VÂN VIỆT VÃNG SỰ

Ngày mới dần hửng sáng. Việt Tiềm ăn mặc chỉnh tề đi từ trong chủ viện ra. Lúc này người hầu và tỳ nữ đều mới rời giường không bao lâu, đang vẩy nước quét dọn ở sân trước, vừa làm việc vừa trò chuyện. 

Chủ viện và tây viện nối liền với nhau, có chung một hành lang. Mấy mỹ cơ mới đến được phân tới tây viện, ngày thường trước cửa viện luôn có một tấm màn che mỏng. 

Sáng sớm hôm đó, Việt Tiềm đi ngang qua tây viện, trông thấy cửa viện mở ra, một tiểu tỳ nữ mười hai, mười ba tuổi đang đứng ngoài phòng trò chuyện với một mỹ cơ. 

Thấy có người đi từ trong chủ viện ra, hai người cùng nhìn ra bên ngoài. Nhìn thấy Việt Tiềm, tỳ nữ kia đột nhiên ghé vào bên tai mỹ cơ nói gì đó. Mắt hạnh của mỹ cơ liếc qua Việt Tiềm, lập tức lại cúi đầu xuống, cảm giác được rằng người này vô cùng nghiêm khắc. 

Người trước mặt vóc dáng cao to, dung mạo tuấn mỹ, đáng tiếc lại khiến người ta sinh ra cảm giác sợ sệt. 

Khi Việt Tiềm rời đi, mỹ cơ và tiểu tỳ nữ lại trò chuyện tiếp. Hắn cũng chỉ liếc mắt một cái về phía tây viện mà thôi, hoàn toàn không ý thức được rằng mình đã trở thành đề tài trò chuyện của tỳ nữ và mỹ cơ kia. 

Bên trong Biệt đệ có không ít nam tử, ngoại hình của Việt Tiềm vô cùng xuất chúng, hơn nữa vẫn còn rất trẻ, lại là người hầu thiếp thân của công tử, muốn người ta không chú ý cũng khó. Hạ nhân ở Biệt đệ đều cho rằng tiền đồ của hắn sẽ vô cùng tốt đẹp, có thể một bước lên mây. 

Tỳ nữ trong Biệt đệ trông thấy người hầu và hộ vệ trẻ tuổi anh tuấn cũng sẽ không nhịn được mà nhìn thêm mấy cái. Những người này áo bào đẹp đẽ, khí thế trầm ổn. Hộ vệ và người hầu của Linh công tử thường xuyên ra vào chủ viện, tỳ nữ thỉnh thoảng sẽ lấy họ ra làm đề tài trò chuyện, đùa giỡn lẫn nhau. 

Những người này đều còn trẻ tuổi, thanh xuân phơi phới, tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống. 

Advertisement

Việt Tiềm đi dọc theo hành lang lát đá. Hắn đi xuyên qua cửa viện, tới chuồng ngựa ở sân sau. Vệ Hoè đang đứng bên ngoài chuồng, vừa ngáp ngủ vừa chỉ dạy hai tên mã nô đang chăm sóc ngựa. Ông mới tỉnh lại không lâu, hẵng còn buồn ngủ lắm. 

Ngày hè đã sắp hết, trời lạnh dần, cơn buồn ngủ cũng tăng lên. 

Vệ Hoè vừa quay đầu đã trông thấy Việt Tiềm, còn tưởng hắn đến thúc giục mình chuẩn bị xe, hỏi: “Công tử tỉnh rồi?” 

“Vẫn chưa tỉnh dậy.” Việt Tiềm bốc một nắm cỏ khô lớn trong đống cỏ bên cạnh, đi vào trong chuồng ngựa. 

Trong Biệt đệ có một cái chuồng ngựa rất lớn, ở phía Đông chuồng có bốn con ngựa quý, mỗi con đều vô cùng đắt giá, phụ trách kéo xe cho chủ nhân; phía Tây chuồng là mấy con ngựa phổ thông, đều là ngựa cho tôi tớ dùng mỗi lần xuất hành. 

Vệ Hoè thấy Việt Tiềm tự nuôi ngựa, thi thoảng còn xoa xoa đầu ngựa, nói: “Có mã nô chăm sóc, chúng nó sẽ không bị đói.” 

Đúng là như vậy. Một tên mã nô nhấc một thùng nước sạch đi tới, đổ đầy rãnh nước trước mặt mấy con ngựa. 

Vệ Hoè xem kỹ mấy con ngựa quý, xác nhận trạng thái của chúng đều rất tốt, tinh thần dồi dào, đảm nhiệm đầy đủ được nhiệm vụ hộ tống chủ nhân hồi cung. 

Bận việc trong chuồng ngựa một chốc, Vệ Hoè mới đi ra ngoài, tán gẫu với Việt Tiềm: “ Hôm nay công tử hồi cung, cuối cùng ta cũng có thể về nhà rồi. Sớm muộn gì Việt hầu cũng sẽ có gia thất, có nghĩ muốn ở nơi nào trong thành chưa?” 

“Ta chưa từng nghĩ đến chuyện này.” Việt Tiềm còn đang chăm ngựa. Quả thật, hắn chưa từng nghĩ đến việc thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con. 

Vệ Hoè không nói nữa. Ông biết Việt Tiềm là Việt nhân, chỉ sợ hắn vẫn còn lo lắng cho người nhà ở chốn cũ Vân Việt. 

Chủ viện truyền tới tiếng quét sân sàn sạt. Tiếng vang đó không lớn, thế nhưng vẫn đánh thức Chiêu Linh còn đang say ngủ. 

Y tỉnh lại từ trong mộng. Lúc này, mặt trời đã sáng rực. Cách một lớp màn cửa, y gọi: “Việt Tiềm.” 

“Công tử, chỉ có thần đang ở đây.” 

Trịnh Minh đứng trên bậc cửa, khom người trả lời. 

Người trong phòng nghe thấy tiếng gã, nói: “Gọi Vệ Hoè chuẩn bị xe.” 

Chiêu LInh phải quay về cung. Cứ ở Biệt đệ bốn, năm ngày, y sẽ lại quay về cung một chuyến, miễn cho Hứa Cơ phu nhân nhớ nhung, lại phái người tới thúc giục. 

Trịnh Minh đáp: “Vâng, công tử. Thần sẽ đi ngay.” 

Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Trịnh Minh lĩnh mệnh rất nhanh đã đi xa.

“Càng ngày càng kỳ cục.” Chiêu Linh lẩm bẩm, bò xuống giường. Lúc này thị nữ đã đem quần áo tới, chuẩn bị hầu hạ y thay y phục. 

Một thị nữ thưa: “Công tử, có cần thiếp đi gọi Việt hầu không?” 

“Không cần.” Chiêu Linh dang hai tay ra, ra hiệu cho các nàng thay y phục. 

Hai thị nữ một trước một sau vây quanh y, giúp y thay y phục, buộc chặt dây đai, lại đeo ngọc quan lên. 

Lần trước khi Chiêu Linh gọi Việt Tiềm vào trong phòng ngủ, hắn rất vụng, ngọc bội hay trang sức đều không biết cách đeo lên cho y. Có điều, Chiêu Linh vẫn rất thích sai bảo hắn. 

Tới giờ Thìn, trên con đường từ vùng đồng nội — ngoại ô đi về phía cửa thành, chỉ có mấy chiếc xe ngựa của Chiêu Linh đang lăn bánh. Những đoàn xe ngựa khác gặp phải xe ngựa của Chiêu Linh đều vô cùng tự giác, dồn dập nép qua một bên tránh đường. 

Chỉ sau khi xe thừa có dấu của Quốc quân đi qua, xe cộ mới tiếp tục qua lại tấp nập trên đường lớn. 

Việt Tiềm lái một chiếc xe  khác, đi ngay đằng sau xe của Chiêu Linh. Trên xe hắn còn có quản gia đang ngồi. 

Sau khi vào thành, Vệ Hoè lái xe đưa Chiêu Linh tiến thẳng về phía Vương cung; Việt Tiềm lái xe đi cùng quản gia tới chợ phía Nam, mua sắm vật tư cho Biệt đệ. 

Trước đây, chuyện vào thành mua sắm vẫn là của quản gia, hiện tại lại trở thành công việc của Việt Tiềm. Đây chính là lệnh của Chiêu Linh. 

Đây không phải lần đầu tiên Việt Tiềm tới chợ phía Nam. Sau khi học được cách lái xe, hắn nghe theo sai phái của Chiêu Linh, đã đi qua chợ phía Nam đến mấy lần, chỉ có lần này không giống, hắn phải đi mua vật phẩm, còn không thể không mang theo danh sách đã được liệt kê sẵn. 

Trên xe ngựa có mấy nghìn đồng tiền xu, còn mang theo cả ba khối bạc trắng. 

Đối với quý tộc phổ thông mà nói, số tiền kia cũng là một khoản kếch xù rồi. 

Quản gia lấy từ trong tay áo ra một bó sách thẻ tre — chính là danh sách những thứ cần mua hôm nay, sau khi xem lướt qua một lượt mới lẩm bẩm: “Sau này nếu muốn chiêu đãi môn khách, cũng phải mua thêm một, hai trăm vò rượu ngon thì mới được.” 

Quản gia xem một câu lại đọc một lần, người già lớn tuổi, có lẽ phải dùng cách này để nhớ rõ hơn. Việt Tiềm nghe quản gia nói đâu đâu bên tai, hai mắt vẫn chăm chú nhìn đường. 

Trước mắt xuất hiện một ngã ba. Trên đường ngựa xe như nước, nhất thời khó mà phân biệt được phương hướng. 

Việt Tiềm mở miệng hỏi: “Bên trái hay bên phải?” 

Quản gia vội vàng ngẩng đầu lên, hô: “Bên phải bên phải!”

Kỹ năng lái xe của Việt Tiềm tương đối khá, nói rẽ phải liền rẽ phải rất nhanh, nói quay đầu sẽ quay đầu ngay lập tức, vừa gọn gàng vừa nhanh chóng. 

Bọn họ đi xuyên qua con đường bằng phẳng, lại rẽ hai lần, cuối cùng tới một góc chợ. Bên tai là tiếng mời chào của những người đang buôn bán, trước mắt bóng người qua lại như thoi đưa. 

Quản gia chỉ về quán rượu đằng trước, nói: “Chính là nhà này. Việt hầu đỗ xe đi đã, sau đó chúng ta xuống xe.” 

Trao đổi mua bán cũng không phức tạp mấy, tiền trao cháo múc, vả lại làm gì có thương gia nào không có mắt, dám lừa tiền con trai của Quốc quân. 

Chủ quán rượu cung kính tiễn hai vị khách quý ra tận cửa, khom người chắp tay nói: “Ngày mai tiểu nhân sẽ chọn tám mươi vò rượu ngon nhất, tự đưa tới tận quý phủ của công tử.” 

Việt Tiềm nói: “Phải là rượu ngon đã ủ lâu, không được làm hàng nhái.” 

Chủ tiệm luôn miệng cam đoan: “Không dám không dám!” 

Rời khỏi quán rượu, Việt Tiềm tiếp tục lái xe đi mua đồ trong chợ. Quản gia móc trong túi ra một cây bút lông và một đấu mực bằng gỗ, cúi đầu ghi chép, viết mãi rồi mới ngẩng đầu lên bảo: “Những lần sau lão nô không ngồi cùng xe nữa. Việt hầu có tự ghi chép được không?” 

Việt Tiềm trả lời: “Cũng không khó lắm.”

Đúng là không khó thật. Chỉ cần ghi tên gọi và số lượng hàng hoá, tiêu tốn bao nhiêu tiền tài, còn thừa bao nhiêu, thiếu bao nhiêu tiền mà thôi. 

Quản gia có hơi không tình nguyện, cuối cùng không nói gì nữa. 

Hôm nay chung xe, một đường vừa đi vừa nhìn, quản gia đã biết Việt Tiềm làm việc ngay ngắn rõ ràng, vừa biết chữ, vừa biết tính toán sổ sách. Xem ra tiểu công tử có ý muốn bồi dưỡng hắn. 

Công việc mua sắm vật liệu này rất tốt, thu được nhiều lợi nhất, bởi vậy nên quản gia mới không tình nguyện. Có điều quản gia quản lý tất cả những chuyện lớn chuyện nhỏ trong Biệt đệ, ngày thường vẫn có rất nhiều chỗ tốt, vẫn còn cơ hội mò lợi ở nơi khác. 

Tới buổi trưa, cuối cùng Việt Tiềm và quản gia cũng mua sắm xong xuôi, quản gia cũng cất đấu mực và bút lông đi. Lúc này, trên xe ngựa còn có mấy cây vải, đó là vải vóc dùng để may quần áo mùa đông cho người hầu. 

Việt Tiềm rời khỏi chợ phía Nam. Khi đi tới cửa thành, hắn giơ thẻ bài lên, binh lính mở cửa để hai người đi ra. 

Quản gia đưa danh sách thẻ tre và tiền thừa cho Việt Tiềm, nói: “Hôm nay còn dư lại không ít, Việt hầu nhớ giữ cẩn thận.” 

Việt Tiềm cất tiền thừa và thẻ tre đi, lại tiếp tục đánh xe. 

Xe ngựa chạy ra khỏi thành, đi thẳng về Biệt đệ ở ngoại thành.

*** 

Ban đêm ở Vương cung, nhìn từ cửa sổ ra ngoài, mặt trăng vừa tròn lại vừa sáng, cũng có lẽ là do Vương cung được xây dựng ở nơi cao ráo, phòng ở nguy nga tráng lệ. 

Chiêu Linh nằm trên giường lớn, trằn trọc trở mình, không ngủ được. Trong lòng y cảm thấy có hơi cô đơn, lại không biết là thiếu mất điều gì. 

Mặt trăng còn chưa cao đến ngọn cây, vẫn còn sớm lắm. Cứ gọi một người tới bồi mình, đánh cờ cũng được, trò chuyện cũng được. 

“Việt Tiềm.” 

Y gọi ra cửa theo thói quen. 

Hai thị nữ lập tức tiến vào phòng, cũng không phải những thị nữ quen thuộc ở Biệt đệ. Các nàng khom người, dò hỏi: “Công tử có gì muốn dặn dò?” 

“Lui xuống.” Nhất thời, Chiêu Linh có chút ảo não. 

Bốn phía yên tĩnh lần thứ hai, lặng lẽ đến mức có thể tự nghe thấy tiếng tim đập của mình. 

Chiêu Linh nghĩ, chắc giờ phút này Việt Tiềm đang ngủ ở Biệt đệ ngoại thành chứ không phải là ở trong nhà dưới đơn sơ phụ cận Vương cung. 

“Cho hắn một chiếc xe ngựa, còn không biết bao nhiêu tiền, mong là đừng chạy mất.” Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu, y quay người, lẩm bà lẩm bẩm. 

Tuy y xuất thân Vương tộc, nhưng cũng nắm rất rõ giá cả hàng hoá. Ba miếng bạc trắng có thể mua được một đại viện, mấy mẫu ruộng tốt, cưới một người vợ, mua mấy mỹ thiếp, nuôi thêm một đám tôi tớ. 

Chiêu Linh đột nhiên bò dậy, cảm thấy vô cùng bất an vì suy nghĩ của chính mình. 

***

Tối nay, Việt Tiềm ngủ lại Biệt đệ. 

Biệt đệ không có chủ nhân yên tĩnh dị thường, người hầu và thị nữ trong nhà đều bận bịu làm việc riêng, thanh nhàn tự tại. 

Mặt trăng treo cao trên đỉnh đầu. Việt Tiềm đi tới chủ viện, thấy cư phòng của Linh công tử tối om. Hắn nhìn chằm chằm vào nơi ấy, trong lúc hoảng hốt tựa như thấy đèn đuốc trong phòng sáng bừng lên, Linh công tử đang ngồi trước án thư, tay nâng một quyển sách, hệt như lúc trước. 

Linh công tử sẽ ngẩng đầu, gọi: “Việt Tiềm, tiến vào.” 

Việt Tiềm. 

Việt Tiềm. 

Trước đây, chưa bao giờ có ai gọi tên hắn nhiều như vậy. 

Tối nay, bên tai hắn vô cùng tĩnh lặng. 

Việt Tiềm đi tới bậc cửa trước phòng Linh công tử rồi ngồi xuống. Hắn móc ra chỗ tiền thừa còn sót lại hôm nay, nhẹ nhàng tung lên, lại giơ tay tiếp được, nghe tiếng vang lanh lảnh do kim loại phát ra. 

Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu, không hiểu sao lại cảm thấy hơi thất vọng. 

Vầng trăng ấy chiếu sáng Biệt đệ, chiếu sáng Vương cung, cũng chiếu sáng cả Hữu uyển, rọi xuống những căn nhà tranh thấp bé bên bên bờ Quái thuỷ ở mạn Bắc. 

Trong một căn nhà tranh giữ những mái cỏ lụp xụp ấy, có một nam nhân trung niên lưng còng đang mệt mỏi vì mệt nhọc quá độ và một người trẻ tuổi nói rất nhiều, cũng biết liều mình không sợ chết. 

Đó là Thường phụ và Phàn Ngư. 

***

Hai ngày sau, Chiêu Linh xuất cung. Ngoài cửa cung có một chiếc xe bốn ngựa đã đợi sẵn, còn có mấy tuỳ tùng đang đứng. Trong đó có Việt Tiềm. 

Chiêu Linh leo lên xe ngựa. Y chờ đợi Việt Tiềm leo lên chiếc xe ngựa còn lại, thế nhưng cuối cùng người leo lên xe lại là Trịnh Minh. 

“Việt Tiềm, lại đây.” Chiêu Linh ngồi trong xe gọi. 

Việt Tiềm đang đi cạnh xe ngựa bước đến bên ngoài cửa xe, lên tiếng: “Dạ.” 

Chiêu Linh nào có chuyện gì, chẳng qua là ở không muốn kiếm chuyện mà thôi. Y thuận miệng hỏi: “Ngày hôm trước sai ngươi đi chợ phía Nam mua đồ vật, đã mua được những gì rồi? Báo lên ta nghe.” 

Việt Tiềm không mang danh sách theo, cũng may hắn vẫn nhớ tương đối rõ ràng, báo lên tất cả những đồ vật đã mua. 

Chiêu Linh hỏi: “Còn lại bao nhiêu tiền?” 

Việt Tiềm đáp đúng sự thật: “Một khối bacj trắng, sáu mảnh vụn vàng, còn 637 xu tiền đồng.” 

Trước đây, Chiêu Linh căn bản không lưu ý đến tiêu nhiều hay ít tiền, cũng không hỏi nhiều hay ít, lúc này nghe thấy Việt Tiềm báo cáo rõ ràng đến số lẻ của tiền đồng, không khỏi mỉm cười. 

Việt Tiềm thấy khoé miệng Linh công tử cong lên, đôi mắt sáng lấp lánh, cũng không biết tại sao y lại cười. Hắn chỉ cảm thấy, công tử cười đến mặt mày cong cong, cũng… rất dễ nhìn. 

Cứ như vậy, Việt Tiềm không chỉ là người hầu của Chiêu Linh, có những lúc hắn cũng sẽ phụ trách việc mua sắm của Biệt đê, sau đó, đến cả chìa khoá kho hàng của Biệt đệ cũng là do hắn và quản gia chia nhau cất giữ. 

Hết thảy đều do Linh công tử bày mưu đặt kế, người khác nào dám chen vào. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi