VẠN TỘC CHI KIẾP

Chu Thiên Đạo trầm ngâm một hồi mới mở miệng đáp: "Có mấy lời ta vốn cũng không cần giấu giếm, vốn dĩ thái độ của Đại Minh phủ ngay từ đầu tới giờ vẫn luôn là trung lập, điểm này ngươi cũng biết, về phần hiện tại... Ta còn đang chờ đợi cùng cân nhắc."

"Chờ đợi cái gì?"

"Hi vọng!"

"Hi vọng?" Ngưu Bách Đạo chần chờ hỏi: "Người nào sẽ mang tới hi vọng cho ngươi?"

Chu Thiên Đạo thẳng thắn đáp: "Ngươi sẽ không cảm thấy là Tô Vũ đấy chứ? Tiểu tử này vẫn còn kém một chút, ta nghĩ người có thể thay đổi cục diện sẽ là Liễu Văn Ngạn và Hồng Đàm, có lẽ còn có cả Trần Vĩnh."

Chu Thiên Đạo khẽ thở dài, "Ngũ Đại thất bại, đệ tử của hắn không biết có hi vọng gì hay không, nhưng ta vẫn trông chờ một điều gì đó ở bọn họ. Một sự bùng nổ chẳng hạn. Về phần những kẻ mà đám cường giả kia đang âm thầm bồi dưỡng..."

Dừng một chút, Chu Thiên Đạo lắc đầu, lần nữa thở dài, "Rất mạnh, kỳ thật ta đã gặp qua vài người. Thậm chí đã có Nhật Nguyệt xuất hiện. Có điều bọn họ lại tạo cho ta cảm giác... quá mức đúng quy củ. Bọn họ mạnh hơn so với đơn thần văn bình thường không ít, cũng không ít người hiếu thắng hơn cả đại bộ phận đa thần văn, thế nhưng, tính cách lại quá quy củ. Không mang đến cho ta cái loại cảm giác quét ngang thiên hạ, khí phách duy ngã độc tôn, tất thành vô địch như Ngũ Đại!"

Ông lắc đầu, vẻ thất vọng thể hiện rõ trên mặt, "Vô luận là Diệp Bá Thiên hay là Liễu Văn Ngạn, bao gồm cả đám người đã thất bại như Hạ Vân Kỳ, thì ít ra bọn hắn đều cho ta nhìn thấy một chút hi vọng. Diệp Bá Thiên tuy rằng không thành, nhưng hắn cũng đã đủ bản lĩnh quấy long trời lở đất! Nhưng đám người sau này thì lại không cho ta cảm giác như vậy, có ngạo khí, có thực lực, có thiên phú, thế nhưng vẫn thiếu một chút cái loại cảm giác này."

"Rốt cuộc là cảm giác gì?" Ngưu Bách Đạo phỏng đoán: "Ý ngươi muốn là cảm giác ngông cuồng, không ai bì nổi ấy à?"

"Không phải!"

Chu Thiên Đạo bật cười, đáp: "Ta không diễn đạt được rõ ràng, nhưng tóm lại chính là cái khí phách đi được tới vô địch mà Diệp Bá Thiên hay Liễu Văn Ngạn đã thể hiện, nhưng đám người kia thì không được, so ra vẫn kém, cho nên ta không quá xem trọng. Bằng không, Chu gia càng thiên hướng về trung lập, cũng chỉ có thể nước chảy bèo trôi."

Ngưu Bách Đạo chần chờ một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Tô Vũ thì sao?"

"Hắn?"

Chu Thiên Đạo ngẫm nghĩ, lại nói: "Trong vòng ba năm, nếu hắn có thể có được chiến lực của Nhật Nguyệt, Chu gia ta liền toàn lực ứng phó, trợ giúp hắn chứng đạo! Ba năm... Ba năm hẳn là còn chưa bùng nổ đại chiến toàn diện. Chỉ cần Tô Vũ đủ năng lực, ta nhất định sẽ toàn lực ủng hộ hắn trên mọi phương diện!"

"Yêu cầu quá cao!"

Ngưu Bách Đạo lắc đầu, "Hắn vẫn còn trẻ, năm nay mới chỉ 19 tuổi, ba năm sau cũng chỉ 22 tuổi, ngươi lại yêu cầu cao như vậy đối với hắn, lương tâm của ngươi để đâu?"

"Nói nhảm, lão Chu gia dùng mệnh đi đọ sức, hắn không cho ta hi vọng cực lớn, ta làm sao có thể kéo Chu gia, kéo Đại Minh phủ xuống nước?"

Nói đến đây, Chu Thiên Đạo bỗng bật cười, ông nói: "Tạm thời không nói đến những thứ này nữa, trước mắt xem ra thì tình thế bây giờ cũng tạm được. Ta không hỏi tiểu tử Tô Vũ kia lựa chọn ai, nhưng Hạ gia bên này, đại khái là đã lựa chọn Phong Kỳ."

Chu Thiên Đạo phân tích: "Như vậy thế cục không tính là kém, coi như đánh ngang tay, thậm chí còn có khả năng nhỉnh hơn. Đại biểu hơn phân nửa vô địch vẫn nguyện ý chiến, bao gồm cả những người trong hệ trung lập kia, có lẽ những người trong hệ trung lập này cũng chỉ là muốn quan sát xem rốt cuộc Nhân cảnh có hi vọng gì hay không, chứ không phải là bọn họ không dám chiến, chỉ cần Hạ gia có thể cho mọi người thấy một chút hi vọng, vậy thì vẫn có thể kéo phần lớn người tới, chỉ sợ thứ mọi người thấy chỉ toàn là tuyệt vọng."

Ngưu Bách Đạo không đáp lời, ông thất thần nhìn về phía phương bắc xa xa.

Nơi đó là Đại Hạ phủ.

Hạ gia, các ngươi hãy cho mọi người thấy một tia hi vọng đi!

Bấy giờ có rất nhiều người bồi hồi bất định, không dám đưa ra quyết định gì cũng là bởi vì hi vọng quá ít. Nghịch cảnh mặc dù khổ, bất quá hầu hết cường giả đều là quật khởi từ trong nghịch cảnh. Đa thần văn nhất hệ của Đại Hạ phủ nhiều năm chưa diệt, chính là vì trong lòng rất nhiều người, bọn họ vẫn mong có thể nhìn thấy một chút hy vọng từ đa thần văn nhất hệ.

...

Đại Hạ phủ.

Trong đại điện, Diệt Tằm vương lớn tiếng hỏi: "Vậy bây giờ sẽ sưu hồn Phong Kỳ, không ai có ý kiến gì chứ?"

Không người nào lên tiếng.

Diệt Tằm vương cũng không nhiều lời, thân ảnh thoáng hiện, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Phong Kỳ. Ông quay đầu nhìn về phía hai người Đại Hán vương, đề nghị: "Cùng quan sát đi, để tránh lại bảo ta thiên vị hắn. Vả lại lục soát nhiều lần thì chắc chắn người liền phế đi, khi đó liền không tiện bàn giao với Hạ gia."

Đại Hán vương cùng Đại Tống vương hai người liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng phù hiện ở trước mặt Phong Kỳ.

Ba người đều nhìn về phía y.

Thái độ của Phong Kỳ giờ phút này đã thản nhiên hơn trước, y cũng nhìn về phía ba vị vô địch, mở miệng nói: "Ba vị đại nhân, Phong Kỳ chỉ muốn hỏi một câu, nếu như các ngài sưu hồn rồi phát hiện ta vô tội, Trần huynh cũng vô tội, nhưng lại có kẻ khác có tội, vậy lúc đó sẽ làm như thế nào?"

Lời này vừa nói ra, Diệt Tằm vương ý vị thâm trường hỏi ngược lại: "Những người khác? Ý ngươi nói đến sự tình ngươi bị tập kích tại Tinh Vũ phủ đệ năm xưa?"

"Không sai!"

Diệt Tằm vương trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Nhưng trước đó Hồng Đàm đã nói, bề ngoài hay khí tức không nhất định có thể đại biểu cho cái gì..."

Phong Kỳ trầm giọng đáp: "Ta biết, thế nhưng nếu bị tra được, vậy có phải các ngài cũng nên sưu hồn bọn chúng tra một chút xem sao hay không? Bởi vì đối phương có tình nghi mà. Nếu như khi sưu hồn đối phương cũng phát hiện trong ký ức của gã có việc này, vậy thì dĩ nhiên là gã có tội. Cũng giống như bây giờ, nếu các ngài phát hiện ra việc Trần Vĩnh giết người khi sưu hồn ta, vậy thì khi mọi người bắt được Trần Vĩnh, có phải cũng nên sưu hồn y để nghiệm chứng?"

"Chắc chắn!" Diệt Tằm vương gật đầu.

"Vậy nếu trong trí nhớ của ta xuất hiện kẻ có tình nghi tập kích ta năm xưa, vả lại đối phương còn đang ở hiện trường, thế thì các ngài sẽ sưu hồn gã đúng không?"

Diệt Tằm vương nhìn y, "Không sai!"

Phong Kỳ bật cười, nhìn thẳng về phía mấy người Chu Minh Nhân bên kia, một người trong số đấy chính là Tiền Quân, kẻ đã bị Phong Kỳ chỉ điểm trước đó.

Mà đúng lúc này, Chu Minh Nhân bình tĩnh cất tiếng: "Đại nhân, nếu ta nhớ không lầm thì việc tìm tòi trí nhớ chỉ có thể quan sát được một chút ký ức tầng thấp gần đây, còn ký ức cấp độ sâu thì rất khó đào móc a?"

Lời ông vừa dứt, gã Tiền Quân kia liền bất giác thở hắt ra.

Diệt Tằm vương cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, tỉ như Đại Hán vương bọn hắn, dưới tình huống sưu hồn bình thường thì chỉ có thể xem lại được ký ức trong ba tháng gần nhất, đấy còn là coi như vận khí tốt! Bất quá ta không giống vậy, ta là thời gian chi vương. Tiểu Chu, để lần này ta dạy ngươi một chút, đối với ta mà nói, đừng nói chỉ quay lại 19 năm trước, dù là quay lại sự tình 90 năm trước thì ta vẫn có thể soi xét rõ ràng, ngươi nói xem, có thú vị không?"

Đại Hán vương bật cười, nói: "Diệt Tằm, trước mặt vãn bối, dù ngươi có muốn thiếp vàng lên mặt mình thì cũng không nên hạ bệ hai người bọn ta như vậy chứ. Chúng ta có kém cỏi như thế nào đi nữa thì cũng không đến mức chỉ có thể sưu hồn soi ký ức trong ba tháng, ít ra ba năm vẫn hoàn toàn có thể. Cả ngươi nữa, đừng chém lớn như vậy, ngươi có thể hồi tưởng sự tình trong vòng 30 năm đã coi như vận khí tốt."

Diệt Tằm vương cười ha hả nói: "Xem ngươi kìa, ngay trước mặt tiểu bối cứ phải nói lời thật làm gì. Không sao, Phong Kỳ, ngươi yên tâm, chuyện Tinh Vũ phủ đệ mới chỉ chưa tới 20 năm, ta có thể thừa sức quay ngược lại thời gian, chỉ là hao phí đại giới không nhỏ, aiiiz, phiền toái!"

Ông nói vậy, lập tức có người ngồi không yên.

Sưu hồn a!

Trước đó mọi người thoải mái đáp ứng chuyện sưu hồn Phong Kỳ, đó là bởi vì dù cho vô địch đích thân sưu hồn thì cũng không phải nói ngươi muốn ngược dòng bao nhiêu năm thì sẽ ngược dòng bấy nhiêu năm, bình thường đều là ký ức gần đây, hoặc là mấy năm gần đây.

Chưa nghe nói qua còn có thể hồi tưởng đến vài thập niên trước!

Bên cạnh Chu Minh Nhân, vẻ mặt vị Tiền Quân kia cực kỳ phức tạp.

Mà Diệt Tằm vương không nhiều lời, trực tiếp chộp tới đầu Phong Kỳ, đặt một tay lên đầu y.

Giờ khắc này, tất cả mọi người trong đại điện đều thấy được bóng dáng Diệt Tằm vương cùng Phong Kỳ dường như mờ dần như thể sắp biến mất!

Thật ra là người vẫn còn đây, nhưng dáng vẻ đã mờ ảo như tiến nhập vào một thời không khác.

Ánh mắt của Đại Hán vương cùng Đại Tống vương lộ ra thần quang, nhìn chằm chằm về phía hai người bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi