bình phong, ai nấy đều im lặng nhìn về phía này.

Trước mặt nàng, một trận đồ dần hình hành, trận đồ y như đúc bức họa đặt trên bàn.

Trận pháp tỏa ra ánh sáng rực rỡ vô tận chiếu sáng cả căn phòng, lấn át cả ánh bình minh mới ló ngoài cửa sổ. Trên người mọi người đều lấp lánh ánh sáng, Yến Hạ nhìn chằm chặp trận pháp đó, đồ văn phức tạp phía dưới trận pháp nhẹ nhàng trôi nổi theo ánh sáng như có thể dễ dàng nhìn rõ hoa văn bên trong nhưng dường như lại ẩn giấu huyền cơ vô tận. Biểu cảm của Yến Hạ phức tạp nhìn trận pháp, nhất thời không dám tin đây là thứ nàng vẽ ra.

Trong không gian yên tĩnh, Phó Nhiên sau bình phong cười khẽ, vỗ tay nói: "Thành rồi."

Trận pháp đã thành, chuyện tiếp theo là rời khỏi đây đến một nơi khác qua trận pháp.

Phó Nhiên chỉ đồng ý giúp đỡ chứ không muốn đi cùng bọn họ. Tuân Chu gấp rút bước vào trận pháp nhưng trước đó sực nhớ ra điều gì, hắn ngoái đầu nhìn Tô Khuynh giống như đang hỏi ý kiến của hắn.

Tô Khuynh khẽ gật đầu, nói với Tuân Chu: "Tuân Chu, dẫn đường đi."

Tuân Chu gật đầu, không lo gì nữa, trực tiếp đi vào trong trận.

Kim quang phút chốc càng thêm rực rỡ chói lóa, bao quanh người Tuân Chu, đến khi ánh sáng mờ xuống, bóng dáng hắn đã biến mất.

Mãi đến lúc này Yến Hạ mới thật sự ý thức được trận pháp do chính tay nàng vẽ ra đây có thể làm chuyện mà nàng không thể lý giải. Nàng kinh ngạc nhìn kim quang trên trận pháp dao động liên tục, bấy giờ Tô Khuynh cũng bước đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng.

Cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay, Yến Hạ khựng lại, mở to mắt nhìn Tô Khuynh, Tô Khuynh vẫn chăm chú nhìn trận pháp, giọng nói bình tĩnh, ôn hòa: "Chuyến đi này của chúng ta rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, Yến Hạ cô nương cẩn thận, đừng tách khỏi ta."

Câu này khiến trái tim Yến Hạ gợn sóng, nàng chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Tô Khuynh hồi lâu rồi gật đầu nói: "... Ừ."

Tô Khuynh có vẻ nghe thấy sự do dự trong câu trả lời của nàng, hắn mỉm cười nói: "Đừng quá lo lắng."

"Ừ." Lần này Yến Hạ đáp rất nhanh, không phải để trấn an Tô Khuynh mà nàng thật sự không quá lo lắng nữa.

Khi trước mặt bạn chỉ còn một con đường có thể đi thì không còn cần quá nhiều lo lắng dư thừa nữa.

Hai người dứt lời, chuẩn bị đi theo Tuân Chu vào trong trận, nhưng khoảnh khắc sắp bước chân vào trong, tiếng thở dài khe khẽ của Phó Nhiên sau bình phong bỗng truyền tới. Yến Hạ không kịp suy ngẫm hàm ý ẩn trong tiếng thở dài của Phó Nhiên, nàng chỉ nghe người đó nói một câu cuối cùng: "Nhất định phải cẩn thận."

Câu này cũng chẳng biết là nói với ai.

    ·

Khoảnh khắc bước vào trận pháp, Yến Hạ cảm thấy dường như thiên sơn vạn thủy lướt qua người mình, bóng hình sơn thủy chồng lên nhau, tốc độ quá nhanh không thể nhìn rõ, cuối cùng dần dần hình thành trước mắt nàng. Nàng không biết mình đang ở đâu, sau khi bước vào trận pháp hai chân nàng như giẫm phải không khí không thể chạm đất, như trải qua quá trình rơi tự do từ trên cao xuống.

Quá trình này chẳng vui vẻ chút nào, cảnh sắc xung quanh biến hóa không ngừng, chỉ có một thứ khiến Yến Hạ thấy an tâm đó là bàn tay đang nắm tay mình và người ở bên cạnh.

Không biết đã qua được bao lâu, biến hóa trước mắt dừng lại, Yến Hạ cảm nhận được chân mình chạm lên mặt đất cứng rắn, hướng gió cũng đột nhiên thay đổi, căn phòng ấm áp ban nãy bỗng chốc trở nên lạnh lẽo âm trầm, bầu trời buổi sáng sớm che phủ bởi màu sắc ảm đạm, tựa như có thứ gì đang treo trên trời, sắp rơi xuống đây.

Mọi thứ trước mắt cuối cùng cũng rõ ràng, Yến Hạ ngoái đầu nhìn, phát hiện mình đang ở trong một trang viên.

Yến Hạ lớn lên ở Nam Hà trấn nên trải nghiệm có hạn, căn viện đẹp nhất nàng từng thấy chắc là căn trạch viện ở phía bắc thành của phú thương duy nhất trong trấn. Lần đó nhị nương thêu vài món đồ cho tiểu thư nhà họ, mỗi lần thêu xong sẽ tìm ai đó đưa qua, bình thường phụ trách giao đồ là cha ba nhưng mỗi lần như vậy Yến Hạ đều nghĩ cách đi theo chỉ vì muốn nhìn cây hoa đào đẹp tuyệt vời trong đại trạch viện đó, còn có con anh vũ biết nói chuyện bị nhốt trong lồng dưới cây.

Đó là chuyện không lâu về trước nhưng với Yến Hạ bây giờ, mọi thứ như cách đây rất lâu.

Nhưng trang viên trước mắt nàng còn đẹp hơn nhiều trạch viện ở Nam Hà trấn đó. Lầu gác trong trang viên nhiều vô số kể, phóng mắt nhìn ra xa không thấy biên giới, nhiều lầu cao sừng sững trước mắt nàng, đình viện sâu hút, nước chảy dưới cây cầu nhỏ, hoa đào cây xanh tô điểm xuân sắc.

Nếu như bình thường đây chắc chắn là khung cảnh đẹp đẽ mê hồn.

Nhưng hiện tại, bầu trời âm trầm khiến cảnh đẹp trong viện không còn đẹp như vậy. Mà thứ thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng ngắm cảnh của Yến Hạ là tiếng chuông vang vọng mọi ngóc ngách trong viện và bóng người bao vây quanh viện.

Cách ăn mặc của đám người này giống y đám người chặn xe tập kích các nàng trong mưa.

"Quả nhiên bọn chúng để ý đến chỗ này." Tuân Chu đến trước hai người Yến Hạ, giờ phút này hắn đã rút túi rượu bên hông ra, bước lên trước một bước, nhìn về phía bọn người nọ.

Bọn chúng đã sớm có chuẩn bị mới đến canh chừng nơi này, Yến Hạ không biết bọn chúng là ai, sức mạnh đến mức nào, nhưng với đám người đông nghẹt này khó tránh khỏi một trận chiến gay go. Mà bên phe các nàng chỉ có ba người.

Làm sao để ứng phó trận này đây? Nàng không phải cha lớn bọn họ, không có sức mạnh lấy một địch trăm, càng không thể mở trận pháp kinh thiên động địa gì. Các nàng phải làm sao mới xông qua được đây?

Yến Hạ nhìn chằm chằm đám người, trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ nhưng không hề có ý muốn lui bước.

Trong lúc Tuân Chu giơ túi rượu ra chuẩn bị đánh một trận với đám người kia, Yến Hạ nghe Tô Khuynh bên cạnh mình nói: "Yến Hạ cô nương."

Bất luận trong hoàn cảnh nào, giọng nói của người đó vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, giọng nói ấy khiến Yến Hạ bớt căng thẳng, nàng quay đầu nhìn Tô Khuynh.

Tô Khuynh bình tĩnh còn hơn tưởng tượng của Yến Hạ. Tình huống nguy cấp phía trước, hắn đón nhận ánh mắt của Yến Hạ, còn rảnh rỗi tới mức mỉm cười với nàng.

Nếu là ngày thường, trông thấy nụ cười của Tô Khuynh, trái tim Yến Hạ đã nhảy loạn xạ lên, đỏ mặt không nói nên lời rồi, nhưng ngay lúc này Yến Hạ chỉ đỏ mặt nhưng không phải chẳng nói nên lời. Ánh mắt Yến Hạ khó hiểu nhìn Tô Khuynh, thấp giọng hỏi: "Tô Khuynh công tử."

"Ừ." Tô Khuynh đáp một tiếng, quay đầu nhìn đám người phía sau, thấp giọng nói, "Cô thấy được gì rồi?"

Yến Hạ nhìn theo tầm mắt của Tô Khuynh, xuyên qua đám người đến chỗ lầu gác bị mây đen che kín. Nàng im lặng hồi lâu, sắc mặt biến đổi, nói: "Là trận pháp."

Nghe vậy, Tô Khuynh dường như đã có dự liệu từ trước, sắc mặt không đổi hỏi tiếp: "Cô từng thấy trận pháp đó chưa?"

Lúc này không còn thời gian để do dự, thấy đám người áo đen đang tiến gần tới bên này, Yến Hạ gật đầu nói: "Từng thấy, cha lớn từng dạy ta vẽ." Nhưng có vài thứ Yến Hạ không nói, những bức họa cha lớn bảo nàng vẽ không giống những bức bình thường khác, có bức thì rất đơn giản nàng chỉ cần liếc qua một cái là có thể vẽ lại nhưng cũng có bức rất phức tạp, cần học rất lâu mới miễn cưỡng vẽ được, giống như Xích Phượng Thần Ẩn đồ vậy.

Bức họa, hoặc là trận pháp trước mắt, lúc Yến Hạ học nàng mất thời gian lâu nhất.

Yến Hạ nhớ lúc cha lớn đưa bức họa nay cho nàng, biểu cảm trên mặt y nghiêm túc chưa từng có.

Không đợi Yến Hạ hồi tưởng hết chuyện xưa, Tô Khuynh nhanh chóng nói: "Trận pháp này có lỗ hổng."

Yến Hạ chăm chú quan sát trận pháp, gật đầu: "Phải."

"Cô có thể sửa không?" Tô Khuynh hỏi.

Lần này Yến Hạ không trả lời ngay.

Nàng có thể không?

Yến Hạ không biết.

Nhưng nàng không ngại thử một lần xem sao.

Tô Khuynh nhận ra đáp án của nàng, lập tức nói: "Tuân Chu sẽ giữ chân đám người này ở đây, lát nữa ta sẽ đưa cô qua đó, cô chỉ cần chuyên tâm tu bổ trận pháp, nhưng chuyện khác không cần phải lo." Dứt lời, Tô Khuynh xoay người lại đón đòn tấn công của đám hắc y nhân, giọng nói của hắn vẫn dịu dàng như xưa nhưng thần thái không còn giống lúc trước.

- Hết chương 28 -

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi