VẦNG SÁNG BẠCH HÓA CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chấp pháp đường ở Thương Nhai sơn vốn ồn ào, mọi người tập hợp ở đây không chỉ là để nhận nhiệm vụ môn phái.

Kẻ Nam người Bắc đều muốn nhiều chuyện, mở rộng quan hệ, đây là hoạt động giải trí duy nhất trên con đường tu hành.

“Làm sao lại ra kết quả thế này, nói Lạc sư huynh có lỗi, ta không tin!”

“Cấm túc một tháng cũng là phạt? Mỗi người trong Hề Hoa phong mỗi lần bế quan cũng có thể kéo dài tới nửa năm! Ngược lại là Lạc sư huynh, rất nhiều chuyện của Thương Nhai đều do huynh ấy giải quyết, bây giờ huynh ấy phải làm sao đây?”

“Cũng chưa chắc là thiên vị Hề Hoa phong, lúc đó ta chiếm được một vị trí rất tốt, Lạc sư huynh tóc tai bù xù nâng kiếm đi vào, rất giống như là đi nhận sai…”

Chợt có một người cúi đầu hạ thấp giọng, “Các ngươi có cảm thấy, kết quả xử lý lần này… có lẽ là vướng phải uy danh của Kiếm Thánh không?”

Dường như bởi vì nhắc tới Kiếm Thánh, trong lúc nhất thời thanh âm của mọi người đều hạ thấp đi rất nhiều.

Thiếu niên ở bên trong góc vẫn luôn trầm mặc không nói, đột nhiên quát lên, “Các ngươi thì biết cái gì!”

Mọi người nhìn qua, chính là Trình Tây của Chấp pháp đường.

Có người vội vã vỗ bả vai hắn ta, “Này, tiểu tử ngươi biết cái gì? Nghe nói là ngươi áp giải cái vị kia của Hề Hoa phong đúng không?”

Ánh mắ của thiếu niên kiên định, “Ân sư thúc, là người tốt. Các ngươi nếu tiếp xúc với sư thúc, sẽ không bị lời đồn che mắt!”

Lời này thốt ra gây nên sự xôn xao.

Mọi người tràn đầy phấn khởi vây đến, còn có người mang ghế và trà đến, để cho hắn ta thấm giọng rồi kể chuyện.

So với sự sục sôi của bên ngoài, Ân Bích Việt ở trong sân Hề Hoa phong yên tĩnh hơn nhiều.

Cho dù, Đoàn Sùng Hiên vẫn còn chưa đi.

“Sư huynh, đây là thuốc của Trữ trưởng lão, huynh nhanh uống lúc còn nóng.”

“Sư huynh, thiên tư của huynh trác tuyệt, con đường tu hành rộng mở, chớ để chuyện kia ở trong lòng.”

“Sư huynh, huynh nếu không thông suốt, chúng ta nói chuyện đi…”

Ân Bích Việt dựa trên giường uống thuốc, suýt nữa phun ra ngoài, tên này đang suy diễn cái gì đây!!

Hắn khụ một tiếng, “Sư đệ, huynh muốn yên tĩnh…”

Được rồi đừng hỏi ông đây yên tĩnh là thằng nào!!

Hắn quá ngây thơ rồi, vậy mà lại nghi ngờ cái nhãn mác của nguyên thân gán cho tên này, ai có thể tin một công tử văn nhã trông quý khí ngất trời thật sự là một tên thích lải nhải!

“Không được, sư tỷ giao cho đệ, để đệ chăm sóc huynh thật kỹ… Sư huynh, huynh muốn tìm cái gì, huynh đừng xuống giường, đệ đi lấy cho huynh.”

Được rồi ông đây cũng không tàn phế!

Ân Bích Việt thở dài, “Ngũ sư đệ, huynh cảm giác chân nguyên vận hành trôi chảy, huống hồ Trữ trưởng lão cũng nói linh mạch khí hải của huynh không có gì đáng ngại, còn ‘Chứng tóc bạc’ này, bây giờ chỉ tạm thời chưa tìm được nguyên nhân thôi, đệ và nhị sư tỷ chớ vì vậy mà lo lắng…”

Lời còn chưa nói hết, liền thấy Lải Nhải ngạc nhiên nhìn hắn.

Trong lòng căng thẳng, đây hình như là phá vỡ tính cách thiết lập rồi?!

Đúng, nguyên thân căn bản sẽ không nói nhiều lời như vậy!!

Ân Bích Việt vội vàng câm miệng.

Đã muộn.

Người đang ngồi trên ghế cạnh giường hắn, xách ghế lên ngồi gần hắn thêm mấy phần, một bên kinh hỉ, “Tứ sư huynh, đệ biết mà, huynh là người có thể nói chuyện!”

Tim Ân Bích Việt thắt lại, “… Huynh không phải.”

“Đệ không tin!”

Được rồi, nếu muốn nói chuyện, không bằng nói chính sự đi.

“Một năm trước lúc đệ nhập môn, huynh vẫn còn đang bế quan, lúc trước gặp nhau cũng không nhiều, không thể hoàn thành trách nhiệm của một người sư huynh. Trên điện Thanh Hòa, phải cám ơn đệ đã nói giúp…”

Lời nói này ngoại trừ biểu đạt cám ơn, còn mang theo thăm dò.

Quân Dục, Liễu Khi Sương thì hắn hoàn có thể hiểu, đó là trách nhiệm của sư tỷ và sư huynh.

Đoàn Sùng Hiên thì hắn có chút không hiểu, nếu như nói chỉ là vì tình đồng môn, vậy người kia cũng quá nhiệt tình rồi.

“Tứ sư huynh, huynh sao lại khách khí như vậy? Đệ vẫn nhớ, câu nói đầu tiên của huynh là một câu dài nha!… Tuy rằng sau đó huynh không để ý đến đệ nữa, nhưng đệ vẫn cảm thấy huynh là người có thể nói chuyện được!”

Tại sao lại tổ lái tới nói chuyện rồi!

Hừm, hắn nhớ rồi, hắn đúng là có nói với Đoàn Sùng Hiên, ‘Huynh tên Ân Bích Việt, nhập môn sớm hơn đệ hai năm, xem như là tứ sư huynh của đệ. Thường ngày huynh tu luyện trên ngọn núi trong viện, nếu đệ có việc khó hiểu trong tu hành, có thể dùng bùa để truyền tin, nếu không có việc gì, đừng quấy nhiễu huynh.’

Đây coi như là câu dài! Nhưnh thấy thế nào đều là ‘Ông đây là Tứ sư huynh của chú, chú không có chuyện gì thì chớ phiền ông’!!

Ân Bích Việt đỡ trán, “Đối với đệ, nói chuyện rất quan trọng sao?”

“Cũng không phải…” Trên mặt Đoàn Sùng Hiên hiện ra hoài niệm,

“Chỉ là trước đây lúc ở nhà, mỗi ngày đệ nhất định phải nói rất nhiều lời. Lời tốt lời xấu, lời thật lời dối, lời người khác thích nghe, nhưng không lời nào là thật lòng… Đệ nhập môn là để trốn đến một nơi thanh tịnh có thể không nói lời nào, nơi nào thanh tịnh nhất thì đệ đi nơi đó. Ai biết… Nơi này thật sự là quá thanh tịnh rồi!”

“Đại sư huynh một năm không nói được ba câu, đệ có đếm một chút, ngày hôm nay huynh ấy bởi vì huynh nói bốn câu, ừm… Phỏng chừng đến sang năm huynh ấy cũng sẽ không nói nữa.”

Đoàn Sùng Hiên vô cùng đau đớn nói, “Nhị sư tỷ cũng không thích nói chuyện. Tam sư huynh, có thể nói nhiều một chút, nhưng đáng tiếc nói toàn lời say, còn không hay về môn nữa.”

“Đệ cũng không thể nói chuyện với bức chân dung của sư phụ, sư phụ còn chưa qua đời, ông ấy sẽ rất không vui!”

Không, tui hiện tại quan tâm vì sao sư phụ lại thu chú nhập môn hơn…

Đoàn Sùng Hiên tự mình rót một chén trà, “May mà có huynh đó, tứ sư huynh!”

Khóe miệng Ân Bích Việt giật một cái, tình hữu nghị của Lải Nhải, thực sự là đơn giản.

Đoàn Sùng Hiên liền rót cho hắn một chén trà, “Đệ biết bây giờ huynh gặp chuyện lớn, có chuyện phiền lòng, nhất định là muốn người nói chuyện một chút, cho dù là mắng tên mặt ngoài dạ thú kia một chút cũng tốt…”

Ân Bích Việt vội vã mở miệng, “Sư đệ, đệ hiểu lầm, huynh và huynh ấy không có chuyện gì cả!”

Đoàn Sùng Hiên thở dài nói, “Huynh nếu không muốn nhắc lại chuyện thương tâm đó, chúng ta nói chuyện khác đi… A, đúng rồi, đây là thứ tên cầm thú kia đưa tới, thịnh tình của tên đó không thể chối từ, đệ liền nhận thay huynh, huynh nếu nhìn phiền lòng, ném đi cũng được, Hề Hoa phong chúng ta, cũng không thiếu chút thứ này.”

Nhắc tới Lạc Minh Xuyên, tâm tình Ân Bích Việt lại trở nên phức tạp.

Trên điện Thanh Hòa, ngay cả ý muốn rút kiếm đâm người nọ hắn cũng có, sau khi tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy đầy xoắn xuýt.

Mạch não của người này phải kỳ diệu cỡ nào đây!! Làm sao có thể bịa ra loại lý do như thế chứ!!

Người tuổi trẻ bây giờ, hắn thật sự không thể hiểu nổi!

Ân Bích Việt tiếp nhận bình sứ trắng cùng linh chi, “Lạc sư huynh ở đâu?”

Sắc mặt Đoàn Sùng Hiên thản nhiên, “Đương nhiên là trở về, tên đó làm sao có thể nhìn mặt huynh.”

Thật ra, chuyện là như vầy.

Lạc Minh Xuyên bị ngăn ở bên ngoài cấm chế Hề Hoa phong, hô to, “Huynh muốn gặp sư đệ.”

Đoàn Sùng Hiên một mặt làm khó dễ, “Tứ sư huynh ở trong địa lao Thương Nhai đã lâu, e là gân cốt có tổn hại.”

Lạc Minh Xuyên vội hỏi, “Chỗ của huynh có ba viên cửu phẩm Hồi Nguyên đan!”

Đoàn Sùng Hiên tiếp nhận bình sứ, yếu ớt thở dài, “Địa lao âm hàn…”

“Huynh có một cây Bích Hỏa linh chi.” Lạc Minh Xuyên khát khao nói, “Có thể để huynh gặp đệ ấy một lần hay không…”

Đoạn Sùng Hiên cầm linh chi cùng đan dược vẫy vẫy tay, “Đồ vật sẽ đưa thay huynh, Lạc sư huynh đi thong thả, không tiễn.”

Lúc y xuống núi thì gặp phải Liễu Khi Sương.

“Lạc Minh Xuyên mới tới?”

Đoàn Sùng Hiên hừ lạnh, “Đệ không cho tên đó vào, hại tứ sư huynh thành như vậy mà còn muốn gặp huynh ấy, không cho tên đó một chút bài học sao được!”

Liễu Khi Sương gật đầu ngầm đồng ý, “Tỷ đi tìm đại sư huynh thương lượng việc này, đệ chăm sóc, bảo vệ sư đệ cẩn thận.”

Đoàn Sùng Hiên còn muốn nói hơn hai câu, liền thấy người ta đã đi xa.

Ân Bích Việt cau mày.

Không đúng lý nha, tuy Lạc Minh Xuyên nghĩ ra cái loại lý do kia, nhưng cũng đưa cho hắn mấy thứ này, giống như đã thật sự làm chuyện gì có lỗi với hắn…

Ấy không không không!

Vì vậy chờ khi Liễu Khi Sương trở về, nhìn thấy Ân Bích Việt mặt ủ mày chau, mặt lộ vẻ ưu lo.

“Sư đệ, tỷ đã tra cứu sách ở thư viện, chứng tóc bạc này tuy kỳ lạ, nhưng cũng có trường hợp đã chữa trị thành công, đệ không cần lo lắng.”

Ân Bích Việt đang muốn xuống giường, liền bị Liễu Khi Sương lấy tay cản lại.

Đành phải nói, “Nhị sư tỷ, đệ bây giờ thật sự đã khỏe.”

Liễu Khi Sương lắc đầu, “Địa thế ở địa lao đặc biệt, dù sao cũng không tốt cho thân thể. Đệ nếu không tỉ mỉ tu dưỡng, sẽ tổn hại đến linh mạch, sau này tu hành sẽ có rất nhiều ngăn trở. Mấy ngày này, vẫn là nằm trên giường đi.”

Ân Bích Việt không còn gì để nói.

“Đệ nghỉ ngơi cho tốt, lúc nào khỏe hẳn, hãy đến gặp đi Đại sư huynh. Tỷ và Đoàn sư đệ không quấy rầy đệ nữa.”

Ân Bích Việt gật đầu, “Đa tạ sư tỷ quan tâm, nhị sư tỷ, ngũ sư đệ đi thong thả.”

Đoàn Sùng Hiên một mặt chưa hết thèm còn muốn trò chuyện tiếp một chút, liếc nhìn Liễu Khi Sương một cái, vẫn yên lặng đi theo.

Ân Bích Việt vươn mình xuống giường.

Hắn đã vào Ngưng Thần cảnh, tĩnh tọa cũng có thể thay thế giấc ngủ. Nguyên thân mỗi ngày luyện kiếm ở hàn đàm bên trong ngọn núi, ban ngày luyện cả ngày, buổi tối về phòng tĩnh tọa, rất lâu rồi chưa từng vào phòng ngủ. (hàn đàm: hồ nước lạnh)

Huống hồ hiện tại chân nguyên dồi dào vận chuyển không gì đáng ngại, tội gì cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi chứ.

Sợ là y tu Trữ trưởng lão, tìm không ra nguyên nhân tóc bạc, lại bị Liễu Khi Sương hỏi đến hết cách rồi, mới miễn cưỡng nói ra cái gì mà ‘Có nhiều chuyện trong lòng, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, không được ưu tư’.

Lý do nhảm nhí vậy đó! Nhị sư tỷ vậy mà tin thật!!

Màu tóc chỉ hơi mô-đen một tí thôi mà! Hắn căn bản không quan tâm đâu!!

Muốn làm một thiếu niên style Punk tu chân cũng không được sao!!

Ân Bích Việt đi ra phòng ngủ, quan sát tiểu viện của nguyên thân.

Tường trắng ngói xám, trang trí đơn giản vô cùng, không có cả một thứ dư thừa.

Tọa Bắc triêu Nam (quay lưng về phía Bắc, nhìn về phía Nam), cửa viện đối diện một khoảng trời rộng lớn, nhìn xa xa, giữa mây mù cuồn cuộn hiện ra vài điểm xanh của Tùng.

Cửa viện có một cấm chế, ngăn cách không cho người khác tự tiện đi vào hay dùng linh thức để dò xét.

Hắn dẫn chân nguyên đánh tới, cấm chế bỗng chốc gợn sóng, hoa văn rắc rối, xếp thành bát môn cửu độn* không ngừng thay đổi. Nếu như có người xông vào, cấm chế sẽ mượn lực đánh ngược lại kẻ xông vào. 

Hình như rất lâu trước kia, hắn từng xuyên qua một thế giới tiên hiệp, cũng gặp phải thủ pháp tương tự. Có thể thấy được nguyên thân ngoại trừ kiếm thuật, còn hơi tinh thông trận pháp.

Xuyên qua nhiều cũng có ít chỗ tốt, trải qua rất nhiều hoàn cảnh khác nhau, kinh nghiệm cũng phong phú.

Hắn đẩy ra cửa tĩnh thất, chỉ cảm thấy một tia sắc bén bắn thẳng đến trước mặt, trong nháy mắt làm tinh thần căng thẳng đến mức tận cùng.

Ngưng thần một chút lại đi vào. Nơi này mặc dù không phải nơi nguyên thân luyện kiếm, chỉ là nơi tĩnh tọa, nhưng khắp nơi lại tràn ngập kiếm khí sắc bén.

Đi trong đó, có một áp lực vô hình thật lớn từ bốn phương tám hướng xông tới.

Tĩnh thất này chia thành hai gian trong ngoài, gian ngoài càng giống như là thư phòng, có bàn, có bút, có mực, ở vách tường phía Đông là một giá sách cao vút, phía trên vừa có ngọc giản, cũng có sách buộc chỉ. Gian trong có một cái giường nhỏ dựa vào tường, trên giường nhỏ có đệm để ngồi.

Ân Bích Việt nhắm mắt ngưng thần, tinh tế cảm thụ được nơi đây có chân nguyên lưu động, quả thế, nơi này cũng có một trận pháp.

Nếu như ngay chính lúc ở trong phòng tĩnh tọa mà có người ở ngoài cửa công kích cấm chế, có thể ra đòn trực tiếp từ nơi này, trong nháy mắt đánh bay kẻ công kích.

Hắn nhớ tới lúc nguyên thân mới vừa vào Hề Hoa phong, rất nhiều người không phục tới cửa khiêu chiến, nguyên thân liền ở đây, cửa cũng không ra đem người đuổi xuống núi.

Đơn giản vô cùng cũng kiêu ngạo vô cùng.

Cho nên đắc tội cũng không ít người, lúc gặp rủi, liên tục có người không ngừng bỏ đá xuống giếng.

Ân Bích Việt ngồi ở trên đệm, càng thêm nghi ngờ.

Trong đây chứa đầy kiếm ý sắc bén, một kẻ si mê tu hành như vậy, tại sao nhất định muốn giết Lạc Minh Xuyên?

Quả nhiên là bởi vì căm ghét sao?

Hắn nhất thời có chút không chắc chắn.

Hắn cũng chẳng tốn công suy nghĩ nữa, bởi vì trước mắt có chuyện quan trọng hơn.

Hắn nắm lấy kiếm ở bên hông.

Thanh kiếm này lúc hắn bị tạm giam đã bị người ta tịch thu, ngày hôm qua đồng tử ôm kiếm của Quân Dục mang đến trả lại cho hắn.

Trong nháy mắt hắn nhìn thấy kiếm, lại cảm thấy một áp lực còn kinh khủng hơn cả thanh kiếm nằm trong hộp gỗ đào của Quân Dục.

May mà chỉ là trong nháy mắt, cái cảm giác này liền biến mất hầu như không còn.

Kiếm dài ba thước hai tấc, toàn thân đen kịt, trên vỏ kiếm không hoa văn không trang sức. Thân kiếm mặc dù mỏng, nhưng lại nặng, lúc ra khỏi vỏ lại không thấy sắc bén. Truyền vào chân nguyên, lại vô dụng như đá chìm đáy biển.

Thanh kiếm này, không thừa nhận hắn.

Rất kỳ quái, một thanh kiếm không phải linh kiếm, vậy mà có thể nhận chủ hay sao?

Hắn là võ tu, cụ thể là kiếm tu. Cảnh giới mặc dù cao, nhưng nếu không dùng kiếm, chẳng khác nào có bảo vật mà không biết dùng.

Đây mới là vấn đề lớn nhất bây giờ.

Bất kể là nhân vật chính thánh mẫu có mạch não kỳ lạ kia, hay vị sư phụ chỉ sống ở trong truyền thuyết của hắn, hoặc là mấy huynh đệ tỷ muội đồng môn bao che khuyết điểm như là đi nhầm trường quay của hắn, dù sao sau này cũng phải tách ra.

Muốn sống tiếp ở thế giới này, làm một Boss cuối thật tốt, mà không muốn làm một vật hy sinh sự sống ngắn hạn, quan trọng nhất là sức mạnh.Hoàn chương 8.

*Bát môn cửu độn:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi