VÌ SAO BÉ NHỎ


Khá lắm, ngay khi cha Tạ vừa nói ra một câu thì tất cả mọi người ở đây đều bị ông làm cho choáng váng.
 
Tạ Thần phản ứng nhanh nhất, cảm thấy cha mình thật sự mà một trợ thủ tốt nhất.

Gọi cha thì đương nhiên anh rất vui, nhưng mà anh cũng biết bạn gái mình da mặt hơi mỏng, phải đợi đến khi thật sự kết hôn thì mới có thể thay đổi cách xưng hô.

Cho nên, anh cứ vui vẻ trong lòng, nhưng ngoài mặt anh vẫn giải thích cho cha mình.
 
“Khụ, em đừng để ý, cha anh thích em, em không quen thì cứ gọi là bác trai trước, chờ sau khi kết hôn đổi xưng hô gọi là cha cũng được.” Nói là giải thích, nhưng lời này nghe không giống tí nào.
 
Lúc này, mặt Hàn Tinh Tinh phủ một tầng đỏ ửng, xấu hổ quá đi! Nhưng không thể không nói, nghe Tạ Thần giải thích xong, trong lòng cô đã nhẹ nhàng thở ra.
Lại ngẩng đầu nhìn, cha Tạ có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lại dịu dàng và trìu mến khi nhìn cô, vậy thì cô phải để cho bác ấy nhanh chóng vượt qua nỗi xấu hổ này.

Thế là, cô chuyển chủ đề, bảo Tạ Thần đặt mấy phần quà lên bàn trà, nói với cha Tạ, “Bác trai, lần đầu gặp mặt không biết bác thích gì nên cháu đã mua đại vài thứ, bác xem có thích không ạ?”
 
Người như cha Tạ, còn có đồ tốt gì mà chưa từng nhìn thấy, nhưng mà con dâu tương lai mua thì tất nhiên không giống.

Ông nhìn rồi nói rất tốt, còn bảo quản gia Trương cất kỹ.
Khi quản gia Trương đem đồ đi cất thì bọn họ ở trong phòng khách bắt đầu nói chuyện.
 
Biệt thự này không có nhiều người, chủ nhà cũng chỉ có một mình cha Tạ, có quản gia Trương là người làm lâu năm trong nhà, ngoại trừ hai người trên thì chỉ có một đầu bếp, vài người làm thuê.

So với nhiều gia đình đông con thì số lượng người quả thực là ít đến thảm thương.
Nhưng mà ít người thì cũng có chỗ tốt của ít người.

Ít ra thì lần đầu tiên Hàn Tinh Tinh tới nhà không cần phải đối mặt với nhiều họ hàng thân thích.

Cô chỉ cần biết một mình cha Tạ, cùng trò chuyện với ông là đủ rồi.

So với tưởng tưởng của cô thì dễ dàng hơn rất nhiều, bởi vì từ đầu đến cuối cha Tạ đều rất dễ nói chuyện.

Ông sẽ chủ động trò chuyện những chủ đề mà cô cảm thấy hứng thú.
 
Ví dụ như chuyện khi còn bé của Tạ Thần.
 
Càng nói càng cao hứng, ông nói với quản gia Trương, “Lão Trương, đi lấy album ảnh của Thần Thần ra đây.”
 
Sau khi quản gia Trương cầm album ảnh tới, cha Tạ mở cuốn album ra cho Hàn Tinh Tinh xem cùng, tất cả bên trong đều là ảnh chụp Tạ Thần, phần lớn là khi còn nhỏ.

Lúc này, trong lúc bất tri bất giác, Hàn Tinh Tinh đã ngồi xuống bên cạnh cha Tạ, không còn câu nệ như lúc mới đến, sự biến chuyển này cũng không có gì khó chịu.

Chỉ là chính Tạ Thần cũng có chút ngoài ý muốn  —— Cha anh còn có ảnh chụp khi anh còn bé, thậm chí còn có cả một album ảnh?
 
Thế là anh cũng ở đối diện di chuyển qua, ngồi xuống bên kia của cha mình.
Cha Tạ ngồi ở giữa, con trai và bạn gái của con trai mỗi người một bên.

Trên mặt ông nở nụ cười khác thường, nhìn là biết trong lòng ông đang vô cùng vui vẻ.

Quản gia Trương nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
 
Cha Tạ lật album ảnh để Hàn Tinh Tinh và anh cùng xem.

Có ảnh Tạ Thần mặc bộ tây trang nhỏ, nhưng mà nhiều hơn là ảnh chụp anh mặc quần ngắn hơn.

Lúc anh vừa được dẫn về nhà thì cũng hơn sáu tuổi một chút, nói nhỏ không nhỏ nhưng mà vẻ ngoài điềm đạm, trầm ổn hơn so với các bạn cùng trang lứa đặc biệt làm cho người khác phải chú ý.

Trên mỗi bức ảnh, tiểu Tạ Thần giống như một hoàng tử bé.
 
Nếu như không biết chuyện cũ trước kia của cha mẹ, thật sự Tạ Thần cũng đã thân thiết với cha mình một khoảng thời gian.

Ảnh chụp trong album này đều là chụp trong khoảng thời gian đó.


Cha Tạ cảm thấy đã bỏ lỡ con trai mình mấy năm, thật vất vả lắm mới tìm được con trai trở về, đương nhiên ông muốn giữ lại thật nhiều ký ức.

Những bức hình này phần lớn đều là chụp khi đó.
Chờ đến khi Tạ Thần biết được quá khứ của cha mẹ, sau đó trong lòng có ngăn cách với cha mình, hai cha con không còn thân thiết như ngày đầu, ảnh chụp mỗi năm cũng theo đó mà ít đi rất nhiều.

Dần lớn lên, Tạ Thần cũng không còn thích chụp hình nữa.

Cho nên, đa phần những bức hình này đều tập trung khi Tạ Thần từ sáu đến bảy tuổi.
 
Hàn Tinh Tinh xem say sưa!
 
Cha Tạ thấy vậy cũng vui vẻ, nhìn thấy gì đó thú vị sẽ đưa tay chỉ cho Hàn Tinh Tình hoàn cảnh khi chụp những bức ảnh đó.

Hàn Tinh Tinh vừa nghe vừa chủ động hỏi.

Nhờ có ảnh chụp của Tạ Thần mà khoảng cách của hai người lập tức được rút ngắn lại hơn rất nhiều.
 
Ngược lại, trong lòng Tạ Thần vui vẻ nhưng cũng có thêm mấy phần áy náy.

Cha anh đều nhớ rõ chuyện của anh khi còn bé, vậy còn anh? Anh luôn cảm thấy trong nhiều năm qua, anh đều không làm gì cho cha mình cả, trong lòng lại cảm thấy khác lạ.

Nhưng mà nhìn thấy cha Tạ và Hàn Tinh Tinh chung đụng rất tốt, anh cũng cảm thấy như bây giờ rất tốt.

Chờ đến sau này kết hôn, anh sẽ dẫn Hàn Tinh Tinh về nơi này ở, dù sao cha anh chỉ có một mình, dành nhiều thời gian ở bên chăm sóc ông cũng là chuyện anh nên làm.
Bọn họ trò chuyện vui vẻ, gần như quên cả thời gian.

Vẫn là quản gia Trương nhìn thời gian nhắc nhở, “Ông chủ, thời gian không còn sớm nữa, đến giờ ăn cơm tối rồi.

Không phải ông đã bảo phòng bếp chuẩn bị món mà cậu chủ và cô Hàn thích ăn sao, phòng bếp đã chuẩn bị xong từ sớm rồi!”
 
Không ăn thì đồ ăn sẽ nguội.
 
Được quản gia Trương nhắc nhở, cha Tạ lập tức giật mình, “Đúng rồi, nhìn cha vui vẻ đến mức quên hết thời gian rồi này.

Tới, tới, tới, chúng ta ăn cơm trước.

Ăn cơm xong, nếu Tinh Tinh còn muốn xem thì lại xem tiếp.”
 
Bây giờ cha Tạ đã quen thuộc và tự nhiên khi gọi Tinh Tinh rồi.

Tất cả là nhờ vào cuộc trò chuyện sôi nổi vừa rồi.
 
Hàn Tinh Tinh vẫn chưa thỏa mãn, nhưng vẫn thu lại tầm mắt, “Được ạ.”
Bọn họ không nhiều người, cho nên đồ ăn dọn lên xong thì quản gia Trương cũng ngồi xuống cùng ăn.

Ông ấy với cha Tạ nói là chủ nhà và quản gia, nhưng mà nhiều năm chung sống thì giống như người thân hơn.

Đôi ba lời nói chuyện trên bàn cơm, Hàn Tinh Tinh đã chủ động bảo ông gọi tên mình, không cần phải cứ luôn miệng gọi cô Hàn, như vậy thật sự không được tự nhiên.
 
“Được, được, được, vậy tôi cũng gọi cháu là Tinh Tinh giống như ông chủ.

Như thế được không?” Trên mặt quản gia Trương tràn đầy ý cười.
 
Biệt thự đã lâu không có náo nhiệt như vậy.

Quả nhiên, cậu chủ nên cưới vợ sớm một chút, sau này sinh con đẻ cái thì trong nhà sẽ càng náo nhiệt.

Như vậy thật tốt!
 
“Đương nhiên được ạ, chú cứ gọi cháu là Tinh Tinh là được ạ!” Hàn Tinh Tinh vui vẻ nói.

 
Cứ như vậy, trong bầu không khí tuyệt vời này, Tạ Thần cũng nói nhiều hơn mọi khi.

Sau bữa ăn, Hàn Tinh Tinh ngồi trong phòng khách một hồi thì bị cha Tạ thúc giục đi ngủ.
Không sai, là đi ngủ, mà không phải rời đi, đêm nay hai người muốn ở lại biệt thự một đêm, ngày mai thức dậy sẽ trực tiếp lái xe về bên cha mẹ cô.

Việc này cha Tạ cũng biết, cho nên bảo bọn họ đi ngủ sớm để sáng mai dậy sớm.
 
Hai người cũng không khách khí với cha Tạ, lại ngồi thêm một lúc nữa rồi trở về phòng.
 
Mặc dù Tạ Thần ít ở lại đây, nhưng cũng không phải anh không sống ở đây.

Nơi này là nhà anh, cho nên phòng của anh vẫn luôn có người quét dọn hằng ngày.

Hàn Tinh Tinh vào phòng ngủ thì phát hiện phòng này thậm chí còn lớn hơn phòng ngủ hiện tại mà họ đang sống.

Ngoại trừ lớn thì phong cách cũng có hơi khác biệt, bởi vì toàn bộ biệt thự đều mang phong cách cổ kính.

 
Vào phòng ngủ, Tạ Thần bảo Hàn Tinh Tinh đi rửa mặt trước.

Đợi sau khi cô rửa mặt xong thì tới lượt anh.
Lúc Tạ Thần rửa mặt, Hàn Tinh Tinh đã rửa xong, thay đồ ngủ rồi nằm ì trên giường xem điện thoại.

Vừa rồi ở dưới lầu, cô không chỉ xem mà còn chụp rất nhiều ảnh.

Cho nên bây giờ, trong album ảnh điện thoại của cô có không ít hình Tạ Thần khi còn nhỏ.

Ha ha! Nhìn những bức ảnh dễ thương của Tạ Thần khi còn nhỏ, Hàn Tinh Tinh lại không kiềm chế được mà nở nụ cười vui vẻ.
 
Cho đến khi Hứa Oanh tìm cô trên Wechat.
 
Cô trực tiếp nhấn vào xem, Hứa Oanh gửi cho cô một đường link, sau đó lại gửi mấy icon cảm xúc, có khóc lớn, có hâm mộ, còn có cả lời nhắn: “Hâm mộ chết mất, vốn cho rằng đãi ngộ của công ty tớ vẫn được, kết quả so sánh với công ty của các cậu, tớ chua (1)!”
 
(1) Chua: ghen tị.
 
Hàn Tinh Tinh còn không biết tình huống như thế nào, thế là cô nhấp vào đường link của Hứa Oanh đã gửi, sau khi xem thì lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Hôm nay không chỉ có công ty giải trí Ngôi Sao tổ chức tiệc cuối năm mà còn có rất nhiều công ty khác.

Tham gia tiệc cuối năm, thì hằng năm vào lúc này sẽ có nhiều chia sẻ một số thông tin thú vị, phần thưởng lên mạng.

Trong đó, phần rút thăm trúng thưởng tại tiệc cuối năm của các công ty sẽ là phần thu hút sự chú ý của mọi người nhất.
 
Nội dung link mà Hứa Oanh gửi chính là có người dấu tên đăng trên mạng xã hội rằng hôm nay người đó đã trúng giải nhất trong buổi tiệc cuối năm hôm nay.

Hàn Tinh Tinh xem một chút thì đã đoán ra người đăng nội dung này là ai.

Đối với người khác thì là người dấu tên, nhưng đối với những người tham gia tiệc cuối năm như cô mà nói thì người này thật sự quá dễ nhận ra.

Bởi vì căn cứ theo thông tin mà đối phương đăng tải, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Lý Mai, người trúng giải nhất trong tiệc cuối năm.
 
Lý Mai nói mình trúng một căn hộ, dành nhiều ngôn từ cảm ơn trong nội dung đăng tải, nhìn nội dung có thể cảm nhận được cô ấy đã kích động như thế nào.
Trong phần bình luận bên dưới, có rất nhiều người ghen tị, cũng có người phát hiện ra người dẫn chương trình là nhân viên của công ty giải trí Ngôi Sao.

Dù sao quà tặng thế này thì không phải công ty nào cũng có, qua trả lời của vài người quen thì có thể biết ngay, cực kỳ dễ đoán.
 
Bởi vậy, lập tức đã dẫn tới chuyện so sánh vấn đề đãi ngộ của các công ty.


Đa phần mọi người đều nói ông chủ bóc lột, một vài người hài lòng với đãi ngộ của công ty mình.

Và công ty giải trí Ngôi Sao là một trong những công ty được hài lòng nhất.
 
Hàn Tinh Tinh cực kỳ vui vẻ khi đọc bài đăng này.

Xem hết nội dung thì cũng đã rõ vì sao Hứa Oanh lại gửi cái này cho mình.

Mắt cô khẽ động, khóe miệng lọ ra nụ cười xấu xa, gửi tin nhắn trả lời Hứa Oanh: “Thật xin lỗi, hôm nay tớ cũng trúng thưởng, mặc dù không phải giải nhất nhưng mà cũng được giải nhì.

Phần thưởng là một chiếc xe, hắc hắc!”
 
Hứa Oanh: “!!!”
 
Ngay sau đó, có cuộc gọi video đến.
Ngay khi Hàn Tinh Tinh vừa kết nối thì đã nhìn thấy Hứa Oanh nhìn chằm chằm cô với gương mặt vừa ao ước vừa ghen tị, “Được lắm nha Hàn Tiểu Tinh, cậu phát tài rồi, phần thưởng của công ty các cậu cũng quá trâu bò đi, nhất định phải mời khách!”
 
Hàn Tinh Tinh cười hắc hắc, “Được nha, cậu nói lúc nào mời thì là lúc đó.”
 
Hứa Oanh hung ác nói, “Cậu chờ đó cho tớ, lần này tớ phải từ từ chọn, tớ nhất định phải làm thịt con dê béo cậu đến đau đớn mới dừng lại!”
 
“Đến nha, đến nha, ai sợ ai, chị đây không thiếu tiền!”
 
“Cậu nổ banh nhà rồi đó nha Hàn Tiểu Tinh.”
 
“Hừ hừ, đó là sự thật, bây giờ tớ đã không phải là Hàn Tiểu Tinh trước kia nữa rồi.”
 
Hai người cậu một câu, tớ một câu, vô cùng vui vẻ, nói xong lại nhắc tới chuyện họp lớp.
Chờ sau khi nói xong những chuyện này, vẻ mặt Hứa Oanh lập tức thay đổi, dò hỏi như thám tử, “Nhìn bối cảnh sau lưng cậu thì không quá giống phòng ngủ của cậu nha, đây là nơi nào?”
 
Hàn Tinh Tinh còn chưa kịp trả lời, thì Tạ Thần đã tắm rửa xong đi ra.

Anh không chỉ đi ra mà còn tiện thể hỏi cô một câu, “Nói chuyện với ai thế?”
 
Hàn Tinh Tinh, “!!!”
 
“Ahhh ~” Hứa Oanh cũng nghe được giọng nói, trên mặt tỏ vẻ đã hiểu, ý vị thâm trường nhìn Hàn Tinh Tinh, cũng không cho cô cơ hội nói gì nữa, cô ấy đã nói trước, “Được rồi, tớ không quấy rầy cậu với bạn trai đêm xuân tuyệt vời nữa.

Hẹn gặp lại!”
 
Nói xong, cô ấy lập tức cúp video.
 
Hàn Tinh Tinh nghẹn lời cả nửa ngày không nói được lời nào, làm cô nghẹn đến gần chết.

Nhìn Tạ Thần đi tới, cô lập tức cáo trạng trước, “Đều tại anh!”
 
Tạ Thần, “???”
Anh đi tới, nửa quỳ bên giường, đưa tay nhéo mặt Hàn Tinh Tinh, “Làm sao lại trách anh?”
 
Bị nhéo mặt, Hàn Tinh Tinh ấp úng một hồi, cuối cùng kể hết mọi chuyện với anh.
 
Tạ Thần lập tức cười tủm tỉm nói, “Vậy người bạn này của em rất tốt đó.”
 
Hàn Tinh Tinh bó tay rồi.
 
Hai người náo loạn một hồi, Tạ Thần sấy khô tóc thì lên giường ngay.

Bởi vì ngày mai phải dậy sớm, cho nên hai người cũng không nháo loạn nữa, nói chuyện một chút rồi đi ngủ.
 
*
 
Ngày hôm sau, hơn sáu giờ sáng Tạ Thần đã tỉnh, rồi gọi Hàn Tinh Tinh dậy.

Bởi vì hôm nay hai người muốn tự lái xe về, vừa đi vừa tìm đường nên sẽ mất một chút thời gian.

Bây giờ hai người dậy sớm một chút, thu dọn xong đợi đến nơi khoảng chín giờ là vừa.
Từ sau khi mẹ cô phẫu thuật thành công đến nay, vì công việc bận rộn nên đã lâu lắm rồi Hàn Tinh Tinh không về nhà.

Mặc dù có gọi điện thoại, cũng có mua đồ gửi về nhưng dù sao cũng không so được với việc tự mình về nhà.

Cho nên, mặc dù Hàn Tinh Tinh còn buồn ngủ nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện cha mẹ vẫn đang chờ cô về nhà thì lập tức cố gắng bò dậy.

 
Hai người thu dọn xong lập tức cùng ra ngoài.

Bởi vì còn quá sớm, cho nên hai người cũng không đánh thức cha Tạ.

Cả hai lái xe về ổ nhỏ của hai người trước, ở đó đã có quà tặng mà Tạ Thần đã mua cho nhà họ Hàn từ sớm, bỏ quà tặng lên xe rồi lại lái xe tới công ty.

Không còn cách nào, chiếc xe mới là phần thường của ngày hôm qua còn đậu trong bãi đậu xe của công ty.

Hàn Tinh Tinh muốn lái xe về đưa cho cha mẹ, cho nên phải giày vò một hồi.
 
Chờ đến khi sắp xếp xong, chính thức lên đường, thì cũng đã gần bảy giờ.
 
Tạ Thần nói với Hàn Tinh Tinh, “Em buồn ngủ thì ngủ trước đi, chờ đến nơi anh sẽ gọi em.”
“Không được, em phải nói chuyện với anh.

Nếu không một mình anh lái xe lại buồn ngủ thì làm sao bây giờ?”
 
Hai người nói chuyện, thời gian trôi qua thật nhanh, chờ đến lúc tới nhà họ Hàn thì cũng gần mười giờ.
 
Nhà họ Hàn ở tại một khu dân cư bình thường, tổng thể chẳng phải cao cấp nhưng cũng không tệ.

Trong khu dân cư tràn ngập hơi thở cuộc sống.
 
Hàn Tinh Tinh đã thông báo trước với gia đình về chuyện trở về.

Hôm nay lại là ngày nghỉ, cha mẹ và em trai đều ở nhà.

Lúc bọn cô còn đang trên đường thì trong nhà cũng đã gửi tin nhắn nhiều lần, hỏi cô khi nào thì về đến.

Hàn Tinh Tinh đều thành thật trả lời.

Cho nên, khi hai người vừa tới thì Hàn Thừa Thừa đã ở ngay dưới bãi xe của khu dân cư chờ.
 
Chờ đến khi Tạ Thần dừng xe xong, cùng Hàn Tinh Tinh xuống xe thì Hàn Thừa Thừa lập tức chạy tới.

Nhìn thấy hai người tay xách nách mang, hơn nữa còn đang lấy đồ ở sau xe thì Hàn Thừa Thừa nhanh chóng chạy tới, “Chị, hai người cuối cùng cũng tới rồi, để em giúp cho!”
Nói dứt lời, trong tay cậu đã cầm vài cái túi.

Hàn Thừa Thừa chào hỏi với Hàn Tinh Tinh xong, ánh mắt cậu dừng lại trên người Tạ Thần.

Cậu và cha mẹ đều biết hôm nay chị sẽ dẫn bạn trai về.

Sáng sớm cha mẹ đã dọn dẹp nhà cửa, mẹ cậu còn dẫn cậu đi siêu thị mua nhiều đồ tươi sống và thịt để chiêu đãi bạn trai của chị.
 
Nghĩ tới đây, cậu cũng lên tiếng chào hỏi Tạ Thần, “Chào anh rể ạ!”
 
Tạ Thần, “!!!”
 
Xưng hô thế này thật êm tai, anh thích!
 
Bởi vì một tiếng anh rể, Tạ Thần đã nhanh chóng yêu thích Hàn Thừa Thừa, em trai của bạn gái, sau này cũng chính là em trai anh.
 
Nơi này cách nhà bọn cô phải một đoạn đường.

Bây giờ Hàn Tinh Tinh đã là minh tinh, lại còn là minh tinh đang nổi tiếng, cho nên khẩu trang và mũ đều không thể thiếu được.

Thật ra đa số mọi người trong khu dân cư cũng không quen biết nhau, cũng không xảy ra vấn đề gì.
Chỉ là sau khi vào thang máy, có một vài người quen cùng tòa nhà sẽ hỏi thăm.

Bây giờ không ít người quen đều biết chị gái của Hàn Thừa Thừa là minh tinh, hiện cũng đang rất nổi tiếng, cho nên nhìn thế này còn có ai không hiểu cơ chứ? Thế này, trước khi về tới nhà, một vài người quen hỏi han Hàn Tinh Tinh vài vấn đề.

Hỏi Hàn Tinh Tinh, sau đó nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Hàn Tinh Tinh thì cũng không tránh khỏi bị hỏi tiếp.
 
Hàn Tinh Tinh đều ôn tồn ứng phó, nhưng chờ đến khi về tới nhà mình, sau khi vào cửa thì cô lập tức tháo khẩu trang xuống thở phào một hơi.

Thật không dễ dàng chút nào đối với cô cả!
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi