VÂN VIỆT VÃNG SỰ

Nơi cửa viện có bốn, năm người đang đứng.

Một tuỳ tùng mặt mày sợ hãi, nhìn về phía những người đang tập hợp, lại liếc mắt nhìn về phía bó đuốc đang bốc cháy, thấp giọng dò hỏi người bên cạnh: “Thực sự là Việt hầu sao?”

Người bên cạnh đáp: “Ngươi tự tới xem, chẳng phải sẽ biết ngay sao?” 

Có người sốt ruột nói: “Vậy mau thông báo cho Linh công tử!” 

Một người khác thấp giọng: “Thái tử nói không được để lộ ra ngoài.” 

Ngự phu Vệ Hoè vốn cũng đứng ở cửa, sau khi nghe những người khác trò chuyện bèn im lặng đi về hướng ven hồ. Những người khác thấy ông cất bước, lá gan cũng nở ra, bước theo sau. 

Bọn họ đều là tuỳ tùng của Chiêu Linh, giờ khắc này vì Thái tử tức giận mà thấp thỏm lo âu, hơn nữa theo tâm lý thông thường mà cảm thấy ngạc nhiên, không nghĩ Việt hầu lại là người như vậy, lại càng không nghĩ Việt hầu sẽ thừa dịp say rượu mà xông vào Tây viện, sỉ nhục mỹ cơ. 

Quả thực là không muốn sống nữa, cũng không nhìn lại xem đây là nơi nào, chính là Biệt đệ của Thái tử đấy! 

Mấy ngọn đuốc cháy rực soi sáng ven hồ, mặt hồ ánh lên sắc đỏ khiến người ta bất an. Một đám người vây quanh thần sắc căng thẳng, lặng im nhìn Thái tử xử trí kẻ phạm tội. 

Ngày thường Thái tử vốn vô cùng uy nghiêm, hạ nhân đối mặt với y không khỏi lo sợ đến mặt mày tái mét, đều làm việc đàng hoàng, vô cùng quy củ. 

Giờ khắc này, mọi người nhìn về phía nam tử bị trói dưới tàng cây, không khỏi toát mồ hôi hột thay hắn. 

Thái tử đứng giữa đám người, ánh lửa cũng vây xung quanh y. Y ngẩng đầu nhìn về phía người đang bị trói, nói với người bên cạnh: “Bỏ áo quần của hắn đi.” 

Advertisement

Lập tức có hai người tiến lên cắt quần áo trên người Việt Tiềm đi. Sống dao lạnh lẽo dán vào da thịt hắn, âm thanh xé vải vang lên. Rất nhanh, áo quần lên người Việt Tiềm đã bị lột xuống. 

Ánh lửa cao bằng đầu người chiếu lên người Việt Tiềm, soi sáng gương mặt hắn. Trên mặt hắn không hề có biểu tình sợ hãi, tỉnh táo dị thường, ánh mắt nhìn về phía Thái tử vô cùng lạnh lùng. 

Có thể nói là kiêu căng khó thuần. 

Thân thể Việt Tiềm cường tráng, đặc biệt là sau khi lột áo ngoài ra, để lộ bắp thịt rắn chắc trên cánh tay lại càng toát lên vẻ cường hãn, cương nghị. 

Thái tử ra lệnh cho quản gia: “Mang roi ngựa đến.” 

Roi ngựa nhanh chóng được đưa tới, tự tay quản gia giao đến tay Thái tử. 

Thái tử nắm chặt roi ngựa, tiến tới trước mặt Việt Tiềm, thấp giọng nói: “Ta cũng đang muốn tìm một cơ hội giáo huấn ngươi thật tốt, trái lại ngươi còn tự mình đưa tới cửa.” 

Vừa dứt lời, Thái tử cầm chuôi roi đánh thẳng vào bụng Việt Tiềm, lực đạo rất lớn, đau đến nỗi Việt Tiềm phải cắn chặt răng lại. 

Thái tử giơ roi ngựa lên, liếc mắt một cái, nắm chặt lấy chuôi roi được chế tạo từ sừng tê, cứng cắn như đá, lạnh lùng nói: “Người của ta, ngươi cũng dám mạo phạm.” 

Trong mắt mọi người, Thái tử đang nhắc đến mỹ cơ. 

Nhưng chỉ có Việt Tiềm hiểu, ý tại ngôn ngoại (1), lời này còn bao gồm cả Chiêu Linh, đệ đệ bảo bối của Thái tử. 

1 – Ý tại ngôn ngoại: Điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy.

Mặt mày Việt Tiềm loé lên vẻ thống khổ, chỉ thoáng qua chốc lát, ánh mắt đanh lại đầy vẻ kiêu ngạo, đôi môi mấp máy, nhả ra một câu: “Ta cũng chỉ là một nô lệ, Thái tử thật sự cho rằng ta là người chủ động?”

Khoé miệng còn vương ý cười nhạt nhẽo, vô cùng ngông cuồng. 

Thân là nhi tử của Vân Việt Vương, đương nhiên hắn có hận với Dung Quốc, đặc biệt là trước mặt Quốc quân tương lai của Dung Quốc, Việt Tiềm hoàn toàn không che giấu phần hận ý này. 

Chuôi roi sừng tê lần thứ hai đánh mạnh lên bụng Việt Tiềm, so với lần trước càng ác hơn. Việt Tiềm rên đau thành tiếng, nhất thời không nói ra lời. 

Thái tử lui về phía sau một bước, quăng roi ngựa cho gã hộ vệ bên cạnh, ra lệnh: “Quất hắn hai mươi roi.” 

Nếu là kẻ yếu, hai mươi roi có thể đánh người chết tươi, mà kẻ như Việt Tiềm, dù là tuổi trẻ khoẻ mạnh, cũng sẽ bị đánh mất nửa cái mạng. 

Hộ vệ lĩnh mệnh, lập tức cởi bỏ áo giáp vướng víu, tay cầm roi ngựa đi tới trước mặt Việt Tiềm. 

Người chịu hành hình là người thể trạng cường tráng mạnh mẽ, hộ vệ cầm roi càng là kẻ cao lớn hung hãn, cánh tay vung roi như tập hợp sức mạnh. Gã vung roi đầu tiên, âm thanh cao vút như thét ra tiếng quất vào da thịt, trong nháy mắt in lại một vết máu thật dài trên người Việt Tiềm, da tróc thịt bong. 

Sau đó là roi thứ hai, roi thứ ba… 

Thái tử đứng phía xa xa, lạnh lùng bàng quan, thần sắc nham hiểm, cũng không biết là cảnh quất người đầy máu me nay đáng sợ, hai dáng vẻ đứng xem của Thái tử càng làm cho người ta lạnh gáy hơn. 

Ánh mắt Việt Tiềm kiên nghị, trước sau vẫn cắn chặt răng không nói tiếng nào, trên người nhằng nhịt vết roi, máu đỏ chảy xuống eo bụng, nhuộm thẫm quần, nhỏ xuống mặt đất. 

“Chát!” 

Roi bay lên, lại một lần nữa quất vào thân thể con người. 

Đó là âm thanh khiến người ta thống khổ, ở đây có không ít người đã cúi đầu, không dám nhìn thẳng, mấy tên tuỳ tùng của Linh công tử như nhũn cả hai chân, hận không thể che mắt lại. 

Phía sau đoàn người, hai tuỳ tùng của Linh công tử lén lút thì thầm với nhau, một người lòng như lửa đốt nói: “Làm sao bây giờ? Cứ đánh như thế, người cũng chẳng còn.”

Người còn lại cũng vô cùng lo lắng: “Hay là đi báo cho công tử đi.”

“Suỵt!” Vệ Hoè cảnh giác, làm một động tác cấm khẩu. 

Ông đã thấy một bóng người béo tròn chui ra khỏi đám người, sắc mặt hãi hùng, lặng lẽ đi ra bên ngoài. Đó là Thất công tử Chiêu Thuỵ, hẳn là hắn đã đi về phía Biệt đệ, nhất định là báo tin cho Linh công tử. 

Thường ngày Thất công tử Chiêu Thuỵ vô cùng mờ nhạt, đến Vệ Hoè cũng không chú ý xem hắn đã đi khỏi chủ viện từ bao giờ, đã đi theo tuỳ tùng tới ven hồ bao giờ. 

Vệ Hoè và hai người tuỳ tùng kia lập tức đứng sát lại, im lặng che chắn bóng dáng rời đi của Chiêu Thuỵ, chỉ hy vọng sẽ không bị người của Thái tử chú ý tới. 

Nếu cứ đánh như vậy, dù Việt Tiềm trẻ tuổi cường tráng, nhận hai mươi roi cũng có thể sẽ bị đánh chết. 

Huống hồ, Vệ Hoè cảm thấy chuyện này không đúng cho lắm. Thường ngày phẩm hạnh của Việt hầu vô cùng tốt, chắc chắn sẽ không bắt nạt mỹ cơ của Thái tử, hẳn đã có hiểu lầm gì ở đây rồi. 

Thân phận bọn họ thấp, không dám ngỗ nghịch Thái tử, đành phải gửi gắm hy vọng trên người Thất công tử Chiêu Thuỵ. 

Khi quản gia tiến vào chủ viện thông báo có kẻ gian, phần lớn khách khứa đã ngủ say trong phòng, cửa phòng đóng chặt, vậy nên cũng không chú ý tới động tĩnh bên ngoài. 

Phòng ngủ của Chiêu Thuỵ là nơi gần cửa viện nhất. 

Tiệc rượu vui vẻ no say, Chiêu Thuỵ bất tri bất giác đã uống rất nhiều rượu, say xỉn nôn mửa, cần được chăm sóc dọn dẹp, vậy nên cửa phòng hắn mở, thị nữ ra ra vào vào. 

Vốn hắn còn đang co quắp dựa vào thành giường, bỗng nhiên thấy bóng dáng Thái tử và quản gia rời khỏi viện, lại nghe mơ hồ tiếng thét thất thanh nơi biệt viện, suy đoán rằng đã có chuyện gì lớn nên cũng đuổi tới ngay lập tức. 

Đi thẳng một đường theo tới ven hồ, nhìn thấy Việt Tiềm bị trói lên quất roi, không nói cũng biết Chiêu Thuỵ khiếp sợ tới mức nào. 

Tiếng quất đáng sợ xé nát da thịt, tình cảnh máu me, Chiêu Thuỵ sợ đến mức tỉnh cả rượu, đầu óc vô cùng hỗn loạn. 

Ven hồ, hộ vệ cầm roi đánh xong mười lần bèn dừng quất. Gã vặn vẹo tay, hơi hơi khựng lại. 

Vẫn còn mười roi. 

Dưới ánh lửa, mặt mày Việt Tiềm còn vương vết máu. Đó là vết máu văng tung toé khi roi quất lên thân thể hắn. Trên người, trên mặt hắn toàn là máu, dáng vẻ đã khiến cho người ta vô cùng sợ hãi. Nếu người bình thường bị quất đến nhường này, sợ là đã hôn mê từ lâu, nhưng hắn vẫn tỉnh táo, đôi mắt hằn đỏ tơ máu, trong con ngươi vẫn kiên cường không chịu khuất phục. 

Khi bị quất, hắn không kêu la thảm thiết, càng không mở miệng cầu xin khoan dung. 

Làm nô lệ trong Hữu uyển bảy năm, Việt Tiềm chịu không ít cực khổ đau đớn, quả thật còn cứng cỏi, kiên cường hơn người bình thường gấp trăm lần. 

Thái tử chắp tay đứng một bên, sắc mặt âm trầm. Y càng ý thức được rằng không thể để kẻ này ở lại bên cạnh Chiêu Linh, dù có đày đi lưu vong tại Mạnh Dương thành cũng không thể giữ mạng cho hắn, tránh gieo hại cho sau này. 

Trước đây y xem thường hắn rồi. 

Hộ vệ tiếp tục vung roi lên. Máu tươi nhỏ từ trên roi xuống, từng lần quất lên người Việt Tiềm. Cảm giác đau đớn khiến Việt Tiềm chớp mạnh đôi mắt, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn từ trên trán xuống. 

Hộ vệ tăng nhanh tốc độ hành hình, gã cũng muốn mau chóng kết thúc lần sai phạt này, trong miệng còn thầm đếm số lần. 

Roi thứ mười ba, thứ mười bốn, thứ mười lăm… 

Có chất lỏng nhỏ từ trên mí mắt Việt Tiềm xuống, cũng không biết là máu hay mồ hôi. Ý thức của hắn đã bắt đầu mơ hồ, nhìn mọi người trước mặt, không hiểu sao đáy lòng lại vô cùng thoải mái. 

Những roi này, coi như là hắn nợ Linh công tử. 

Máu tươi chảy dọc xuống chân Việt Tiềm, đọng thành một bãi dưới đất, mùi tanh tưởi nồng nặc nức mũi. 

Thái tử hơi nhíu mày, nhìn về phía hộ vệ đang vung tay, sắp hạ roi xuống, cũng thấy kẻ thân như nhuộm máu đang bị trói chặt trên cây. 

Trong lòng y có chừng mực. Y có thể giáo huấn Việt Tiềm, nhưng không thể lấy mạng hắn ngay trước mặt Chiêu Linh được. 

Vừa rồi thấy bóng dáng Chiêu Thuỵ hốt hoảng trốn ra bên ngoài, Thái tử đã nhìn thấy, cũng biết hắn đi thông báo với Chiêu Linh, nhưng không ngăn cản. 

Thái tử hỏi: “Đánh bao nhiêu roi rồi?”

Hộ vệ đang vung roi lập tức thả tay xuống, xoay người lại bẩm báo với Thái tử: “Thần đánh hắn mười bảy roi.” 

Thái tử hỏi: “Hắn có xin khoan dung không?”

Hộ vệ đáp: “Không có.” 

Quả thật là miếng xương cứng. Đây cũng chẳng phải roi phổ thông dùng để hành hình, người bình thường dù thân thể cường tráng là bao, đánh tới roi thứ tư, thứ năm đã gào khóc thảm thiết, liều mạng xin tha. 

Thái tử mở miệng nói: “Tiếp tục.”

***

Chiêu Thuỵ chạy như điên về gian phòng Chiêu Linh ngủ lại, dùng sức phá cửa: “Bát đệ! Bát đệ! Mau cứu người!” Trong yến hội, Chiêu Linh cũng đã uống không ít rượu, y nằm trong phòng nghỉ ngơi, sợ là đã ngủ, Chiêu Thuỵ nghĩ mà lòng như lửa đốt. Thái tử đã ra lệnh không cho lộ ra ngoài, cho nên chuyện bên ngoài cũng không truyền tới tai những khách nhân khác, trong chủ viện bây giờ hoàn toàn yên tĩnh, an ổn. 

Quả thực Chiêu Linh đã nằm xuống, nhưng còn chưa ngủ. Y nghe tiếng kêu của Chiêu Thuỵ bên ngoài, vội vã xuống giường. Thị nữ mở cửa phòng, Chiêu Linh đi ra, thấy Chiêu Thuỵ thở hổn hển thì vô cùng kinh ngạc: “Thất huynh, ngươi làm sao?” 

Chiêu Thuỵ không nói lời nào, vội kéo tay Chiêu Linh chạy ra ngoài sân, vừa chạy vừa nói: “Việt hầu… Việt hầu… say rượu sỉ nhục mỹ cơ, đang bị Thái tử trói vào cây quất roi!” 

Chạy trốn thở không ra hơi, hắn sắp mệt chết rồi. 

“Ngươi nói cái gì?!” 

Đáy lòng Chiêu Linh vô cùng khiếp sợ, y rút tay khỏi tay Chiêu Thuỵ, vội vàng ra sức chạy ra ngoài. 

Tim như sắp nhảy từ trong lồng ngực ra, Chiêu Linh càng chạy càng nhanh, Chiêu Thuỵ bị bỏ lại phía xa xa, chỉ có thể nghe loáng thoáng tiếng gào yếu ớt của hắn: “Bát đệ!… Ngươi đừng xem, đáng sợ lắm!” 

Quất xong hai mươi roi, người chịu cực hình từ đầu tới cuối vẫn không xin khoan dung, thậm chí còn không phát ra một tiếng kêu đau nào. Hộ vệ buông cánh tay mệt mỏi xuống, liếc nhìn người đang bị trói trên cây, ánh mắt vô cùng phức tạp. 

Ý thức Việt Tiềm đã mơ hồ, mí mắt nhắm lại. Trên người hắn trải rộng vết roi, máu thịt be bét, thân dưới mặc quần cũng đã thấm bết một thân máu, cả người toàn là máu tươi. 

Dù hắn lén xông vào Tây viện trong Biệt đệ của Thái tử, gánh tội danh sỉ nhục mỹ cơ, nhưng đánh hai mươi roi cũng đã là đủ rồi. 

Thái tử còn chưa lên tiếng, đang định gọi thủ hạ cởi dây thừng cho Việt Tiềm, thả hắn từ trên cây xuống, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đang chạy cực nhanh tới ven hồ. 

Mặc dù không nhìn rõ người tới phía xa xa, Thái tử vẫn biết rằng, ấy là Chiêu Linh. 

Đám người vây xem cũng nghe được tiếng người chạy tới. Bọn họ cùng nhau lùi về phía sau, im lặng tách ra thành một con đường. Họ nhận ra bóng dáng Chiêu Linh, bó đuốc ven hồ chiếu sáng sườn mặt y. 

***

Tác giả có lời muốn nói: Sẽ cho Việt Tiềm thời gian dưỡng thương. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi