VỊ NHÀ TÔI HÔM NAY CÓ CHÚT LẠ

Ngài Hách hẹn trước với một vị bác sĩ tâm lý.

Rất lâu trước đây hắn đã muốn tìm một chuyên gia tư vấn chuyện tính hướng của mình, nhưng vì bận rộn mà liên tục trì hoãn, chính xác hơn là không thèm để tâm.

Nhưng hiện tại, hắn nghĩ mình phải tìm hiểu một chút.

Ngài Hách tan làm rất sớm, lái xe tới bệnh viện tỉnh.

Trong bệnh viện tỉnh nhiều người, xe cũng nhiều, ngài Hách tìm mãi mới được một chỗ để xe.

Mãi mới tìm được hai chỗ trống trong góc, ngài Hách vui phát khóc, hắn đạp chân ga lái tới. Nhưng ngay lúc ấy, một chiếc xe thể thao màu lam nhạt lướt qua, trực tiếp đỗ vào chỗ đậu xe ngài Hách vừa nhắm được.

Ngài Hách hết cách, chỉ đành đổi sang vị trí khác.

Không sao, vẫn còn một chỗ nữa.

Bên cạnh ô trống kia có mấy cái cây, lại còn rất sát, đã thế còn có cả đất, ngài Hách nhắm chừng chỗ đỗ này so với mấy chỗ khác hẹp hơn rất nhiều.

Ngài Hách không muốn xô vào cây, cẩn thận lái vào từ một bên khác.

Sau khi đậu xe hoàn mĩ, ngài Hách còn chưa kịp tắt máy đã nghe thấy tiếng thủy tinh bị gõ. Hắn nhanh chóng ấn mở cửa sổ xe, lại phát hiện ra người gõ là chủ nhân chiếc xe lam vừa quạy qua kia.

Ra là một Alpha nữ. Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, trang điểm nhẹ nhàng, chiếc kính râm che khuất đôi mắt của cô, thoạt nhìn là một người rất chỉn chu, trên người cô khoác một chiếc áo blu trắng, có lẽ là bác sĩ.

Người phụ nữ này mở miệng trước: “Chào anh, phiền anh dịch xe sang một chút, tôi không mở được cửa xe.”

Giọng cô lạnh băng như đá.

Ngài Hách lúng túng xin lỗi, vội vàng khởi động xe dịch sang một bên, đỗ lại lần nữa.

Người phụ nữ kia nhìn ngài Hách dừng xe xong, nói tiếng cảm ơn rồi vội vã bước vào trong sảnh bệnh viện, giày cao gót tạo nên những tiếng cộp cộp trên sàn.

Ngài Hách cũng xuống xe bước vào sảnh, trong lúc đợi thang máy thì nhìn thấy vị Alpha nữ kia lần nữa.

Ngài Hách không nghĩ tới người phụ nữ này còn rất cao, hơn nữa lúc này cô đã tháo kính râm xuống, đôi mắt cô cũng như giọng của mình, rất lạnh lùng, tỏa ra một loại khí thế cao quý lạnh lùng lạ thường.

Bước vào thang máy, người phụ nữ kia bấm tầng năm của khoa ngoại, ngài Hách ấn số ba, đó là tầng của khoa tư vấn tâm lý.

Toàn bộ quãng đường nữ bác sĩ kia đều lạnh mặt, cô nhìn thấy ngài Hách ấn số ba, liếc nhìn hắn một chút.

Đến lầu ba, ngài Hách ra khỏi thang máy, đợi đến lúc bước vào phòng tư vấn tâm lý, trong một giây đó, cằm hắn suýt rơi xuống đất.

Bác sĩ tâm lý trước mặt hắn cũng là nữ, là một Alpha nữ, hơn nữa tướng mạo còn giống y hệt người phụ nữ vừa đứng trong thang máy kia.

Nhưng cũng chỉ là giống mà thôi, người trước mắt này không chải tóc đuôi ngựa mà là tóc nâu xoăn để xõa, trên gương mặt cô là một nụ cười thoải mái dịu dàng, làm người khác vô thức muốn gần gũi.

“Chào anh, mời ngồi.”

Giọng cũng không giống.

Ngài Hách ngồi chỗ đối diện cô.

Cô vừa xem hồ sơ vừa hỏi: “Anh Hách phải không ạ? Hồ sơ của anh không chi tiết lắm. Hiện tại anh có thể nói vấn đề của mình cho tôi nghe một chút chứ.”

Ngài Hách liếm môi dưới, dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp nói: “Tôi là… một Alpha, nhưng tôi lại thích một người khác… Alpha khác…”

Hướng nhìn của nữ bác sĩ chuyển từ hồ sơ về trên người ngài Hách.

“Khoảng chừng mười bảy tuổi, tôi phát hiện ra vấn đề này.”

Nữ bác sĩ nhíu mày: “Vấn đề là vấn đề gì?”

Ngài Hách trả lời: “Là chỉ nảy sinh hứng thú với Alpha.”

Nữ bác sĩ nở nụ cười: “Anh cảm thấy đây là vấn đề… Anh Hách, tôi nghĩ anh không cần phải đến bệnh viện. Đầu tiên, đây không phải là bệnh tâm lý, cũng không phải chướng ngại tinh thần. Xu hướng tính dục là một loại hấp dẫn tâm lý, có người thích người khác giới, có người thích người đồng giới, đây là chuyện bình thường.”

“Cho nên dù anh có thích Omega, Beta hay Alpha, đó là tự do của anh, liên quan đến sự yêu thích cá nhân. Tuy Alpha và Omega là kết hợp tự nhiên, nhưng điều ấy không phải tuyệt đối. Cái gì tồn tại ắt có lý của nó.”

Ngài Hách lắng nghe rồi đáp: “Tôi hiểu những điều này.”

“Vậy nếu anh đã hiểu, anh tới đây để tư vấn điều gì?”

“Là xung quanh tôi không có người giống như tôi, chưa từng có.”

“Rất cô độc phải không?”

“Phải.”

“Được rồi. Có điều tôi phải xin lỗi, bệnh này của anh không có thuốc chữa. Nhưng nếu anh có lời gì muốn chia sẻ, anh có thể nói cho tôi. Thú thật, đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống kiểu này.”

Ngài Hách cười khổ: “Cái gì độc nhất quá cũng không tốt.”



Ngài Hách kể chuyện xưa của mình cùng suy nghĩ của bản thân cho bác sĩ nghe, kể một lúc thì trời cũng sẩm tối.

Nữ bác sĩ vỗ vai ngài Hách, nói: “Thư giãn, đừng nghĩ theo hướng tồi tệ nhất.” Bàn tay mảnh khảnh của cô linh hoạt đưa từng nét bút, sau đó cô đột nhiên nhìn sâu vào mắt ngài Hách đầy ý tứ, suy ngẫm: “Thực ra cũng không có gì… Tôi cũng… Anh… Thôi quên đi, không có ý nghĩa gì hết.”

Ánh sáng trong mắt ngài Hách lập lòe không rõ.

Cô lấy một tấm danh thiếp từ trong ngăn kéo ra đưa cho ngài Hách.

“Đây là phương thức liên hệ của tôi, nếu anh có vấn đề gì khác cũng có thể tìm tôi để nói chuyện. Ngày hôm nay trò chuyện rất thuận lợi, tôi nghĩ chúng ta có thể kết bạn.”

“À, phải rồi, tôi họ Chu, tên Chu San.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi