VẬT CƯNG CỦA CỬU GIA



Ông chồng thấy thế lập tức thay mặt vợ con mình tiến đến giải vây: “Cửu gia, bọn họ trước khi đến đây đã tắm rửa qua sạch sẽ cả rồi, nếu như ngài không thích, vậy tôi...một mình tôi phục vụ ngài nhé, cứ để bọn họ bưng trà rót nước có được không ạ?” Ông chồng vừa nói vừa không ngừng động tác trên tay, xoa bóp đến thuần thục, điêu luyện.

Âu Dương Dạ Trạch nhếch mép cười, nụ cười mang theo tà ý, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, ánh lên một tia âm hàn, vươn tay ra hiệu cho ông ta lại gần.

Ông chồng thấy Cửu gia muốn nói lời gì đó, nghĩ rằng bản thân có cơ hội được thoát nạn rồi, mặt mày hớn hở chủ động đưa tai đến: “Cửu gia, ngài có gì dặn dò ạ? Nhưng ông lầm rồi, lầm to rồi!”
Hai mẹ con không biết Âu Dương Dạ Trạch nói gì với ông ấy, chỉ thấy sau khi ông nghe xong, sắc mặt trắng bệnh không còn một chút máu, đôi mắt mang theo nỗi kinh hoàng, lắp bắp: “Cửu gia, tôi...”
Âu Dương Dạ Trạch không nhìn ông, nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu đỏ.

Gương mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, tầm mắt hạ xuống nhìn mặt thoáng của nước rượu sóng sánh.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Không biết là bởi vì màu đỏ của rượu hay do ánh đèn mập mờ mà đôi mắt kia như “thay da đổi thịt” nhuộm một màu huyết sắc tàn nhẫn lại tuyệt tình, môi mỏng không nhanh không chậm khẽ mở: “Ông có 5 phút”
Trịnh Sang Sang chưa từng thấy vẻ mặt của ba mình như thế.

Đôi mắt trừng lớn, chăm chăm hướng về hai mẹ con bọn họ.

Cô là con gái mà ông yêu thương nhất, mỗi lần ông nhìn cô luôn mang theo sự yêu chiêu cùng ôn nhu.

Nhưng ngay lúc này, đôi mắt kia lại giống như...giống như muốn coi bọn họ là kẻ thù, chỉ hiện lên duy nhất một chữ “Giết".


Trịnh Sang Sang hoảng hốt, giọng nói mang theo sự yếu ớt đáng thương: “Cha, cha nhìn con như vậy làm cho con gái rất sợ hãi”
Nếu như là lúc trước, một khi cô dùng giọng điệu này để nói, chắc chắn cha cô sẽ lập tức dịu dàng ấm áp ôm lấy cô, không cần biết cô nói ra yêu cầu gì, ông sẽ đều đáp ứng hết tất cả.

Nhưng ngay lúc này, ông lại không nói một lời nào, chậm rãi đứng dậy như đã ra một quyết định vô cùng trọng đại.

Ông nhìn hai mẹ con đang ngồi ở dưới đất, nở một nụ cười ôn hòa: “Hai người đừng ngồi ở dưới đất nữa, đứng lên đi, Cửu gia đã nói rằng muốn tha thứ cho chúng ta rồi.

Chúng ta có thể đi về rồi”
Đôi mắt của hai mẹ con sáng rực lên nhìn ông, sau đó lại quay sang nhìn Cửu gia, thấy hắn cũng không có lên tiếng phản bác thì vô cùng mừng rỡ đứng dậy.

Mặc dù cảm thấy biểu hiện của chồng rất lạ, nhưng Trịnh phu nhân lại không quan tâm lắm.

Bà chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, còn tâm tư nào mà nghĩ nhiều chuyện như thể.

Bà đứng dậy, chỉ chần chừ một chút, sau đó nắm lấy tay con gái mình bước đi đến cửa.

Đương nhiên cũng không quên nói câu khách sáo cảm tạ Cửu gia.

Nhưng bọn họ đi đến cửa rồi, vẫn không thấy ông chồng đi theo, Trịnh phu nhân lấy làm lạ xoay người lại với ý định thúc giục ông.

Nhưng không ngờ rằng...!
“Đoàng” - Âm thanh vang lên trong không trung lại mang theo mùi máu tanh mà đến.

Trịnh Sang Sang thấy bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình đột nhiên bị buông lỏng, cô theo bản năng xoay người nhìn lại...!
“Mẹ!” - Trịnh Sang Sang hét lên thất thanh, kinh hồn bạt vía mở tròn mắt, hai tay không tự chủ được run rẩy ôm lấy miệng mình, toàn thân không ngừng run lên bần bật.

Đôi chân đột nhiên nhũn ra, không còn một chút sức lực nào, cô lập tức chật vật ngã xuống đất.

Âu Dương Dạ Trạch động cũng không thèm động một cái, hờ hững nhìn đến cái xác chết của người phụ nữ trước mặt, lại như không để ý nói một câu: “Còn 3 phút”
Trịnh Sang Sang bị giọng nói lạnh như băng kia làm cho thức tỉnh, nhất thời nhìn đến người đang cầm súng - là người đã ra tay động thủ với mẹ cô kia, điều đầu tiên khi cô nghĩ đến không phải là chất vấn tại sao lại giết mẹ cô, tại sao ông lại có thể nhẫn tâm giết vợ của mình, mà là lên tiếng khẩn cầu: “Cha! Người không thể làm như vậy! Con chính là con gái duy nhất của người”
Người cha kia cầm lên khẩu súng một lần nữa, khuôn mặt như đã thay đổi một hình dạng khác, mỉm cười ôn hòa trên môi tuy vẫn không thay đổi nhưng đôi mắt kia đã không còn là của một người cha yêu thương con mình như trước đây nữa...!
Trong đầu ông vẫn còn văng vẳng bên tai một câu nói lạnh lùng kia: “Đổ đầy bình nước kia bằng máu tươi, cơ hội mà ông muốn sẽ đến”
Ông khẽ liếc nhìn qua bình nước 19 lít đang đặt ở trong góc.


Ông là người đi theo Âu Dương Dạ Trạch đã lâu, đương nhiên rất hiểu quy tắc trò chơi mà hắn đặt ra.

Trong trò chơi này không hề có thắng và thua, chỉ có máu và nước mắt.

Chỉ cần có người đền mạng, chỉ cần có những người khác chết, ông sẽ được sống! Âm thầm hạ xuống quyết tâm.

Một lần nữa bóp cò.

Âu Dương Dạ Trạch từ đầu đến cuối lại giống như một người xem kịch, vân đạm phong khinh mà chậm rãi thưởng thức tiết mục, đến đoạn cao trào cũng không quên tán dương một câu: “Rất tốt”
Ông Trịnh như một chú chó không ngừng vẫy đuôi, nghe được khen ngợi, cả người như có thêm động lực, cười tươi như hoa, cũng không màng hai tay mình đang dính đầy máu của ai, sáng lạn mà nói: “Tôi sẽ lập tức đổ đây bình nước kia ngay bây giờ”
Ngược lại Âu Dương Dạ Trạch lúc này không có hối thúc ông, ngược lại còn nói một tiếng: “Không vội”
Ông Trịnh cũng không dám vọng động, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Dạ Trạch: "Không biết ngài còn điều gì cần phân phó?”
“Cũng đã đến trưa rồi, tin tưởng ông Trịnh đây cũng đã đói rồi” - Dứt lời, Âu Dương Dạ Trạch nhìn qua thuộc hạ của mình một cái ra hiệu.

Thuộc hạ hiểu ý, hắn nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Không lâu sau, cầm trên tay hai chiếc dĩa đã được đóng nắp kỹ càng.

Một chiếc dĩa được cẩn thận đặt trên bàn ở trước mặt Âu Dương Dạ Trạch, còn lại mang đến cho ông Trịnh.

Ông Trịnh sợ sệt nhìn chiếc dĩa được đậy kín trước mặt, không thấy được đồ vật đặt bên trong là gì.

Người ta nói rất đúng, con người thường sợ những thứ mà họ không biết nó là gì.


Ông không dám mở, ngước mắt nhìn Âu Dương Dạ Trạch chờ hắn động trước.

Nhìn bên bề ngoài lại giống như ông đang thể hiện sự thành kính của mình, nếu như chủ không động, đương nhiên một con chó như ông cũng không dám động.

Chờ cho đến khi chiếc dĩa của Âu Dương Dạ Trạch được mở ra.

Bên trong là một miếng thịt bò bít tết còn đang nóng hổi, chảy đầy máu, nhìn qua vô cùng ngon miệng lại vô cùng đáng sợ.

Đây là món ăn mà Âu Dương Dạ Trạch thích nhất - Thịt bít tết bảy phần sống ba phần chín.

Thấy Âu Dương Dạ Trạch bắt đầu ăn, không quan tâm đến ông nữa, lúc này ông mới mở chiếc nắp ra.

Bên trên chiếc đĩa bằng sứ trắng tinh chỉ xuất hiện duy nhất một con dao, ngoài ra không còn cái gì khác.

Ông Trịnh không hiểu ý tứ Âu Dương Dạ Trạch là gì, thấp giọng gọi một tiếng: “Cửu gia?”
Âu Dương Dạ Trạch vẫn chậm rãi ăn, đến ánh mắt cũng không cho ông một cái, xem ông như một người vô hình.

Thuộc hạ đứng bên cạnh Âu Dương Dạ Trạch như là có lòng tốt nhắc nhở: “Trịnh tổng, không phải ông vừa hạ gục hai con mồi sao, Cửu gia đây là muốn thưởng chúng cho ông làm bữa trưa đấy”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi