VỊ NHÀ TÔI HÔM NAY CÓ CHÚT LẠ

Ngay khoảnh khắc ngài Hách sắp đóng cửa cabin, điện thoại cuối cùng cũng reo lên.

Ngài Hách vội vàng cầm điện thoại lên. Âm thanh vui tươi từ điện thoại như đột nhiên nghẹn lại, tiếng chuông im bặt đi.

“Khụ… Chuyện gì?”

Giọng trợ lý Vương vô cùng vui sướng: “Sếp, nơi gặp mặt đã đặt chỗ xong!”

“Được, hoa tươi và nến đâu?”

“Đã xong!”

“Ừ, pháo hoa đâu?”

“Đã xong!”

“Chuẩn bị âm nhạc chưa?”

“Đã xong!”

“Rượu vang Pháp tôi cần đâu? Bữa cơm tình nhân đâu? Tìm được người chuẩn bị chưa?”

“Đã xong! Đã xong! Đến lúc đó nhân viên công tác sẽ hỗ trợ xây dựng bầu không khí ạ!”

“Được rồi, Tiểu Vương, chuyện thành sẽ cảm ơn cậu chu đáo.”

“Đừng khách sao đừng khách sáo, sếp thoát kiếp cô đơn là chuyện lớn!”

Cúp điện thoại, ngài Hách hưng phấn đến nỗi thở cũng gấp theo.

Làm tốt lắm!

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu mỗi thầy Chu thôi!



Thầy Chu vừa làm nóng người trên máy chạy bộ, liếc sang bên cạnh nhìn thấy ngài Hách, không để ý hắn đến máy tập từ bao giờ.

Thầy Chu đã chạy được một lúc lâu, hơi thở có chút dồn dập.

Ngài Hách mới bắt đầu chạy, cũng hơi thở dốc.

Không biết tại sao, rõ ràng còn chưa tỏ tình, nhưng cứ nhìn thấy thầy Chu là tâm trạng bồn chồn khó hiểu, cứ như thể đã tỏ tình rồi vậy.

Thầy Chu xuống khỏi máy chạy bộ, ngài Hách cũng xuống.

Ngài Hách đột nhiên mở miệng nói: “Thầy Chu, ngày 23 này cậu có bận không?”

Thầy Chu thở dốc nói: “Tôi nghĩ là không.”

Thầy Chu cầm chiếc khăn vắt quanh cổ để lau mồ hồi trên mặt, nhìn ngài Hách nói: “Làm sao vậy? Muốn hẹn tôi đi đâu à?”

Ngài Hách hoảng loạn, tránh nhìn vào đôi mắt đang mang ý cười kia.

“Không có gì, không có gì, chỉ hỏi vậy thôi.”

Thầy Chu thông minh quá, tôi mới không cố gắng hẹn cậu ra ngoài đâu.



Rồi vào lúc nâng tạ.

“Thầy Chu có thích hoa hồng đỏ không?”

“Hả? Nói sao nhỉ, cũng tạm.”

“Hay là thích màu hồng phấn hơn?”

“Tử đinh hương thì sao?”

“…”

Cuối cùng lại vòng tới đây.

“Thầy Chu đã nghe bài này bao giờ chưa?”

“À, có nghe qua.”

“Tốt quá, tôi nhớ đây là bài hát trong một bộ phim của Nhật Bản, cậu có nhớ bộ phim đó tên gì không?”

“Tôi nghĩ là ‘Lời thú tội’.”

“Đúng đúng đúng, chính nó!”

“…”

Thầy Chu: Hả? Anh Hách này thực sự không cố tình hỏi mấy câu này sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi