VỊ NHÀ TÔI HÔM NAY CÓ CHÚT LẠ

Hách Tuấn Lãng và Trần Gia Huân, mỗi đứa ôm trong tay một hộp bỏng ngô cỡ bự.

Ngài Hách chỉ vào áp phích quảng cáo phim đa dạng trên màn ảnh, hỏi hai đứa: “Hai bạn nhỏ muốn xem phim nào?”

Hách Tuấn Lãng không hề nghĩ ngợi đáp: “Robot: Chiến tranh vì sao!”

Trần Gia Huân đứng bên cạnh gật đầu liên tục, bỏng ôm trong ngực cũng rơi mấy một viên.

Ngài Hách đứng dậy, kéo hai đứa đi mua vé.

Nữ nhân viên bán vé tiếc nuối trả lời: “Xin lỗi anh, vé của đợt chiếu này đã bán hết rồi ạ.”

Ngài Hách cau mày hỏi: “Đợt chiếu tiếp theo là bao giờ?”

“Đợt tiếp theo sẽ sau khoảng hai tiếng rưỡi nữa, nếu anh không ngại chờ…”

Ngài Hách vung tay: “Bỏ đi.”

Ngài Hách ngồi xổm xuống, nói với hai bạn nhỏ đang vô cùng hào hứng: “Vé phim Robot hết rồi, nhưng không sao cả, chúng ta có thể tới công viên giải trí.”

Hai người bạn nhỏ đồng thời kêu “Ể” một tiếng thất vọng.

Hách Tuấn Lãng không vui: “Không thể xem ạ? Bỏng ngô cũng mua rồi.”

Trần Gia Huân xoay người, chỉ vào áp phích quảng cáo phim “Panda Thỏ Cún” bên cạnh, hào hứng nói: “Chúng ta có thể xem cái này.”

Hách Tuấn Lãng liếc nhìn, lẩm bẩm: “Chắc chắn khó coi.”

Trần Gia Huân chớp mắt mấy lần, nở nụ cười tiếc nuối: “Vậy à, vậy hôm nay không xem được gì rồi.”

Hách Tuấn Lãng lại cau mày lẩm bẩm: “Tớ còn chưa nói không xem.”

Hai mắt Trần Gia Huân sáng rực: “Vậy chúng ta xem phim này đi. Chắc cái này hay hơn Robot á!”

Hách Tuấn Lãng hừ lạnh một tiếng: “Không bao giờ, không có gì hay hơn Robot cả!”

“Tuấn Lãng, đừng buồn mà, không xem thử thì sao biết được?” Trần Gia Huân dỗ dành nó.

Hách Tuấn Lãng không nói nữa, nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn ai cả, lát sau nhét một đống bỏng ngô vào miệng mình.



Ngài Hách hỏi người bán vé: “Chúng tôi xem phim này, ba vé, vị trí gần màn chiếu còn không?”

Cô gái bán vé mỉm cười: “Còn ạ, có rất ít người xem đợt chiếu này.”

Ngài Hách chọn ba chỗ ngồi gần màn ảnh, hơn nữa bốn phía cũng trống người.

Trả tiền xong, ngài Hách nhận ba tấm vé, lúc quay ra sau thì không thấy một đứa nào cả.

Đại não ngài Hách phanh lại hai giây rồi nhanh chóng chạy đi, may là nhìn thấy hai đứa cách đó không xa, mồ hôi lạnh vì lo lắng liên tiếp chảy xuống.

Ngài Hách bước nhanh tới, nhìn thấy Trần Gia Huân và Hách Tuấn Lãng đang xoay quanh một người đàn ông đang ngồi xổm, có lẽ đang nói chuyện.

Ngài Hách có cảm giác đối phương là người mình biết rất rõ, một luồng điện từ não giật một lượt khắp toàn thân, làm chân hắn như muốn nhũn ra, không thể nào tiến về phía trước.



Thầy Chu lấy từ trong túi ra hai viên kẹo, một viên hình mặt trời, một viên hình trái đất.

Thầy Chu cười hỏi: “Hai em đoán xem, mặt trời to hơn hay trái đất to hơn?”

Hách Tuấn Lãng tự tin nhanh chóng trả lời: “Mặt trời to hơn!”

Còn Trần Gia Huân lại chậm rãi đáp: “Trái đất ạ…”

Thầy Chu cười đến hai mắt cong cong, lại hỏi Trần Gia Huân tiếp: “Thật không? Em nghĩ lại lần nữa xem, hôm qua cô giáo vừa hỏi em câu này đấy.”

Trần Gia Huân nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy trái đất thực sự rất lớn, lớn tới mức có thể chứa đủ loại cây cối hoa cỏ, chim cá thú bọ. Mà mặt trời lại nhỏ xíu, tuy ở trên trời nhưng một bàn tay bé cũng nắm được, vậy tại sao mặt trời to hơn trái đất được chứ.

Vì vậy Trần Gia Huân vẫn ngây ngô trả lời: “Trái đất lớn hơn ạ.”

Hách Tuấn Lãng đứng bên cạnh tức giận nói: “Ngốc.”

Thầy Chu xoa đầu Trần Gia Huân, dịu dàng bảo: “Đầu nhỏ của Gia Huân nhớ nhầm rồi, trái đất xoay quanh mặt trời, hành tinh nhỏ quay quanh ngôi sao lớn, nên mặt trời phải to hơn trái đất nhé.”

Trần Gia Huân vẫn không hiểu, cảm thấy có chút ấm ức: “A… Là vậy ạ?”

Sau đó, thầy Chu đưa cho Hách Tuấn Lãng viên kẹo hình mặt trời, viên kẹo hình trái đất thì đưa cho Trần Gia Huân.

Bấy giờ, thầy Chu nhìn thấy một đôi giày da xuất hiện trước mắt mình, anh ngẩng đầu lên, là ngài Hách. Không biết tại sao anh lại vô thức đứng dậy.

Ngài Hách ngại ngùng cười: “Thật là, hai đứa nhỏ tự dưng chạy lung tung, ra là nhìn thấy thầy Chu tới.”

Thầy Chu cười nhạt hỏi: “Anh Hách dẫn bọn nhỏ đi xem phim à?”

“Ừm…” Ngài Hách không dám nhìn anh, hai mắt hắn nhìn lung tung vô định.

Ngài Hách định nói gì đó, vừa mở miệng ra thì nghe thấy phía xa xa truyền tới tiếng giày cao gót dẫm lên sàn nhà.

Ngài Hách nhận ra tầm mắt của thầy Chu vừa dừng trên người mình đột nhiên nhìn về phía sau hắn.

Ngài Hách quay đầu, người đi tới là Tần tiểu thư. Hắn đột nhiên cảm thấy tim mình như ngừng đập, hô hấp như nghẹn lại.

Tần tiểu thư thấy ngài Hách cũng ngạc nhiên, cô dừng bước, lễ phép hỏi thăm.

Ngài Hách bị xui khiến thế nào cũng đáp lại Tần tiểu thư.

Tần tiểu thư nói với thầy Chu: “Mua được vé rồi ạ, ta vào thôi.”

Thầy Chu thấp giọng đáp lại rồi tạm biệt ngài Hách: “Vậy chúng tôi đi trước.”

“À, được, hẹn gặp lại.”

Ngài Hách nhớ lúc đó mình đã nói như thế.

Ngài Hách nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, tâm lại tĩnh lặng như nước, nhưng nước thì đắng ngắt.

Không phải do Tần tiểu thư xuất hiện, nói sao đây, ngài Hách không còn nghĩ Tần tiểu thư là bạn gái của thầy Chu, cũng không phải họ có đang hẹn hò hay không, ghen tuông như vậy rất ngu và vô nghĩa.

Ngài Hách chỉ đang nghĩ, hai người họ đứng cạnh nhau thực sự rất đẹp đôi.

Hình ảnh đó rất đẹp, và cũng nên là thế.

Một Alpha, một Omega, đứng chung một chỗ, rất đẹp mắt.

Giống như bác sĩ Chu San đã nói, Alpha và Omega ghép đôi là quy luật tự nhiên, vốn là phải thành đôi thành cặp.

Cho nên, người tốt như thầy Chu xứng đáng có được một người xứng đôi với mình, thật tốt.

Không thể tốt hơn được nữa.

Còn bản thân mình đang nghĩ cái gì đây? Chính mình bất thường còn chưa nói, sao còn muốn kéo thầy Chu xuống nước làm gì?

May mà ngày ấy thầy Chu không đến buổi tỏ tình, thật may.



“A, vừa nãy, dì vừa nãy đẹp quá!” Trần Gia Huân đứng bên cạnh vui vẻ hô lên.

Ngài Hách hỏi bé: “Sao con biết cô ấy vậy Gia Huân?”

Trần Gia Huân toe toét đáp: “Hôm qua dì ấy tới vườn trẻ, còn chia bánh ngọt cho chúng con nữa! Cô Hà bảo dì ấy là… Ứm!”

Hách Tuấn Lãng đột nhiên cầm một đống bỏng nhét vào miệng Trần Gia Huân.

“Ăn bỏng của cậu đi, đừng nói lung tung.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi