VÌ SAO BÉ NHỎ


Bởi vì tối hôm qua ngủ ngon, sáng sớm Hàn Tinh Tinh đã tỉnh dậy.

Lúc vừa mở mắt, ý thức vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng ngay khi cảm nhận được có cánh tay trên lưng mình thì Hàn Tinh Tinh tỉnh táo ngay tức thì.

Vừa nghiêng đầu, cô đã nhìn thấy một gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc.
 
Hàn Tinh Tinh: “!!!”
 
Ký ức của tối hôm qua lập tức ùa về, Cô nhớ lại, tối hôm qua cô lên giường trước, vốn chuẩn bị chờ Tạ Thần tắm rửa sẽ cùng anh đi ngủ, nhưng kết quả, Tạ Thần còn chưa tắm xong thì cô đã ngủ thiếp trước.

Khi cô tỉnh dậy sau giấc ngủ này, thì trời đã sáng.

Đầu óc lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

Nhìn Tạ Thần còn đang ngủ say, cô cũng không nhúc nhích, sợ quấy rầy đến việc anh nghỉ ngơi.
 
Nhưng mà ——
 
Cô nhẹ nhàng nghiêng người.

Cứ như vậy, cô đổi thành tư thế đối diện với khuôn mặt đẹp trai kia của Tạ Thần, bởi vì Tạ Thần vốn quay mặt về phía cô mà ngủ.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, bạn trai ở ngay bên cạnh mình, loại cảm giác này đối với Hàn Tinh Tinh mà nói thì tuyệt đối là mới lạ.

Nhìn Tạ Thần còn đang ngủ say, cô cũng không định đánh thức anh, nhưng mà bây giờ quả thật muốn làm chút gì đó.

Thế là, cô đưa tay phải ra, vẽ đường nét khuôn mặt Tạ Thần trong không trung, trong mắt đầy tán thưởng, bạn trai cô thật đẹp trai nha! Nhìn hàng lông mi này, nhìn cái mũi, cái miệng này, thật sự cái nào cũng đẹp cả!
 
Người đàn ông vừa tuấn tú lại đẹp trai như vậy mà bây giờ lại là bạn trai cô, thực sự nghĩ đến là tự hào.

Hàn Tinh Tinh càng nghĩ càng cảm thấy tốt đẹp, sáng sớm mà tâm trạng đã vô cùng tốt, đến mức không nhịn được mà cười trộm trong lòng.
 
Cánh tay giơ giữa không trung trước mặt Tạ Thần một lúc lâu đã hơi tê mỏi, lúc cô chuẩn bị thu tay lại thì lập tức bị giật nảy mình.
 
Người đàn ông vốn đang nhắm mắt ngủ ngon lành bỗng dưng mở mắt, cánh tay cô chưa kịp thu lại kia cũng bị đối phương bắt lấy, rồi bị đối phương kéo đến bên môi khẽ hôn một cái.

Giọng nói khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ vang lên, “Buổi sáng tốt lành!”
Bên trong giọng khàn khàn còn mang theo ý cười, đủ để màng nhĩ của Hàn Tinh Tinh lập tức nổ tung.
 

“… Chào buổi sáng, tốt lành!” Hàn Tinh Tinh khô khốc đáp lại.
 
Rõ ràng cô cũng không làm chuyện xấu gì, nhưng mà không biết vì sao lại cảm thấy chột dạ.
 
So với cô, tâm trạng của Tạ Thần tốt hơn rất nhiều.

Anh cũng không ngồi dậy mà cứ nghiêng người nhìn Hàn Tinh Tinh như vậy, rồi mỉm cười hỏi, “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
 
“Ngon ạ.” Làm sao lại không ngon, người ta ngủ một giấc tới hừng đông đó!
 
Cảm thấy mình không thay đổi cảm xúc được như Tạ Thần, Hàn Tinh Tinh chợt thấy có chút không phục.

Rõ ràng vừa rồi anh ngoan ngoãn nằm ngủ, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, bây giờ anh vừa tỉnh dậy, thì mình lập tức rơi vào thế hạ phong, cô cũng có lòng háo thắng có được không?
Nghĩ tới đây, hai tay cô đặt trên vai Tạ Thần, rướn người về phía anh, đè cả người anh xuống phía dưới mình, trên mặt còn tỏ vẻ dương dương đắc ý mấy phần, nói, “Em còn dậy sớm hơn anh đó!”
 
Tạ Thần nhìn thấy cô như vậy thì cũng phối hợp chơi đùa cùng cô.

Anh nghiêng người, dễ như trở bàn tay, đè người xuống dưới thân mình lại một lần nữa.

Sức lực của con trai và con gái chênh lệch nhau rất lớn, thời điểm này là thấy rõ nhất.
 
Sau khi Hàn Tinh Tinh bị đ è xuống, cố gắng vùng vẫy một hồi lâu, không thể nói là không nhúc nhích tí nào, nhưng cũng không mang đến tác dụng gì cả, chỉ làm cho bản thân mệt đến mức thở hồng hộc.

Bởi vì Tạ Thần không những đè cô, mà còn thỉnh thoảng cù lét, làm cho cô mắc cười đến nổi trong mắt ngập nước.
 
Cô lập tức đầu hàng nói, “Không chơi, không chơi nữa, nên rời giường thôi!”
 
Nhưng lại không biết bộ dáng này của mình hấp dẫn Tạ Thần đến mức nào.

Cũng may Tạ Thần là chính nhân quân tử thật sự, sau khi giật mình thì không làm gì cả, chỉ cúi đầu hôn lên trán cô một cái, rồi dịu dàng nói, “Được, rời giường nào!”
Trong lúc nói chuyện, anh trực tiếp nhấc người ra khỏi giường.
 
Hai người cùng dậy, cùng tắm rửa, cùng ăn sáng rồi sau đó cùng đi làm.

Nếu như không phải tối hôm qua bọn họ mới chính thức ngủ chung trên một chiếc giường, chỉ nhìn cách thức ở chung ăn ý như vậy thì bọn họ thật sự giống như cặp vợ chồng già.
 
Tạ Thần ra ngoài là muốn đi làm, mà trước đó Hàn Tinh Tinh đã quay quảng cáo và chụp hình tạp chí, trước mắt bây giờ chỉ còn lại một cái quảng cáo, Phạm Chính Đạt đã thống nhất thời gian chụp hình với đối phương vào ngày kia.


Trước ngày đó, Hàn Tinh Tinh muốn đọc kịch bản trước, sau đó tranh thủ lúc chưa vào đoàn phim thì có thể tìm hiểu kỹ về nhân vật.

Cho nên cô cùng đi tới công ty với Tạ Thần, trong lúc Tạ Thần làm việc thì cô ở trong văn phòng đọc kịch bản, dù sao cũng tốt hơn với việc ở một mình.
 
*
Hôm nay, phim của đạo diễn Hồ chính thức khai máy.
 
Lúc đầu Tạ Thần định tự mình đưa Hàn Tinh Tinh đến đoàn phim, nhưng đột nhiên quản gia trong nhà gọi điện thoại tới nói cha anh bị bệnh, đã nhập viện rồi, bảo anh tới bệnh viện thăm cha anh.

Bản thân Hàn Tinh Tinh cũng không nghĩ việc vào đoàn phim của mình lớn lao gì, cảm thấy có người đại diện và trợ lý là đủ rồi, bảo Tạ Thần không cần tự mình đưa cô đến đoàn phim.
 
Cân nhắc một hồi, Tạ Thần bảo Phạm Chính Đạt săn sóc Hàn Tinh Tinh, còn mình thì lái xe tới bệnh viện.
 
Giữa anh với cha mình dường như có một khoảng cách nhất định, hai người không thân thiết như cặp cha con thông thường.

Nhưng mà không thể nói là anh không quan tâm cha mình, từ sau khi ở viện mồ côi được tìm về, cha anh không làm chuyện gì có lỗi với anh cả.
Có thể nói, cha anh đã cố gắng hết sức để đền bù cho anh.
 
Có thể nói, cha anh có lỗi với mẹ anh, nhưng tuyệt đối không thể nói cha anh có lỗi với anh.
 
Cho nên khi nghe được tin cha mình bị bệnh phải nhập viện thì đương nhiên trong lòng Tạ Thần cũng lo lắng.
 
Một đường lái xe đến bệnh viện, chẳng mấy chốc anh đã đến được nơi cha mình đang nằm viện.

Lúc này, trong phòng bệnh cũng chỉ có cha anh và chú Trương quản gia đã gọi điện thoại cho anh trước đó.
 
Nhìn thấy anh đột ngột xuất hiện, cha Tạ rõ ràng có chút ngoài ý muốn, “Thần Thần, sao con lại tới đây?”
 
Tạ Thần vô thức nhìn thoáng qua chú Trương, lập tức nhận ra đối phương đã tránh cha mình khi gọi điện thoại cho anh.

Anh giật giật cà vạt, đứng trước giường bệnh, trên mặt tỏ vẻ không vui, “Làm sao, con không thể tới sao?”
 
Anh vừa nói ra lời này, sắc mặt cha Tạ rõ ràng nhanh chóng có chút ngưng trệ, mở miệng muốn giải thích.
 
“Nếu không phải chú Trương gọi điện thoại nói cho con biết, có phải cha không định nói cho con biết chuyện cha nhập viện hay không?” Nhìn dáng vẻ yếu ớt và mái tóc bạc trắng trước trán của cha mình, trong lòng Tạ Thần vô cùng khó chịu.
Nói thật, cha anh năm nay cũng mới ngoài năm mươi, từ nhỏ ông ấy đã là thiên chi kiêu tử, gia thế bất phàm, theo lý mà nói, người có xuất thân giống như vậy đều rất biết bảo dưỡng, khó nhìn ra được tuổi tác.


Anh biết, nhiều người bằng tuổi với cha anh nhưng lại trẻ hơn ông rất nhiều.

Duy chỉ có cha anh, trông còn có vẻ già hơn tuổi thật.

Rất rõ ràng, nhiều năm qua, ông sống cũng không thư thái, vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện mẹ anh qua đời, ngay cả đứa con trai này cũng không thân thiết.

Bởi vì cứ tích tụ nhiều chuyện trong lòng, những năm này sức khỏe của ông cũng không tốt lắm.
 
Nghĩ đến những chuyện này, Tạ Thần đột nhiên có chút áy náy, cũng có chút đau lòng.

Cha anh đã không còn trẻ, dường như anh đã bỗng chốc nhận ra điểm này!
 
Đối diện với gương mặt luôn lộ ra mấy phần áy náy và ánh mắt thấp thỏm của cha mình, anh đột nhiên mở miệng nói xin lỗi, “Cha, thật xin lỗi!”
 
Cha Tạ: “!!!”
 
Quản gia Trương: “!!!”
Hai người đều không nghĩ tới Tạ Thần lại đột ngột nói xin lỗi như vậy.

Cha Tạ ngây dại trong nhất thời.

Ngược lại, quản gia Trương vốn định ở lại đây giúp hai cha con xoa dịu bầu không khí, bởi lúc nào gặp nhau hai cha con bọn họ cũng hơi xấu hổ và cứng ngắc, nhưng bây giờ, đột nhiên ông lại cảm thấy không còn cần thiết nữa.

Ông nhìn cha Tạ một chút, rồi lại nhìn Tạ Thần, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, nhẹ nhàng nhanh nhẹn ra khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho hai cha con.
 
Sau khi quản gia Trương rời đi.
 
Tạ Thần ngồi xuống trước giường bệnh, nhìn vẻ mặt khó tin của cha mình, một lần nữa trịnh trọng xin lỗi.

Không biết có phải bởi vì sau khi nói chuyện yêu đương, trái tim trở nên mềm mại hơn hay là bởi vì đột nhiên phát hiện cha mình đã già đã làm cho tim anh như bị ai đó bóp chặt.

Lần đầu tiên, Tạ Thần ngồi xuống trước mặt cha mình, cùng ông giãi bày tâm tình của mình.
Mà cha Tạ sau khi nghe con trai giãi bày thì sắc mặt cũng thay đổi.

Ông cũng nghe ra được, những năm này, con trai thật ra không phải luôn oán trách ông, chỉ là bởi vì năm đó bị tìm về lúc đã hiểu chuyện, lại đột nhiên biết được chuyện xưa của cha mẹ mình, cho nên mới bị đả kích mà xa lánh ông.

Khi đó, hết lần này tới lần khác đều không ai có thể giúp thằng bé lý giải, cũng không ai có thể an ủi nó, khi đó nó cũng chỉ là một đứa bé.

Đột nhiên mình được đón về nhà, người cha ruột vẫn luôn đối xử tốt với mình đột nhiên lại biến thành ‘thủ phạm’ hại chết mẹ mình, làm sao anh có thể tiếp tục thỏa mái thân thiết với cha mình được cơ chứ?
 
Một khi đã thắt nút thì khó mà cởi được!
 
Dù cho sau này càng ngày càng lớn, anh cũng dần dần nghĩ thoáng hơn, nhưng mà nhiều năm xa cách, hai cha con rất khó để có thể tự dưng thân thiết.


Nếu không phải lần này Tạ Thần đột nhiên nói xin lỗi, sau đó lại nói hết thảy mọi thứ ra thì nói không chừng cho đến khi qua đời, hai cha con bọn họ còn không tháo được nút thắt trong lòng.

Nghe con trai nói đã không oán giận mình từ lâu, tâm trạng của cha Tạ rất kích động, gương mặt hơi tái nhợt vì kích động mà đỏ ửng.

Sự phấn khích dẫn tới một trận ho kịch liệt, đến mức phải gọi bác sĩ tới.
 
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói với Tạ Thần, “Cũng không phải bệnh nặng gì, nhưng mà nói nhẹ thì cũng không nhẹ.

Nỗi lòng của bệnh nhân đã tích tụ nhiều năm, thân thể không tốt, sau này người nhà phải chú ý tới cảm xúc của bệnh nhân, duy trì tâm trạng tốt sẽ giúp cơ thể khỏe mạnh.”
 
Vẻ mặt của Tạ Thần có chút nặng nề, “Tôi đã biết.”
 
Chờ đến khi bác sĩ căn dặn xong rồi rời đi, quản gia Trương đi theo bác sĩ trở lại thì đã cảm nhận rõ ràng bầu không khí giữa hai cha con đã thay đổi.

Sau đó, biểu hiện của Tạ Thần đã chứng minh điểm này.

Bởi vì anh sẽ chú ý tới tâm trạng của cha Tạ, còn chủ động hỏi ông ấy tình hình sức khỏe mấy năm nay.
Trước kia cha Tạ cũng không phải chưa từng bị bệnh, nhưng mà đều là bệnh nhẹ, cha Tạ cũng không cố ý nói những chuyện này với con trai, trong nhà cũng có bác sĩ gia đình nên nhiều khi cũng không cần phải tới bệnh viện, lần này đến bệnh viện, thì cũng có liên quan tới quản gia Trương.
 
Chuyện tình cảm của Tạ Thần và Hàn Tinh Tinh náo loạn xôn xao trên mạng cũng đã qua một tháng, nhưng mà Tạ Thần đều không hề nói gì với cha Tạ.

Mà cha Tạ lại rất chú ý tới tin tức của con trai, biết bây giờ con trai có bạn gái, thật sự trong lòng cũng rất vui vẻ, thậm chí còn chờ mong con trai sẽ dẫn bạn gái tới gặp ông.

Nhưng mà Tạ Thần vẫn luôn không có động tĩnh gì.

Cha Tạ không khỏi suy nghĩ lung tung.

Trong lòng ông vốn nặng ưu tư, suy nghĩ lung tung trong thời gian dài đã làm cho cơ thể không thể nào chịu đựng được nữa.
Quản gia Trương đã chăm sóc cha Tạ nhiều năm, nhìn thấy hết thảy những chuyện này trong mắt.

Lần này, thừa dịp cha Tạ bị bệnh, thì ông lập tức khuyên tới bệnh viện, đồng thời cũng giấu cha Tạ gọi điện thoại cho Tạ Thần.

Bây giờ, quản gia Trương cảm thấy vô cùng may mắn với lựa chọn của mình.

Khi Tạ Thần hỏi tình hình sức khỏe của cha Tạ, ông kể hết chuyện thể chất của cha Tạ cho anh nghe, trong đó có ý bảo Tạ Thần thường xuyên về thăm hỏi cha Tạ thì Tạ Thần cũng nghe ra được.
 
Thật sự anh cũng có chút may mắn.

Theo tình hình hiện tại, sức khỏe của cha anh có thể hồi phục bằng việc tĩnh dưỡng.

Nghĩ đến chuyện cả bác sĩ và quản gia Trương đều nói với anh, muốn anh chú ý tới tâm trạng của cha mình nhiều hơn, cố gắng để ông giữ tâm trạng luôn vui vẻ thì sắc mặt anh khẽ động, nhìn cha mình đang ngồi dựa vào đầu giường, bỗng mở miệng, “Cha, con có bạn gái!”
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi