VÂN VIỆT VÃNG SỰ

Việt Tiềm mặc nguyên quần áo mà ngủ, tới buổi sáng mới nhận ra cẩm bào tổn hại nghiêm trọng, những vết máu loang lổ đã khô từ lâu. Mặc dù hắn luôn trì độn với cảm giác đau đớn, nhưng từng vết máu lớn đọng trên người, dù thế nào cũng không thể làm như không thấy. 

Hắn cởi áo bào ra, nhìn năm, sáu nơi bị đâm. Những vết thương này có nông có sâu, có điều đều tổn thương sâu vào trong da thịt. 

Qua một đêm, máu đã ngừng chảy. 

Việt Tiềm lấy khăn ướt lau vết máu khô trên ngực đi, mang quần áo sạch tới thay. 

Vết máu trên cẩm bào đã khô lại thành từng mảng, Việt Tiềm thả lại bên giường, lại nhìn từng vết rách toạc do mũi thương đâm tới, đã không còn cách nào may liền lại. 

Quần áo thay lại được may từ vải bố, dùng thân phận người hầu của Linh công tử mà nói, áo vải này quả thực quá đơn xơ. 

Việt Tiềm chỉnh lý lại áo bào, buộc chặt vạt áo, đeo bảo kiếm lên bên hông. 

Khi ở nơi đất Tề phía Nam, cuộc sống của Việt Tiềm vô cùng đơn giản, chỉ sử dụng những thứ đơn sơ, trong rương quần áo cũng toàn là quần áo may từ vải bố. 

Ngủ lại đất Tề phía Nam một đêm, đã đến lúc nên về rồi. 

Sau khi đi ra khỏi phòng, bước tới sân vườn, trong viện còn một bộ quần áo của Thường phụ đang phấp phới bay trong gió, dưới dây phơi là mấy con gà con đang kêu chiếp chiếp. 

Thường phụ nuôi gà trong viện, ổ gà ở hậu viện, sân sau còn có một mảnh vườn nhỏ để trồng rau. 

Gà đang nuôi dở còn chưa kịp lớn, hạt rau reo xuống cũng chưa đến độ hái ăn, chủ nhân của chúng đã không còn bóng dáng. 

Advertisement

Việt Tiềm lái xe rời khỏi nhà, đến cửa thôn nơi đất Tề phía Nam, hắn ngước lên nhìn trời cao chót vót, còn có mây trôi thăm thẳm xanh. 

Hắn nhớ tới tình cảnh hôm qua, khi hoàng hôn rực đỏ phía chân trời, hào quang tựa lửa cháy, mũi thương của binh sĩ mọc lên như rừng, mấy người Vân Việt bị trói cùng ngồi xổm dưới đất quây thành đám, Thường phụ cũng là một người trong số đó. 

Mà bây giờ, cửa thôn trống rỗng, chỉ có mình hắn và xe ngựa. 

Việt Tiềm lái xe rời khỏi đất Tề phía Nam, quăng cửa thôn lại phía sau lưng. Xe ngựa đi vào một cánh rừng yên tĩnh, bóng dáng Việt Tiềm cũng biến mất không còn tăm hơi. 

Sau khi trở về Phủ đệ ở Nam thành của Linh công tử, vừa dừng xe ngựa lại, Việt Tiềm đã nghe thấy tiếng nô bộc chạy vào thông báo ở sân trong, còn có cả tiếng của quản gia. Quản gia vội vội vàng vàng chạy ra, lo lắng nói: “Cuối cùng Việt hầu cũng về rồi!” 

Việt Tiềm xuống xe, dò hỏi: “Ta ngủ lại bên ngoài một đêm, có chuyện gì sao?” 

“Sáng sớm hôm nay, công tử đã hỏi xem Việt hầu trở về chưa, mới vừa rồi lại hỏi lão nô, lão nô cũng nóng ruột. Vừa rồi bên ngoài còn hò hét loạn xạ, không nên ra cửa mới là tốt nhất. Việt hầu mau mau vào nhà, báo bình an cho công tử!” Quản gia nắm lấy cánh tay Việt Tiềm, dùng sức kéo người vào trong phòng, như chỉ lo rằng hắn sẽ chạy mất. 

Chưa nói tới chuyện nô lệ Vân Việt đang bị truy bắt khắp nơi, Việt hầu có khả năng sẽ bị binh sĩ áp giải đi, mà dù không có chuyện lùng bắt người Vân Việt này, quản gia cũng cảm thấy Việt hầu khó mà thoát được cảnh hung hiểm. 

Thái tử là người vô cùng tàn nhẫn quyết đoán, khiến Việt hầu phơi thây ngàn dặm, hoặc vô thanh vô tức chết đi thật sự chẳng phải việc khó khăn gì. 

Sau khi lôi người vào sân, quản gia thả tay Việt Tiềm ra, lúc này mới phát hiện áo quần trên người hắn may từ vải bố của thứ dân, dù cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn không nói điều gì. 

Trước đây Việt hầu vốn luôn cẩn thận tỉ mỉ, hôm nay cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra, phục trang này cũng càng không đúng lúc. 

Việt Tiềm bước vào chủ viện. Ngày hè oi bức, cỏ cây ở sân trước xanh biếc, thanh thanh tĩnh lặng. Hắn bước dọc theo hành lang kính, trông thấy một bóng người đang đứng trước cây ngô đồng. Là Linh công tử. 

Trên cây là hoa lá thanh nhã, dưới bóng râm là thân hình thon dài vận trường bào thanh lịch của thiếu niên. 

Hôm nay không phải thượng triều, khí trời lại oi nóng, Linh công tử mặc áo quần nhẹ nhàng đơn giản, búi tóc cũng không lồng phát quan, nhìn rất giống một thiếu niên quý tộc phổ thông. 

Mà chẳng phải công tử một quốc gia, thân phận cao quý không thể chạm tay với tới. 

Việt Tiềm vốn nên đi thay quần áo khác, rửa ráy mặt mũi dung mạo, nhưng lúc này cũng chẳng cần nữa, Linh công tử đã nhìn thấy hắn. Việt Tiềm trực tiếp bước về phía cây ngô đồng, vừa đi vừa lấy phát quan oi nóng xuống, nắm chặt trong tay. 

Gió mát phất vào mặt, thổi loạn tóc tai, mang tới từng luồng thanh khí mới mẻ. 

Đối mặt với người bề trên, tháo phát quan là cử chỉ vô cùng vô lễ, nhưng lúc này lại có ảo giác như gánh nặng đã tan đi. 

Chiêu Linh thấy bóng dáng Việt Tiềm xuất hiện, đồng thời chẳng chút hoang mang bước về phía cây ngô đồng bèn ngồi xuống chiếu, một tay đặt lên chiếc bàn thấp, lẳng lặng đợi chờ. 

Người trước mặt càng bước càng gần, xuyên qua vườn hoa, trải qua tre xanh, bàn tay đang nắm lấy phát quan, tóc đen mượt mà chảy xuống bên má, búi tóc trên đầu cũng đã hơi loạn, từng sợi tóc tung bay trong gió, áo quần mặc trên người vừa nhìn đã biết là cực kỳ thô ráp. 

Chờ người đi tới dưới tàng cây, Chiêu Linh nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn, còn có sắc thái mệt mỏi đã thể hiện rõ ràng trên mặt. 

Y ra lệnh: “Lại đây.” 

Việt Tiềm hệt như một người hầu thành kính mà uốn gối, quỳ một chân xuống trước mặt Chiêu Linh, để Linh công tử có thể nhìn thẳng vào hắn. Chiêu Linh duỗi một tay ra, chỉnh lý lại một bên tóc mai rối bời của Việt Tiềm, nỉ non: “Sao lại khiến mình ra nông nỗi này rồi?” 

Sáng nay hẳn là hắn chẳng thèm chải chuốt, chưa nói tới tóc tai, mặt cũng chưa rửa, cằm còn một vết bẩn khô lại, nhìn như là máu. 

Chiêu Linh sai thị nữ: “Mang khăn lại đây.”

Thị nữ nhanh nhẹn mang tới một chiếc khăn lụa còn vương hơi ẩm. Chiêu Linh nhận lấy khăn lụa, tự mình lau đi mồ hôi trên trán Việt Tiềm, lại lau đi vết bẩn khô lại trên cằm hắn. 

Động tác tuy rằng ngốc nghếch, nhưng cũng vô cùng tỉ mỉ. 

Việt Tiềm bất động quỳ trên đất, hai mắt nhìn chằm chằm Chiêu Linh, đáy lòng không thể không xúc động. 

Chiêu Linh cầm lấy khăn lụa, vừa nhìn đã thấy vết khô hằn trên da thịt Việt Tiềm tan ra, màu đỏ sẫm kia chắc chắn là vết máu. Đáy lòng y không khỏi run lên, khăn lụa bị vò thành một cục, nắm chặt trong tay. 

Y ngẩng đầu lên một lần nữa, ánh mắt rơi xuống cổ áo Việt Tiềm, hệt như đã nhìn ra đầu mối gì, ra lệnh: “Cởi áo ra.” 

Đất Tề phía Nam có không ít biệt đệ của các quan chức, tất nhiên cũng sẽ có người hầu Vân Việt. Phạm vi lùng bắt của binh sĩ đã khuếch tán tới ngoại thành. Chạng vạng hôm qua, Việt Tiềm quay về đất Tề phía Nam xem Thường phụ, hẳn là đã xảy ra chuyện gì. 

Trước đây, mỗi khi Việt Tiềm trầm mặc, Chiêu Linh không thể nào biết được nội tâm hắn như thế nào, nhưng bây giờ không như vậy nữa.

Giờ đây, quan hệ của bọn họ cực kỳ thân mật, Chiêu Linh biết những nghĩ suy đăm chiêu dưới đáy lòng đối phương, mà đứng trước mặt y, Việt Tiềm cũng tương đối thẳng thắn. 

Việt Tiềm không nhúc nhích, tâm lý thầm giật mình, Linh công tử thật sự quan sát quá tỉ mỉ. 

Thấy hắn không chịu nghe, Chiêu Linh càng khẳng định suy đoán của mình, sốt ruột đưa tay túm cổ áo người trước mắt, buồn bực nói: “Ta bảo ngươi cởi!” 

Thị nữ nhận ra được bầu không khí bất thường, sốt sắng mà nhìn bọn họ. 

Bàn tay Chiêu Linh đang túm lấy cổ áo bị người trước mắt nắm chặt, sau đó nhẹ nhàng gỡ ra. Việt Tiềm không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cởi quần áo, phơi bày thân trên bị thương. 

Những vết thương cơ bản đều tập trung lại trước ngực, có nông có sâu, tổng cộng sáu nơi. Miệng vết thương đã ngừng chảy máu, chỉ có hai nơi chảy ra chút máu loang vì bị quần áo ma sát lên. Vết thương chưa bôi thuốc, cũng chưa được băng bó, những nơi đâm sâu thậm chí còn nhìn thấy da thịt đỏ hỏn lật ra bên ngoài. 

“Ngươi…” Chiêu Linh đã suy đoán trên người hắn có thương tích, lại không ngờ rằng những vết thương ấy nghiêm trọng đến như vậy. 

Hệt như bị từng cây chuỷ thủ cùn đâm bị thương, điều may mắn duy nhất chỉ là đâm không nặng lắm, tổn thương vẫn chỉ ở bề ngoài da thịt. 

Khó trách hắn đổi cẩm bào, mặc một bộ đồ bằng vải bố trở về, cũng có thể tưởng tượng ra được kiện cẩm bào kia đã bị tổn hại đến mức nào, trải rộng vết máu. 

Hai thị nữ bị đẩy ra, vội vàng đi lấy thuốc, nhân lực của Phủ đệ đông đảo, trong phủ lúc nào cũng có đầy đủ thuốc thang chữa trị. 

Chiêu Linh kiểm tra vết thương xong, bình tĩnh hỏi: “Thường phụ đâu?” 

Hắn về đất Tề phía Nam thăm Thường phụ, khi đi người còn khoẻ mạnh, lúc về đã đầy thân thương tích, cũng không khó suy đoán xem vì sao lại bị thương. Chiêu Linh không chỉ biết Thường phụ từng là nô lệ Vân Việt bên trong Hữu uyển, còn biết ông là dưỡng phụ của Việt Tiềm. 

Việt Tiềm như thực mà đáp: “Đã bị binh sĩ dẫn đi rồi.” 

Binh sĩ lùng bắt người Vân Việt ở ngoại thành, hiển nhiên cũng sẽ tới đất Tề phía Nam, mà Thường phụ lại không thể tránh nổi một kiếp. 

Chiêu Linh hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Việt Tiềm đáp: “Hoàng hôn ngày hôm qua.”

Hiển nhiên vết thương trên người hắn cũng là tổn thương ngày hôm qua để lại, có thể tưởng tượng được ra vài tên binh lính nhắm trường thương ngay ngực Việt Tiềm, mũi thương sắc bén đâm thủng cẩm bào, găm vào da thịt, thương tổn trên ngực hẳn là do vậy mà ra. 

Chiêu Linh cúi đầu không nói. Y đang suy tư, cũng đang cân nhắc. 

Khi ngẩng đầu lên, hẳn y đã hạ quyết tâm, nói: “Hơn nửa là đang bị giam giữ lại bến tàu ở ngoại thành. Hôm qua vừa mới áp giải đi, chắc chắn sáng nay vẫn còn ở đó.”

Y cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, nghĩ thầm: Nếu muốn đi bến tàu Nam thành cứu người, phải thay quần áo khác mới được. 

Thường phục của Linh công tử luôn mang khí thế thiếu niên, phần khí tức ấy luôn bị lễ phục phiền phức trang trọng che đi mất. 

Việt hầu nhận ra Linh công tử định làm gì, không trả lời y. 

Thấy Việt Tiềm không phản ứng, Chiêu Linh không rõ, gọi: “Việt Tiềm?” 

Cánh tay Việt Tiềm đặt lên đùi, ngẩng đầu nhìn hoa và quả cây ngô đồng, ánh mặt trời xán lạn xuyên qua lá cây, chói chang khiến người ta không mở mắt ra nổi, âm giọng cũng không lớn: “Ông muốn quay về Vân Việt.” 

Muốn trở về, quay về chốn cũ Vân Việt, mặc dù thân làm đầy tớ. 

Chiêu Linh chỉ mới nhìn thấy Thường phụ một lần, không biết về người này, nhưng y lại quen biết Việt Tiềm. 

Đáy lòng loạn nhịp bất an, y ngẩng đầu nhìn Việt Tiềm, đôi môi mấp máy, muốn nói lại thôi. 

Việt Tiềm, vậy còn ngươi? 

Dù là dùng thân phận đầy tớ, ngươi cũng muốn trở về hay sao?

Thị nữ mang thuốc và băng trắng tới, xé vải lụa làm băng lót. Các nàng thông minh khéo léo, nhanh chóng băng bó vết thương của Việt Tiềm cẩn thận. 

Việt Tiềm nhanh chóng mặc lại áo vải bố lên người, hắn không quen để trần thân thể trước mặt nữ tử, kéo kín cổ áo, lại buộc đai áo lại. 

Vạt áo khép kín, tổn thương trên người phảng phất như chẳng hề tồn tại. 

Tới trưa, dưới cây ngô đồng không một bóng người. Chiêu Linh ngồi lên xe ngựa, Ngự phu Vệ Hoè lái xe, bên cạnh còn có một thái giám. 

Hứa Cơ phu nhân sai thái giám tới truyền lời, yêu cầu nhi tử lập tức tiến cung, dĩ nhiên là có chuyện gấp. 

Việt Tiềm và một đám người hầu đứng tiễn đưa ở cửa lớn, hắn rất ít khi không phải là tuỳ tùng theo bên cạnh Chiêu Linh. 

Chiêu Linh thân vận lễ phục, ngồi trên xe ngựa, từ trên cao nhìn kỹ Việt Tiềm bên dưới. Việt Tiềm cũng đã đổi qua áo quần của người hầu, khom mình hành lễ hệt như những người hầu khác, mặt mày không biểu lộ ra bất cứ tâm tình gì. 

Y thu ánh mắt từ trên người Việt Tiềm lại, nhìn về phía Ngự phu đã sẵn sàng bày trận đón người, nói: “Đi.” 

Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi tầm mắt, vội vã ra đi. 

Khoảng thời gian này cực kỳ không yên ổn, Chiêu Linh có không ít mối bận tâm. Bởi phản bối việc lưu vong người Vân Việt, y cãi lại mệnh lệnh của Quốc quân, cũng bị không ít người hãm hại. 

Trong mắt Chiêu Linh, việc tư cá nhân không sánh được với chuyện trọng yếu rằng Quốc quân ra lệnh lưu đày tất cả những người Vân Việt chốn Đô thành; nhưng so với chuyện lưu đày người Vân Việt, chiến sự giữa Dung Quốc và Duy Quốc lại càng quan trọng hơn; đồng thời giữa chiến sự bùng lửa, Thái tử và phe phái của Thân cơ so đấu đến lửa xém lông mày. 

Việt Tiềm vẫn thường đi theo Chiêu Linh, nhất cử nhất động của y, hắn nắm rõ như lòng bàn tay. 

Chính vì nhìn rõ như vậy, chính vì quyết liệt đến thế. 

Đêm tối, Chiêu Linh phong trần mệt mỏi từ ngoài trở về, xe ngựa dừng tại chủ viện, Phủ đệ lập tức dồn dập hẳn lên, tiền viện vốn đã tắt hết đèn đuốc lại được đốt sáng lần thứ hai. 

Việt Tiềm cởi bỏ áo quần, vừa mới nằm xuống giường đã nghe thấy tiếng vang bên ngoài, hắn đoán Linh công tử đã quay trở về. 

Đã là giờ Tỵ, đa số nô bộc trong Phủ đệ đã ngủ cả rồi, lại vì chủ nhân quay về mà tỉnh lại, viện lân cận không ngừng vang lên tiếng trò chuyện. 

Qua một hồi lâu, bên ngoài mới thoáng bình tĩnh lại, chủ viện cũng vang lên tiếng bước chân, tuỳ tùng giương đèn chiếu sáng, còn có Linh công tử đã trở về nhà. 

Phòng ngủ của Việt Tiềm tối om. Hắn nằm trên giường, phân biệt từ tiếng bước chân, cũng nhìn thấy một ánh lửa đang hướng về phía phòng ngủ của Linh công tử bên ngoài cửa sổ. 

Đã là đêm khuya, rất ít khi Linh công tử hồi phủ muộn như vậy. 

Ánh lửa ngoài cửa sổ tắt dần, tiếng bước chân cũng dần biến mất. Chủ viện quay trở về vẻ yên tĩnh, dần dần biệt viện cũng rơi vào vẻ vắng lặng. 

Trong bóng tối, Việt Tiềm trợn mắt, trằn trọc trở mình, không tài nào ngủ được. 

Đêm hè, sân trước có tiếng ve kêu rả rích, nghe tiếng ve kêu, chỉ sợ sẽ trợn mắt trừng trừng cả một đêm, thẳng đến bình minh. 

Việt Tiềm tĩnh tâm nghe tiếng ve kêu, giữa tiếng ve ào ạt dường như còn có âm thanh sàn sạt, có hơi cách xa nhau, nghe không chân thực, tựa như chỉ giống tiếng lá khô rơi rụng. 

Sau khi cẩn thận lắng nghe, đây không phải tiếng gió mà là tiếng bước chân. 

Đương nhiên Việt Tiềm nhận ra được đây là tiếng bước chân của ai. Khi ấy, hắn ngồi dậy ngay lập tức, đáy lòng thầm giật mình. 

Tiếng bước chân đã đi đến Trắc ốc. Việt Tiềm ở ngay phòng đầu tiên, cách một cánh cửa, người tới cũng dừng lại, vô thanh vô tức đứng im. 

Chiêu Linh mặc một chiếc trường bào mỏng manh, bước qua hàng lang kính. Hướng y đi thẳng tới chính là Trắc ốc, nơi Việt hầu ở lại.

Gió đêm thổi tung áo bào, mái tóc dài của y cũng rối tung, thân ảnh thon dài phiêu dật. 

Đây là chuyện vô cùng lạ lùng, nửa đêm canh ba, chủ nhân Phủ đệ đi xuyên qua sân trước, đến nơi Trắc ốc người hầu cư trú. 

Chiêu Linh đứng lặng bên ngoài cửa phòng Việt Tiềm, không tiến lên gõ cửa, cũng không quay người rời đi. 

Thân là công tử Dung Quốc, thân phận này đã ban cho Chiêu Linh quyền được kiêu căng ngạo mạn. 

Gió đêm lạnh lẽo, thổi đến mức thân mình cũng phát cóng. Hẳn là Việt Tiềm đã ngủ, gian phòng đen kịt, không hề có tiếng vang nào. Chiêu Linh xoay người, vừa định quay trở về, lại đúng vào lúc này, y nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra. 

Không có đèn đuốc, chỉ mơ hồ trông thấy một bóng người cao lớn không thể quen thuộc hơn được. Là Việt Tiềm.

Sau khi xác nhận người đứng ngoài cửa là ai, Việt Tiềm lên tiếng: “Công tử?” 

Làm sao không giật mình được, đây là lần đầu tiên Chiêu Linh tới căn phòng của Việt Tiềm ở Trắc ốc. 

Y đứng trước cửa, bị đối phương phát hiện ra mình vốn chẳng dễ chịu, giọng điệu hơi thanh lãnh: “Ta không ngủ được.”

Gió đêm thổi loạn tóc dài lẫn áo quần y, dường như còn bước chân trần, hiển nhiên là vừa mới xuống giường, trằn trọc trở mình, khó mà ngủ say được. 

Hoá ra, bọn họ đều giống nhau. 

“Việt Tiềm, hoặc là ngươi ôm ta vào trong, hoặc là đưa ta trở lại.” Áo quần của Chiêu Linh đã bị gió đêm thổi loạn, y hơi nâng cằm lên, giọng điệu vô cùng ngạo mạn. 

Việt Tiềm bước lên trước, ôm ngang người trước mặt lên, không có chút quá sức nào, lực tay của hắn đúng là lớn vô cùng. 

Chiêu Linh ôm lấy cổ Việt Tiềm, hài lòng kề sát mặt vào ngực đối phương, nghe tiếng tim đập thình thịch hữu lực rõ ràng. 

Thân thể Việt Tiềm vô cùng ấm áp, tản ra khí nóng, da dẻ Chiêu Linh lại lạnh lẽo, gió mát đêm hè đã thổi cả hơi ấm trên người y đi. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi